(*) Đạo trung dung (một đạo của Nho giáo): được xem là tiêu chuẩn cơ bản để rèn luyện nhân cách của người quân tử theo quan điểm Nho Giáo. Nội dung chủ yếu xoay quanh hai vấn đề:
Luyện tâm: tồn, dưỡng, tĩnh, sát
Ứng xử (ở đời): nhân, nghĩa, lễ, trí, tín
___ "V ận m ệnh s ẽ h ết ?" ___
Chương thứ một trăm năm mươi ba: Tăng thuế
"Chờ đã!" Chu Tiệp dư gọi Khang phi lại, cầm bình sứ trên bàn nói, "Nương nương nói hàm hồ như vậy, sao thần thiếp có thể tin được?"
Khang phi quay đầu, lạnh lùng nhìn nàng một cái, "Bổn cung đâu cần ngươi phải tin? Mệnh là của ngươi, có muốn hay không, tự ngươi quyết định." Nói xong cũng không nhìn nàng, liền dẫn người rời đi.
Chu Tiệp dư cầm bình sứ, đột nhiên cảm thấy giống như có sức nặng ngàn cân. Đây rốt cuộc là ý tốt hay lại là cạm bẫy? Nàng mở nắp ra, một mùi gay mũi chua cay bốc lên khiến nàng không ngừng ho khan.
"Cái này là thứ quỷ gì!" Chu Tiệp dư tỏ vẻ muốn đập, nhưng suy nghĩ một chút lại tỉnh táo lại, Khang phi vừa mới giảng hòa với Trịnh Quý phi, sẽ không vừa đến đã giết người như vậy. Vật này có vấn đề hay không hỏi thái y xong quyết định là được.
Trên đường trở về, trong lòng Dương Quỳnh đều là nghi vấn. Trong tay Khang phi có giải dược, vì sao không mượn cơ hội này mà uy hiếp Chu Tiệp dư?
Khang phi nghiêng đầu, thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Dương Quỳnh, cười nói, "Muốn hỏi bổn cung vì sao lại đưa giải dược cho Chu Tiệp dư đơn giản như vậy có phải không?"
Dương Quỳnh gật đầu.
"Dùng tính mệnh áp chế nàng, sẽ chỉ khiến nàng càng căm ghét bổn cung hơn. Coi như nàng bằng lòng nói ra sự thật thì cũng chưa chắc mười phần đã là thật. Hơn nữa, xưa nay bổn cung cũng không phải người thích giết chóc, có thể cứu một mạng người là tốt rồi. Còn ở trong chuyện này rốt cuộc nàng sắm vai nhân vật gì, thì còn phải xem vận mệnh của chính nàng. Nàng muốn nói, bổn cung đương nhiên vui vẻ, không muốn nói cũng sẽ cho qua. Dù sao đã là người không ra gì, thì tội gì phải hao tổn tâm trí vì nàng?"
Trong lòng Dương Quỳnh thầm nghĩ: Vị nương nương này quả thật đại tài, cầm được thì cũng buông được, chỉ bắt gốc rễ, không quan tâm lá cành.
Như vậy hơn mười ngày bình yên vô sự trôi qua, chỉ là chiến sự biên quan càng ngày càng căng thẳng. Mấy ngày nay Hoàng thượng cũng không đến Hậu cung, mọi người cũng không có động lực tranh sủng, dĩ nhiên yên tĩnh.
Tuy rằng Hậu cung không được nghị luận chính sự, thế nhưng tiền triều có tin tức gì lớn, Hậu cung vẫn có thể biết được.
Đã là tháng năm, khí trời dần nóng hơn. Dưới ánh nắng chói chang, ngồi kiệu tới ngự thư phòng, chính là Khang phi.
Đến cửa ngự thư phòng, có thái giám vào thông báo.
Dương Quỳnh lo lắng nhìn Khang phi nói, "Nương nương, người làm như vậy có thể chọc giận Hoàng thượng hay không?"
Khang phi lắc đầu nói, "Ta không lo được nhiều như vậy, an nguy xã tắc, đại sự quốc gia, bổn cung không thể ngồi yên không màng đến."
Đang nói, thái giám tới truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, tuyên Khang phi yết kiến. Khang phi không dẫn theo bất cứ một ai, tự thân một mình bước vào thư phòng.
Sắc mặt Hoàng thượng không tốt, dường như đang không vui, thấy Khang phi cũng không mỉm cười, chỉ hỏi, "Ái phi đến đây có chuyện gì?"
Khang phi mỉm cười nhẹ nhàng nói, "Mấy ngày liền Hoàng thượng vất vả chính sự, thần thiếp lo lắng cho sức khỏe của Hoàng thượng, cho nên cố ý tới xem một chút."
Sắc mặt Hoàng thượng hơi dịu đi, thở dài nói, "Chiến sự biên quan cấp bách, khai chiến đã được hơn một tháng, trẫm sớm đêm khó an, ngược lại vắng vẻ ái phi rồi."
"Hoàng thượng lo lắng quốc sự, thần thiếp không thể phân ưu thay Hoàng thượng, thật sự cảm thấy hổ thẹn." Khang phi chủ động đi tới phía sau Hoàng thượng, giúp hắn xoa bóp bả vai.
Hoàng thượng vô cùng hưởng thụ, nét lo âu giữa hai hàng lông mày cũng nhạt đi chút ít, "Vẫn là nàng hiểu trẫm."
"Được Hoàng thượng khích lệ, thần thiếp đương nhiên vui mừng. Hoàng thượng, thần thiếp có vài lời, không biết có nên nói hay không?"
Hoàng thượng đang cảm thấy thoải mái, liền nói, "Nói đi."
Khang phi làm nũng nói, "Nhưng thần thiếp nói sợ Hoàng thượng không vui, lại muốn trừng phạt thần thiếp."
Hoàng thượng lắc đầu, "Nàng nha, vẫn thích chơi trò này. Được rồi, trẫm miễn tội cho nàng, nói đi."
Giọng của Khang phi đặc biệt dịu dàng, "Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói chiến sự biên quan căng thẳng, tiêu hao rất nhiều tiền bạc, Bộ Hộ đã vượt mức rồi."
Hoàng thượng thở dài, "Đúng vậy. Mấy hôm trước Bộ Hộ đã trình tấu chương, nói vật tư chiến đấu đã cạn kiệt, không thể đảm đương chiến sự biên quan được nữa. Trẫm lệnh đã cho các phương châu huyện vận chuyển đến, nhưng có lẽ cũng chỉ giải quyết được sự cấp bách trước mắt, cũng không phải cách lâu dài."
"Vậy cách lâu dài của Hoàng thượng là..."
"Tăng thuế." Hoàng thượng nói, "Chỉ có tăng thuế, mới có thể thu nhiều vật tư tiền bạc hơn cho biên quan, duy trì cuộc chiến này."
"Hoàng thượng." Khang phi tận lực mềm giọng nói, "Thần thiếp nghe nói phía nam đã hạn hán ba năm nay, tây bắc đang bị nạn châu chấu, những nơi này gần như không thể thu. Cuộc sống của bách tính đang khó khăn, sao còn có thể tăng thuế được?"
Hoàng thượng cau mày nói, "Lời này của ái phi là có ý gì?"
Khang phi dừng động tác, đi tới trước mặt Hoàng thượng nói, "Hoàng thượng, dân chúng sinh sống, là cội nguồn của quốc gia. Việc tăng thêm thuế, thần thiếp khẩn cầu người nghĩ lại."
"Đây là việc của triều đình, không phải việc mà một phu nhân thâm cung như nàng có thể quản." Sắc mặt của Hoàng thượng vô cùng khó coi.
"Hoàng thượng..." Khang phi còn muốn nói nữa, đã bị Hoàng thượng chặn lại.
"Trẫm biết nàng là vì bách tính muôn dân, trẫm cũng sẽ không trách phạt. Có điều Hậu cung đàm luận triều chính đã là phạm kiêng kỵ. Nàng về đi, trẫm sẽ coi như chưa nghe thấy gì." Hoàng thượng quay mặt sang một bên.
Khang phi bất đắc dĩ, biết nếu mình có khuyên nữa thì cũng chỉ phản tác dụng, liền thi lễ lui xuống.
Khang phi đi rồi, Hoàng thượng gõ nhẹ long án thư, trên bàn mở một cuốn tấu chương, bên trên có một cái tên rất giống với Khang phi - Thẩm Minh Hoa.
Dương Quỳnh thấy Khang phi đi ra, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại thấy nét mặt Khang phi tuy bình thản, nhưng mơ hồ lộ vẻ u sầu, liền biết nhất định là khuyên giải không có kết quả.
"Nương nương. chuyện như vậy vốn dĩ không chắc chắn. Người khuyên giải hết lòng là được rồi, đừng suy nghĩ quá nhiều."
Khang phi cười khổ, "Bây giờ cũng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy thôi. Hoàng thượng đã quyết ý tăng thuế, đây là một nước cờ mạo hiểm, tốt thì có thể khởi tử hồi sinh, nếu như không tốt, thì chính là vạn kiếp bất phục." Khang phi cũng biết lời này đại nghịch bất đạo, cho nên nói vô cùng nhỏ.
"Nương nương cần phải nghĩ thoáng một chút, có lẽ kết quả cũng không tồi tệ như người tưởng tượng đâu."
"Chỉ mong là như vậy."
Hoàng thượng hạ ý chỉ tăng thuế, thiên hạ náo động. Trong triều các đại thần tới tấp đề xuất, trình bày tác hại của việc tăng thuế, thậm chí phê phán tăng thuế sẽ làm lung lay nền tảng quốc gia, dẫn đến hại nước hại dân. Long nhan đại nộ, liền cách chức mấy triều thần ngôn từ mạnh mẽ. Âm thanh phản đối trong triều rốt cuộc cung ít đi, dù sao mọi người cũng đều chỉ dựa vào bổng lộc mà nuôi gia đình mà thôi.
Chỉ có duy nhất một người, từ đầu đến cuối mỗi ngày một tấu chương, không gián đoạn. Ngôn từ khẩn thiết, hiểu rõ lợi hãi, lễ độ quân chủ, cho dù Hoàng thượng có tức giận, cũng vẫn không ảnh hưởng. Người này chính là Hình bộ tả thị lang Thẩm Minh Hoa. Lúc mới đầu, Hoàng thượng rất tức giận, từng nghiêm khắc khiển trách hắn, thế nhưng hắn vẫn như cũ ngày nào cũng dâng tấu chương. Cuối cùng khiến cho Hoàng thượng cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác là vứt tấu chương của hắn sang một bên, không thèm quan tâm, miễn mình tức giận.
Trong Ngự Hoa Viên, Khang phi đưa trà ngon mới pha cho Chu Cẩm phi ngồi đối diện, "Gần đây tỷ tỷ không thường ra ngoài, thân thể không thoải mái sao?"
Chu Cẩm phi tiếp nhận chén trà, thở dài, "Mỗi ngày ta đều ở Phật đường chép kinh niệm Phật, cầu Phật tổ có thể phù hộ cho cha và huynh ta bình an."
Khang phi biết từ khi đại chiến bắt đầu, Chu Cẩm phi vẫn luôn lo lắng chiến sự biên quan. Đao kiếm không có mắt, phụ thân và huynh của nàng đều ở tiền tuyến, khó tránh khỏi sẽ bị thương, nhìn dáng vẻ lo lắng của Chu Cẩm phi, nhưng cũng lại tiều tụy vài phần.
"Tâm tình của tỷ tỷ ta hiểu, nhưng lúc này không chỉ có chiến sự biên quan căng thẳng, mà trong triều đình cũng là tình trạng ưu lo. Hoàng thượng tăng thuế, là hiểm chiêu binh hành, thật sự khiến người ta lo lắng." Khang phi cũng rót chén trà, bưng lên nếm thử.
Chu Cẩm phi kéo tay Khang phi, vỗ vỗ, "Tỷ tỷ ta mặc dù không có ánh mắt sâu xa như của ngươi, nhưng cũng biết chuyện tăng thuế này Hoàng thượng làm hơi quá. Lúc ở nhà ta từng nghe phụ thân nói qua, Hoàng thượng tin tưởng đ ạ o trung dung(*), nếu như thái bình thịnh thế, Hoàng thượng còn có thể giữ vững, nhưng nếu binh họa liên miên, chưa chắc Hoàng thượng đã có năng lực gìn giữ biên cương." Chu Cẩm phi nhìn vẻ mặt giật mình của Khang phi, cười nói, "Muội muội nghĩ tỷ tỷ ta không biết gì sao? Tốt xấu gì ta cũng là nữ tử lớn lên ở biên quan, mặc dù chưa được nhìn thấy chiến hỏa tung bay nhưng cũng đã được nghe nói rất nhiều. Hoàng thượng chưa từng trải qua chiến sự, đối với việc không chuẩn bị đủ lương thảo vật tư cũng không kì lạ. Chỉ là trong triều đa phần là các trụ cột nhân tài lão thành mưu quốc, vì sao trước đó lại không nhắc nhở Hoàng thượng? Trận chiến này, đánh quá mức vội vã rồi."
Nghe Chu Cẩm phi nói như vậy, Khang phi cau mày nói, "Tỷ tỷ vẫn là có tri thức hơn ta. Việc này ta cũng không chú ý tới, bây giờ nghe tỷ tỷ nói, dường như cũng rất kì lạ."
Chu Cẩm phi cười cười, "Chuyện hôm nay tỷ muội ta nói nếu như truyền đến tai Hoàng thượng, chỉ sợ chúng ta lại bị khiển trách rồi." Nàng dừng một chút, tiếp tục nói, "Có điều nếu đã nói, thì đơn giản cứ nói hết ra đi, miễn cho giấu ở trong lòng khó chịu bất an. Gần đây Hoàng thượng làm việc càng ngày càng chuyên quyền độc đoán, so với trước đây giống như là hai người vậy. Ta đoán bởi vì hắn là quân chủ thái bình, nên cho rằng việc giữ gìn biên cương mở rộng bờ cõi cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng phải biết, nếu muốn trị thế thì phải biết an ổn quốc gia, mưu cầu võ tướng. Hoàng thượng lại hết lòng tuân thủ đạo trung dung, trị thế thì có thể, nhưng đánh giặc thì lại có hơi bảo thủ, cho nên Hoàng thượng mới đột nhiên thay đổi như vậy."
Khang phi gật đầu, tán thành lời Chu Cẩm phi nói, "Hoàng thượng muốn làm minh quân thịnh thế văn thành võ đức, thế nhưng hắn chỉ có tài gìn giữ cơ nghiệp, những năm gần đây lại không ngừng nghi kỵ năng thần, bây giờ mặc dù trong triều có năng thần thật, thì cũng sẽ không nói lời thật nữa."
Chu Cẩm phi nhìn Khang phi, "Ý của muội muội là... triều đình ta..." Nàng nhìn xung quanh một chút, thấp giọng nói, "Vận mệnh sẽ hết?"
Khang phi lắc đầu, "Chúng ta làm phi tử, vốn không nên nghị luận những chuyện này. Việc của tiền triều ắt sẽ có những đại nhân lo lắng, tỷ muội chúng ta chỉ cần làm tốt việc trong phận sự của mình là được rồi."
Chu Cẩm phi thấy Khang phi cố tình nói loanh quanh, trong lòng đã có cân nhắc, "Muội muội nói phải. Ta nghe nói Chu Tiệp dư cầm một bình thuốc đến Thái Y Viện thỉnh giáo Ngô Thái Y. Thuốc kia là ngươi cho nàng sao?"
Khang phi nói, "Là ta cho nàng. Nàng không trực tiếp ném đi là coi như nàng có phúc. Nàng trúng cổ độc của Khánh ma ma, nếu không phải có giải dược của Ngô Thái y, thì không lâu nữa sẽ phát điên."