Mục lục
Cung Loạn Thanh Ti
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Hà cung, Trữ Quý phi vẻ mặt ngưng trọng, bước tới bước lui trước cửa sổ. Thấy Cẩm Vân trở lại, hỏi, “Thế nào?”

Cẩm Vân sắc mặt nặng nề, “Thục Phi bị vạch trần âm mưu vu cổ, đã bị ban rượu độc, trưởng Hoàng tử chuyển cho Hoàng hậu nuôi dưỡng”. Trữ Quý phi mắt phượng nheo lại, không khỏi cười lạnh trong lòng. Ban đầu thì luôn miệng nói ý lạnh tâm tro, nguyện ở Trường Trữ cung cả đời, mà hôm nay trở lại Hậu vị đã nhanh chóng diệt trừ Thục Phi, còn cướp trưởng Hoàng tử về tay nuôi dưỡng. Làm Hoàng hậu còn chưa bằng lòng, còn muốn làm Thái hậu. Hôm nay Thục Phi không còn, quyền lực quản lí lục cung chỉ còn lại trong tay nàng, bước tiếp theo Đoan Hậu chắc chắn sẽ thẳng tay cướp đi quyền này.

Thay vì chờ đợi, không bằng tiên hạ thủ vi cường.

Trữ Quý phi nói nhỏ vào tai Cẩm Vân, sắc mặt Cẩm Vân hơi dị, rồi cũng nhận mệnh mà đi.

Trở về Mộc Hà cung, Thanh Sanh lại đổ bệnh nằm giường, ho khan không dứt. Vốn là thân thể đã suy yếu, lại đứng dưới tuyết hơn một canh giờ. Hãn Vân cho nàng uống chút thuốc, rồi phải tới sảnh chính hầu hạ ngay.

Nếu là Trữ Quý phi muốn làm chút chuyện vui, hẳn là lại nghĩ ra trò không tốt đẹp gì. Thanh Sanh nghĩ đến, trong lòng như sôi lên, nếu còn phải chịu thêm hành hạ sợ là nàng sẽ không trụ nổi nữa. Mà giờ đây sống cũng chẳng có nghĩa gì, không bằng chết đi cho thoải mái, cái mạng này bây giờ cũng không còn ai luyến tiếc.

Trữ Quý phi ngồi trên cao, móng tay nạm vàng đeo ngón út lấp lánh rực rỡ, chói mắt Thanh Sanh, làm cho nàng nhớ lại hôm đó mà khó chịu trong lòng. Đang muốn quỳ xuống hành lễ, Trữ Quý phi lại cho miễn. Trong lòng kinh ngạc mà nghi ngờ, cũng chỉ đứng thẳng một bên, chân mày hơi nhíu.

Trữ Quý phi nhìn nàng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, gầy đến có thể rõ ràng nhận thấy, con ngươi trước kia vẫn luôn âm trầm lạnh nhạt bây giờ có chút đục ngầu đau thương, sống lưng cũng không ngạo nghễ thẳng thắn như xưa, có chút thả lỏng mà hạ xuống. Cả người như bị rút đi linh khí, như một tượng gỗ tĩnh mịch không hồn phách. Nhìn nàng như vậy, nội tâm Trữ Tử Mộc dâng lên một cỗ tức giận mơ hồ không thể giải thích.

Khi phụ thân còn trẻ, đã từng viễn chinh tới Bắc Cảnh, nơi đó có một địa phương tên Đằng Kỳ. Phụ thân may mắn bắt gặp được một con ngựa quý, vẫn gọi Hãn huyết bảo mã. Bảo mã thần tư tuấn lãng, chạy nhanh như bay, bỏ ra mấy ngày vây bắt đều vô ích. Sau phát hiện được hang ổ của bảo mã, bắt đi hai ngựa con, sau đó đưa ra làm mồi mới bắt được nó. Bảo mã bị trói, bốn chân liều mạng giãy giụa, hí vang trời, cả đàn ngựa của tướng lĩnh xung quanh nhất thời sợ hãi mà quỳ xuống, run rẩy không dứt. Thủ vệ không kìm được ngựa, trong nháy mắt bốn vó nhảy tới, thủ vệ thấy thế hoảng loạn, rút kiếm đâm thẳng trước ngực bảo mã, máu tươi chảy đầy đất. Trước khi chết, bảo mã mắt vẫn trợn lớn nhìn về phía hai con non, nghe phụ thân kể tiếng hí của bảo mã lúc đó rất thương tâm, mọi người đều có chút không đành lòng.

Sau đó, phụ thân mang hai con ngựa con về tặng cho nữ nhi. Một trong hai con là Hoả lân, bờm đỏ hung như lửa. Hoả lân trời sinh tính thần, dã tính cuồng ngạo, người lại gần liền ngửa đầu hí vang, hai vó đạp cuồng loạn. Mà nàng ngay từ đầu đã có ham muốn chinh phục nó.

Cột Hoả lân vào cạnh chuồng ngựa, mỗi ngày đều dùng roi da quất. Sau một tháng, vết thương đã chồng chất, nàng mới có thể lại gần nó, phi lên thân ngựa. Lúc đầu nó cũng giãy dụa không ngừng, muốn hất nàng xuống, mà dần dần đã quá mệt mỏi, chỉ còn có thể thở phì phò, rốt cuộc bị nàng thuần phục, cam tâm tình nguyện làm ngựa của nàng.

Đối với Thanh Sanh, lúc mới gặp gỡ, nàng liền thấy người này cực kỳ giống Hoả lân kia. Chinh phục Thanh Sanh, đối với Trữ Quý phi mà nói, là một loại chuyện vui vẻ không rõ lí do. Mỗi lần như vậy, phảng phất như được trở về thời điểm còn ở Tướng Quân phủ, làm đại tiểu thư, có thể tuỳ hứng làm bậy.

Nhưng hôm nay thấy Thanh Sanh như thế, mặc dù chịu hành hạ, dù có suy yếu vô lực hơn nữa, mà ánh mắt nàng nhìn mình vẫn hờ hững lạnh nhạt như cũ, thậm chí còn có tử ý. Hoá ra vẫn là bản thân lầm tưởng, nàng không giống Hoả lân kia có thể bị thuần phục, rồi tìm cách lấy lòng mình.

Rốt cuộc thì ngay cả đến chết ngươi cũng không nguyện thần phục trước ta sao... Trữ Quý phi bỗng nhiên nổi lên một cổ tức giận hừng hực trong lòng, bổn cung chẳng nhẽ lại không giữ được ngươi?

“Xoạt” một tiếng, một hà bao ném ra trước mặt, rõ ràng là hà bao hôm đó bị Cẩm Vân lấy đi.

“Bổn cung trả ngươi, đây, còn có khăn lụa”, một khăn tay nguyệt sắc thong thả bay từ trên xuống, đáp trên mặt đất. Thanh Sanh mặt không đổi sắc, lãnh đạm nói,

“Bây giờ nô tì không muốn lấy lại nữa”.

“Ân?”, Trữ Quý phi kinh ngạc không giấu giếm, hôm đó nàng có chết cũng phải lấy lại bằng được, hôm nay lại coi như giày cũ mà vứt bỏ.

“Bổn cung nói ngươi cầm ngươi liền cầm, dài dòng cái gì. Cầm lấy cất kỹ đi”, Thanh Sanh cũng không nói gì, tiến lên cất vào áo.

Cẩm Vân đi vào, tới bên cạnh Trữ Quý phi nói thầm mấy câu, trà cụ được mang vào. Trữ Quý phi cũng không có thói quen uống trà ban đêm, Thanh Sanh bỗng nhớ tới một người, trái tim loạn nhịp nhảy lên. Trữ Quý phi chậm rãi nói,

“Bổn cung có hẹn uống trà ở Trà Hương các, ngươi đem trà qua trước đi, pha cho tốt. Bổn cung một lát nữa sẽ qua”.

Thanh Sanh nhìn lá trà trong hộp, là trà sâm Tây vực, vô cùng quý hiếm. Lấy trà Hoàng thượng thưởng ra đãi khách, xem ra vị này nhất định địa vị khá cao.

Thanh Sanh cầm đồ, một mình đi tới Trà Hương các. Trà Hương các là nơi được tiên hoàng xây riêng để thưởng trà, không khí thanh u tươi mát, thường cũng không nhiều người tới đây. Cung nữ đứng từ ngoài xa, vậy là trong các đã có người. Thanh Sanh một đường đi vào, đẩy cửa, một thân ảnh y phục vàng dịu đứng yên tĩnh trước cửa sổ ngẩng đầu ngắm trăng, tóc đen không búi cao mà xoã xuống một nửa, dịu dàng như nước. Khay trà trong tay suýt rơi xuống, Thanh Sanh hoảng không nhẹ mà giật lùi về sau. Người đó chậm rãi xoay người, tròng mắt ôn nhu như sóng, phảng phất như ngày xưa quay trở lại trong tích tắc này.

“Thanh Sanh... ngươi đến rồi...”, ngắn gọn mà triền miên toả ra không dứt.

Thanh Sanh không khỏi tức giận chính mình, chỉ một câu nói mềm nhẹ, thiếu chút nữa tim đã chảy thành nước. Cố gắng giữ vẻ lạnh nhạt đạm nhiên trên mặt, để khay trà lên bàn. Đốt lò nhỏ đun nước, chuẩn bị chén, ngâm nước, nghiền trà... Hương trà hoà với hơi nước bay lên, như trời quang mây tạnh, như hoa tuyết bay múa, tươi mới mà thanh thản.

Đoan Nhược Hoa nhẹ nhàng đưa trà lên mũi, hít một hơi, “Quả thật là ngon”. Thanh Sanh chuẩn bị trà xong định lui ra. Vân Khuynh không có ở đấy, nàng cũng không muốn cùng với Đoan Nhược Hoa riêng tư một chỗ. Lại bị Đoan Nhược Hoa mở lời chặn lại,

“Thanh Sanh, ở lại đi”

Thanh Sanh cúi đầu giãn chân mày, “Trà Quý phi nương nương dùng là trà cực phẩm, nô tì không dám hưởng”. Đoan Nhược Hoa ngẩng đầu thấy bộ dáng nàng phục tùng, mặt lạnh xuống,

“Thanh Sanh ta biết, lạnh nhạt tự kiêu, mọi người trong mắt đều là ngang hàng, đến hôm nay cũng bị ai kia thuần hoá mấy phần rồi”.

Thanh Sanh trong lòng khó chịu, ngẩng đầu lên đối mắt với nàng, trực tiếp qua bên bàn trà ngồi xuống. Cái chết cũng đã đối diện rồi, còn có cái gì đáng sợ.

Đoan Nhược Hoa thấy nàng dứt khoát tới ngồi cũng không nói gì thêm, tay thon nâng chén kề bên miệng, trong lòng tự đắc mà cười thầm, ngốc tử đây vẫn là không chịu được bổn cung kích động.

Trà vừa vào miệng, thơm ngào ngạt, mà vừa trôi xuống bụng đã có điểm thiêu đốt, nhanh chóng lan tràn ra toàn thân, sợ là trà này hiệu quả bồi bổ quá lớn, mà nàng chưa ăn gì lót bụng, có chút say trà.

Đầu Thanh Sanh có chút ngất, ngón tay nhẹ xoa trán, gương mặt nóng lên, thân thể có chút mơ hồ, tay chống cằm, nhìn Đoan Hậu ngồi bên kia cười nhẹ, trong đầu bật ra, “Giai nhân phương Bắc, tuyệt thế cô độc, nhất tiếu khuynh thành...”.

Một bộ dạng sầu muộn thất hồn lạc phách, thần trí càng ngày càng không tỉnh táo, cả người bắt đầu nóng lên, bụng dưới như có một đống lửa. Tay vô thức kéo cổ áo lỏng ra, hít một ngụm khí lạnh, thầm kêu không ổn, chắc chắn là trong trà có thuốc. Nàng run rẩy đứng dậy loạng choạng đi ra cửa.

Đoan Nhược Hoa thấy nàng mặt ửng hồng, thần sắc tiên diễm, thần trí lơ mơ toả ra vẻ diêm dúa lẳng lơ, tiến lên giữ nàng lại. Thanh Sanh đẩy nàng ra, hai tay run rẩy chống bên tường. Tình dược này thực sự quá mạnh. Nàng cắn lưỡi, thần trí tỉnh táo hơn một chút, miễn cưỡng cất lời,

“Trong trà... có thuốc.. Trúng kế rồi, đi mau”.

Thần sắc Đoan Nhược Hoa biến ảo, nhìn nàng như vậy thì đau lòng, đưa tay phủ lấy má nàng.

“Trúng kế sao... Ngươi sao lại như vậy...”

Trên mặt truyền đến cảm giác lạnh như băng, trong nháy mắt đánh sụp ý chí của Thanh Sanh. Nàng hừ nhẹ, trầm luân bên trong cảm giác mát lạnh mà ôn nhu, cầm bàn tay kia của Đoan Nhược hoa đặt lên cổ, nhẹ nhàng than thở.

Ánh mắt Đoan Nhược Hoa loé lên, thì thầm, “Như vậy thì thoải mái sao?”, ánh mắt Thanh Sanh cuồng loạn, chỉ có thể gật đầu. Đoan Nhược Hoa đưa tay vuốt ve, bàn tay trắng nõn mang theo hơi mát lạnh làm dịu đi ngọn lửa bên trong nàng. Thanh Sanh tựa đầu lên bên vai Đoan Nhược Hoa, chóp mũi chạm vào cổ nàng, đôi môi cũng tiến sát lại vuốt ve da thịt trơn bóng. Nàng kéo thân thể Đoan Nhược Hoa lại gần sát, muốn càng nhiều hơn.

“Muốn ta...” Thanh Sanh hai mắt đỏ bừng hiện cả tia máu, lẩm bẩm nói, sắc mặt câu hồn, diêm dúa lẳng lơ như thôi miên thổi vào tai Đoan Nhược Hoa. Con ngươi rung động mãnh liệt loé lên rồi lại tắt ngấm, Đoan Nhược Hoa đẩy nàng ra, chạy đến bên cửa sổ mở rộng cánh cửa, để cho gió lạnh lùa vào phòng. Gió lạnh thổi bay lời nói, cũng làm cho nàng bình ổn tâm tình.

“Đi mau!”

Nhưng thân thể Thanh Sanh đã xụi lơ rồi, tóc đen lộn xộn, vài sợi tóc quét qua gương mặt ửng hồng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của chính mình, trước mắt mờ đi.

“Hoàng thượng giá lâm!”

Giọng Thái giám lanh lảnh chói tai phá vỡ yên tĩnh của Trà Hương các, tựa như là một tia sét giáng xuống đầu Thanh Sanh. Kéo về một tia thần trí, nàng cắn răng chống tay muốn đứng dậy, nhưng chân mềm nhũn lại khuỵu xuống. Đoan Nhược Hoa đứng đó, mệt mỏi mà bi thương tràn ra không dứt.


---Hết chương 27---

Editor lảm nhảm: Tại sao tui cứ thấy bạn Phi bản động tâm mới bạn Sanh rồi nhỉ, ko phải kiểu rung động tình cởm mà là kiểu bắt đầu có ham muốn chiếm giữ ấy :vv
Còn có, nay tui có phúc lợi chào tháng 2 nha, đợi chiều chiều tui xong việc sẽ edit chương nữa quăng lên cho nóng, chương sau sẽ kịch tính :v









Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK