Phượng Tê cung.
"Vân Khuynh, mấy ngày nữa mới có thể xuất phát?", Đoan Nhược Hoa nhàn nhạt mở miệng, tay nâng chén trà hoa lài, hơi nóng bốc lên quanh quẩn, như là phủ lên cả con ngươi ngọc bích trong suốt đạm bạc. Ngữ điệu có chút lo lắng khẩn trương, không thích hợp với khí chất lạnh lùng điềm nhiên của nàng.
"Nương nương, còn khoảng chín ngày nữa...", Vân Khuynh hồi bẩm, Đoan Nhược Hoa hơi nhíu mày, lại nói, "Làm sao có thể chậm trễ như thế, không phải bổn cung đã nói chuẩn bị không cần quá cầu kỳ, phải nhanh chóng thu xếp lên đường sao?",
Vân Khuynh cúi đầu, nhẹ giọng hòa hoãn, "Nương nương xuất cung dù sao cũng không phải chuyện nhỏ có thể làm qua loa. Phượng giá xuất cung, cũng không còn cách nào khác, phải chuẩn bị cho chu đáo. Nghi trượng thiếu một thứ cũng không được, hơn nữa phải sắp xếp đội ngũ cung nữ thái giám, báo cho Đại nội thị vệ một tiếng, còn phải chọn ngày lành tháng tốt mới có thể xuất hành. Chín ngày nữa, may mắn có thể khởi hành vào ngày tốt".
Đoan Nhược Hoa rũ mắt nhìn chén trà trong tay, lộ vẻ mất bình tĩnh mà ảm đạm chán nản. Nàng đương nhiên là lo lắng, lo lắng Thanh Sanh sẽ xảy ra chuyện gì, lo lắng nàng bị Trữ Tử Mộc cướp đi một lần nữa. Trong lòng nổi lên tức giận bất an, nắm chặt chén trà, lẩm bẩm,
"Sớm biết có ngày này, nếu bổn cung biết sẽ có ngày hôm nay..."
"Nương nương...", Vân Khuynh nhìn thần sắc lạnh lẽo của nàng đoán được nàng nghĩ gì, nhẹ giọng gọi một tiếng, Đoan Nhược Hoa mới thu lại suy nghĩ kia. Nàng như là tỉnh ngộ, đặt chén trà xuống, điều chỉnh lại tâm tình. Vuốt theo đường chỉ trên ống tay phượng bào, khóe miệng câu lên nụ cười nhàn nhạt mà ý vị thâm trường, suy nghĩ, thân là Hoàng hậu sao lại có thể nhất thời hấp tấp như thế, nàng không tin Trữ Tử Mộc lại có thể đi trước nàng một bước.
"Vân Khuynh, truyền xuống ý tứ của bổn cung, chậm nhất phải xuất phát trong bảy ngày nữa", Đoan Nhược Hoa lại cầm chén trà lên, trở lại trạng thái thong thả lạnh nhạt xoay người bước đi.
---
Không biết vì lí do gì, càng đến gần Dương Châu, tâm tình của Trữ Tử Mộc lại càng ảm đạm. Ngày hôm đó đoàn người đã tới ngoài thành Tô Châu, chưa chính thức tới cổng thành cao rộng đã nghe thấy tiếng có ngựa truyền đến, là một đội kỵ binh của Dương Trần phái tới đón Trữ Quý phi. Đội ngũ người ngựa đông đảo, vó ngựa nện trên đất, cát bụi bay mịt mù.
Người dẫn đầu đoàn người, một thân khôi giáp bạch sắc chạm khắc phù vân, sáng bóng nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy được những vết xước do đao thương tạo thành. Áo choàng đỏ thắm cài vào bên vai hộ giáp, đỏ rực chói lọi dưới ánh mặt trời, tung bay theo chiều gió, tạo thành một vệt đỏ theo mỗi bước chạy của tuấn mã. Tuấn mã cao lớn, chạy nước kiệu, bốn vó nhanh nhẹn uyển chuyển. Người ngồi trên ngựa nhẹ kìm dây cương, hắc mã lập tức biết ý chủ nhân, ngẩng đầu hí vang, hai chân trước đá vào không trung, bụi đất quẩn quanh. Nam tử ngồi trên lưng ngựa, dung mạo tuấn mỹ, môi mỏng mày rậm, đường hàm vuông vức hiên ngang lẫm liệt, nhìn qua như chiến thần hạ phàm, tư thế oai hùng ngang tàn.
Rèm che vén lên, Thanh Sanh thò đầu ra ngoài ngó nghiêng, vừa ngó ra đã bị dọa sợ, mắt trừng lớn miệng mở to, lập tức rụt cổ vào trong. Như là làm nũng với Trữ Tử Mộc, bĩu mỗi cụp mắt, thanh âm lí nhí, "Mộc Mộc, ta cũng muốn cưỡi ngựa a".
Đội kỵ binh nhanh chóng tản ra, xếp thành hàng ngũ, yên lặng trật tự. Binh lính đều xuống ngựa quỳ xuống, gần trăm người đồng đều không lỗi sai, hiển nhiên là thấy được kỷ luật chặt chẽ trong quân ngũ.
"Thống lĩnh Kỵ binh Tô Châu, Tô Mộ Hàn, phụng mệnh Thái thú Tô châu, cung nghênh phượng giá Quý phi nương nương. Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế",
Tô Mộ Hàn chắp tay thành quyền, cúi người, thân hình cao lớn nhưng cân đối rắn rỏi, khuôn mặt nam tính tuấn mỹ, thanh âm trầm thấp nhưng vang vọng. Khôi giáp bạch sắc lấp lánh lên, vải đỏ choàng sau lưng bay phấp phới, khóe miệng cười nhẹ nhưng cương trực không nhiễm tà ý.
"Cung nghênh phượng giá Quý phi nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế", đội ngũ binh lính bốn bên tiếp lời hô vang.
"Vẫn thường nghe kỵ binh Tô Châu dũng mãnh thiện chiến, chủ lực của toàn kỵ binh đại Chu, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy. Tô Mộ Hàn, đã lâu không gặp", từ trong rèm che truyền ra tiếng nói của Trữ Tử Mộc, thanh thoát mà sắc lẹm, mang vài phần tán thưởng.
Tô Mộ Hàn nghe được lời này, ngũ quan tuấn mỹ như tượng tạc lộ ra vui mừng, cúi đầu đáp lời, "Quý phi nương nương quá khen rồi, phiền nương nương để mạt tướng dẫn đường",
"Vậy phiền tướng quân", thanh âm lại cất lên, có chút câu nệ, tới tai mọi người không khỏi ai nấy đều xuýt xoa trong bụng. Người ngồi trong kiệu ngọc kia chính là nữ nhân dưới một người trên vạn người nơi hậu cung, quanh năm được Hoàng đế sủng ái, là giai nhân thiên hạ, là chi nữ Trữ gia lẫy lừng nơi chính điện a. Dung nhan tuyệt mỹ, khí chất hơn người, Trữ Quý phi, nhất thời ai nấy đều rung động một hồi.
Tô Mộ Hàn lớn tiếng hô, hiệu lệnh phát ra, trên dưới trăm kỵ binh đồng loạt phi thân lên ngựa, sắc mặt trang nghiêm. Vó ngựa chậm rãi nhấc lên, kị binh xếp thành hai hàng chạy phía trước mở đường.
Lúc này Trữ Tử Mộc mới quay đầu lại để ý đến Thanh Sanh, thấy một bộ dạng tủi thân đành phải nhẹ giọng an ủi, "A Thanh ngoan, sau này ta dạy ngươi cưỡi ngựa", Thanh Sanh cắn môi, mắt long lanh nước, bày ra bộ dáng giận dỗi ghét bỏ.
Nghe được lời này, nàng mới xoay người, con ngươi lấp lánh như trời sao, cười ngốc một tiếng, "Nhất định phải giữ lời nha", rồi bắt Trữ Tử Mộc phải ngoắc ngón tay ước định, còn nghĩ thầm Mộc Mộc quả thực vừa xinh đẹp vừa tốt bụng.
Vừa vào thành Tô Châu đã thấy dân chúng rộn ràng nhốn nháo, xô đẩy chen chúc nhau hai bên đường, thỉnh thoảng lại kêu lên, ngữ điệu vừa sợ hãi vừa hâm mộ, "Tô Tướng quân", "Tô Tướng quân quả thật oai hùng bất phàm, nam tử như hắn trên đời khó kiếm a...", "Kia là đội kỵ binh triều đình, thật có khí thế", cùng với những lời tán thưởng không đếm xuể.
Cả đám người xô đẩy nhau để có thể nhìn rõ Tô Tướng quân nổi danh khắp Tô Châu cùng với đội kỵ binh hắn dẫn dắt. Đội ngũ gần trăm người ung dung cầm cương chiến mã đen tuyền, ai nấy một thân khôi giáp đen, nhưng không còn giữ được độ bóng bẩy bởi gió bụi nơi sa trường, thương cầm trên tay, dao đeo bên hông, tư thế ưỡn ngực nhìn thẳng. Mà cầm đầu đoàn quân lại là Tô Mộ Hàn, khôi giáp màu bạc lại càng nổi bật, càng lộ vẻ trác nhiên bất phàm.
Từ trong đám đông liên tục truyền ra những tiếng thét chói tai của thiếu nữ cùng với tiếng xì xầm kinh hô của nam tử, thỉnh thoảng lại có những vật đính ước ném tới đây, nào là hà bao, túi thơm. Đột nhiên một hà bao xanh nhạt thêu may tinh xảo ném tới, trúng mảnh khôi giáp trước ngực Tô Mộ Hàn, hắn đảo mắt qua, tìm được chủ nhân của hà bao kia, một cô nương cũng tính là xinh đẹp kiều diễm đang đứng đó ngại ngùng, trên gò má nổi lên rặng mây đỏ, tròng mắt lấp lánh ẩn tình nhìn lên hắn.
Gương mặt anh tuấn của Tô Mộ Hàn không đổi sắc, cái nhíu mày làm cho vẻ mặt càng âm trầm, hắn hừ lạnh, uyển chuyển đảo thương đang cầm trên tay hất xuống hà bao đang đậu trên khôi giáp. Nàng kia thấy thế, hốc mắt hồng lên, dậm chân chạy xuyên qua đám người mà rời khỏi. Đám đông không khỏi phát ra tiếc cảm thán tiếc nuối cho nàng.
Tầm mắt Tô Mộ Hàn trở về nhìn thẳng, sống lưng thẳng thắn vững chãi. Đợi đến khi đội kỵ binh đi qua, lúc này mới đến đoàn phượng giá của Quý phi nương nương. Cờ quạt lọng võng sơn son thiếp vàng lần lượt hiện ra trước mắt mọi người, làm cho ai nấy đều nhất thời khiếp sợ, trong nháy mắt liền hiểu được cái gì là uy nghiêm, là khí thế hoàng quyền. Dân chúng quỳ xuống khấu đầu, một mảnh yên lặng không tiếng nói, cùng với tiếng la hét xì xầm lúc nãy khác một trời một vực.
Thanh Sanh lén lút vén màn che, đảo mắt nhìn ngó tình hình phía ngoài, đang muốn mở miệng hỏi gì đó Trữ Tử Mộc đã đưa ngón tay lên chặn môi nàng, kéo nàng lại ngồi bên cạnh, kề sát thì thầm,
"Không được lớn tiếng", Thanh Sanh khó hiểu, ngập ngừng, lại kề bên tai nàng thì hỏi khẽ, "Sao bọn họ lại quỳ xuống thế?", hơi thở ấm áp thoáng qua bên tai làm cho Trữ Tử Mộc có chút không được tự nhiên.
Nàng đẩy Thanh Sanh ra một chút, thấp giọng, "Bởi vì ta là nương nương, là Quý phi nương nương, ai nhìn thấy cũng đều phải hành lễ",
"Vậy tại sao ta không phải hành lễ a?", Thanh Sanh càng hứng thú, dịch sát bên người nàng, kề môi bên tai Trữ Tử Mộc mà hỏi.
"Bởi vì ngươi là sủng vật của ta...", nàng có chút bất đắc dĩ, đành phải đưa tay che lấy miệng Thanh Sanh, ngăn không có nàng hỏi nữa.
"Ngô...? Sủng vật?", Thanh Sanh không chịu yên, dùng sức đẩy tay nàng ra, liều mạng kề sát vào tai nàng, ngang ngược hỏi tới cùng.
Trữ Tử Mộc bắt lấy tay nàng, dứt khoát giữ lấy, làm cho nàng yên lặng trật tự ngồi một bên, bộ dáng nghiêm túc dạy bảo, "Sủng vật, chính là luôn luôn ở bên chủ nhân, việc gì cũng không cần làm, chỉ cần ở bên, làm cho chủ nhân vui vẻ, chủ nhân sẽ đối với ngươi vô cùng tốt, đưa ngươi đi chơi, còn cho ngươi ăn ngon",
"Ân, vậy thì ta muốn làm sủng vật của Mộc Mộc nha", Thanh Sanh nghe như thế, liền vui vẻ đến nở hoa trong lòng, ngốc nghếch nhìn người kia, lúc này đã cười tà thành bộ dạng như hồ ly chín đuôi rồi.
---Hết chương 63---
Editor lảm nhảm: Hậu đang nghĩ "Sớm biết có ngày này, bổn cung khi ấy đã dìm cho Mộc không ngóc đầu lên được rồi" :vv Lại một soái ca lên sàn, Sanh ngốc muội trở lại làm ngự tỷ đi, thấy nguy cơ quá :vv
P/s: Các thí chủ hãy cầu may cho tui, hết tuần này là xong deadline rồi, mong sếp đừng giao việc nữa ah....
Danh Sách Chương: