Mục lục
Mạc Đạo Vô Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

____ "Tâm tư c ủa ngươi linh hoạt như v ậy , dùng trong H ậu cung qu th ật là nhân tài không đư ợc tr ọng dụng mà." ___

Chương thứ một trăm năm mươi tư: Tư chất

"Muội muội tội gì phải cứu nàng?" Chu Cẩm phi không vừa lòng nói.

"Tội gì ta phải giết nàng? Nàng chẳng qua cũng là bị Trịnh Quý phi lợi dụng, nếu như giết nàng, lại thành ra giúp Trịnh Quý phi diệt khẩu, trong thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy đâu?" Khang phi nháy nháy lông mày, nét mặt dí dỏm.

Chu Cẩm phi than thở, "Tâm tư của ngươi linh hoạt như vậy, dùng trong Hậu cung quả thật là nhân tài không được trọng dụng mà. Ta thường nghĩ, nếu như có một ngày, nữ tử cũng có thể làm quan triều đình, lại giống như muội muội, thì không biết phong quang sẽ lớn cỡ nào đây?"

Khang phi mím môi cười, "Tỷ tỷ thật đúng là dám nghĩ. Chỉ sợ đến lúc đó thật thì tỷ tỷ cũng không muốn bị kẹt trong thâm cung này nữa, nhất định phải đến biên quan xa xôi, ra trận giết địch rồi."

Chu Cẩm phi bị chọc cười, dùng khăn tay che miệng nói, "Nha đầu ngươi, chỉ biết trêu ta. Tay ta trói gà không chặt, làm sao đủ sức ra trận giết địch được?"

"Muội muội muốn nói là, làm qua triều đình cũng tốt, ra trận giết địch cũng tốt, vẫn tốt hơn là ở trong thâm cung này lục đục với nhau, phí hoài năm tháng."

Chu Cẩm phi nghe xong tràn đầy cảm xúc, "Đối với tình thế bây giờ, muội muội thấy thế nào?"

Khang phi liếc mắt nhìn Chu Cẩm phi, lắc lắc đầu, "Cũng không phải ta đề phòng tỷ tỷ, mà chỉ là có vài lời, một khi ra khỏi miệng, thì sẽ là vạn thiên họa kiếp. Tỷ tỷ, tỷ có thể hiểu không?"

Chu Cẩm phi gật đầu, không hỏi nữa.

Cung Phượng Từ.

Mấy ngày nay thân thể của Hoàng hậu dần dần tốt hơn. Hôm nay ngồi trong sân tắm nắng. Thái Quyên, Thái Lăng chỉ huy tiểu cung nữ giã nát cánh hoa mới hái, rồi mang vắt nước, sau cùng để tất cả, bao gồm cả những cánh hoa đã nát vụn, vào trong bình sứ ủ dưới nước.

Thái Quyên nói, "Nương nương, năm nay hoa nở sớm, cũng thơm hơn năm ngoái, nếu chế thành phấn son, nhất định sẽ tốt hơn."

Hoàng hậu cười cười, không khỏi nhớ tới một câu, "Kim niên hoa th ắng khứ ni ên h ồng, khả t ích minh niên hoa canh h ảo, tri dữ th ùy đ ồng ?"(*) (Hoa năm nay th ắng hoa năm trư ớc , đáng ti ếc hoa sang năm l ại càng t ốt hơn, bi ết cùng v ới ai)

Chuyện Hoàng thượng tăng thuế nàng biết, nàng cũng hiểu rõ cách làm lần này không thỏa đáng, sau lưng cũng đã từng khuyên giải, nhưng như cũ vẫn khiến Hoàng thượng không vui. Phu thê nhiều năm, nàng hiểu rõ Hoàng thượng. Mặc dù năm đó Hoàng thượng phụng chiếu lên ngôi, thế nhưng vẫn bị các đại thần chỉ trích, nói hắn thừa dịp chư tử tranh đoạt mà chui vào kẽ hở. Tiên hoàng cũng bị chư tử đấu đá lẫn nhau là buồn lòng, chỉ có thể chọn vị Hoàng tử các phương diện đều rất đỗi bình thường là hắn lên kế vị. Vì vậy Hoàng thượng rất để tâm những ý kiến này. Những năm gần đây hắn dốc sức chăm lo việc nước, chính là hy vọng khiến cho quần thần nhìn hắn bằng con mắt khác, rằng hắn có thực lực ngồi trên ngôi vị Hoàng đế này. Phải nói rằng Hoàng thượng vẫn luôn làm rất tốt, hắn cân bằng thế lực khắp nơi trong triều đình, từng bước từng bước xâm chiếm những thế gia đại tộc, thoát khỏi sự uy hiếp của bọn họ đối với triều đình, dần dần nắm quyền khống chế ở trong tay mình. Nếu như không có trận chiến này, qua mấy năm nữa, e rằng Hoàng thượng thật sự có thể quản chế tất cả.

Thế nhưng... Hoàng hậu nghĩ tới đây liền thở dài, quả thật là vẫn thiếu mấy năm nữa. Tuy rằng bây giờ quần thần quy thuận, nhưng còn ở lại trong triều là những dạng người gì? Người trung nghĩa dần dần rời xa, hiện nay bên cạnh Hoàng thượng có cũng chỉ toàn người a dua nịnh hót. Năm đó Thẩm lão gia tử rời triều, Hoàng hậu đã từng tận lực phản đối, nhưng chung quy vẫn không thể thay đổi được gì. Thẩm gia vừa rút lui, liền khiến cho những người đọc sách tâm tư rét lạnh. Hiện giờ chỉ cần nhìn Thẩm Minh Hoa, chỉ làm một Hình bộ tả thị lang, thì cũng liền hiểu được dụng tâm của Thẩm lão gia tử. Với muôn dân, thịt nát xương tan; Với quân chủ, như xa như gần. Hoàng thượng đã không còn là Hoàng thượng mà năm đó quyết chí làm minh quân thịnh thế nữa rồi, quá nhiều lời nịnh nọt như vậy khiến cho hắn đánh mất chính mình, quên rằng hắn là một quân chủ thái bình, hiểu rõ thủ đoạn mưu quyền, nhưng chưa chắc đã có thể gìn giữ biên cương mở mang bờ cõi. Trên chiến trường đao thương là thật, tiền bạc vật tư là thật, những thứ này đều là những thứ mà thủ đoạn mưu quyền không cách nào có thể thay thế được.

Khang phi và Thẩm Minh Hoa một trong một ngoài ngăn trở việc tăng thuế không có kết quả, ngược lại khiến cho Hoàng thượng sinh ra tâm lý trái nghịch. Thẩm gia là thủ lĩnh văn thần, từ nhỏ Hoàng thượng đã chịu sự đốc thúc của Thẩm lão gia tử, đã sớm không còn kiên nhẫn. Lần này nếu như người của Thẩm gia không nói lời nào, e rằng Hoàng thượng còn có thể suy nghĩ thêm một chút, nhưng người của Thẩm gia vừa mở miệng, Hoàng thượng liền quyết không do dự. Chẳng qua, cho dù người của Thẩm gia không mở miệng, dựa vào một vài triều thần chỉ biết a dua nịnh hót, thì kết quả có thể thay đổi sao? Tăng thuế ba phần, đã khiến cho nền tảng lập quốc bị lung lay. Nhìn ý tứ của Hoàng thượng, là không có ý định ngừng lại. Sau này sẽ thế nào, nàng thật không dám nghĩ đến.

Suy đi nghĩ lại, Hoàng hậu lắc đầu, hiện giờ cục diện như vậy, chỉ có thể nói đó là thời, là vận, cũng là mệnh.

Hoàng hậu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định làm một chuyện. Dưới cách nhìn của nàng, có một số việc, vẫn sẽ phải có điểm kết thúc, nếu kéo dài lâu, sẽ để cho người ngoài một vài tin tức sai lệch, sẽ khiến cho toàn bộ thế cục trở nên hỗn loạn hơn.

Mười tám tháng tư, Tiết Kỳ tự.

Dân gian truyền rằng, "Mười tám tháng tư, lên Miếu Nãi Nãi cầu trẻ con." Mọi người sẽ đến Miếu Nãi Nãi thắp hương lễ bái, xin tượng trẻ con, cầu khẩn phúc lộc song toàn, nhiều con nhiều cháu. Tuy rằng trong cung không cần làm những chuyện này, thế nhưng Hoàng hậu lại chọn ngày này để xử lý một vài chuyện vẫn không xử lý được.

Đầu tiên là chuyện Tôn Bảo lâm mưu hại Khang phi. Chuyện này xảy ra ở trước mắt bao nhiêu người, Tôn Bảo lâm đã sớm nhận tội. Sở dĩ vẫn kéo dài là vì Hoàng thượng bận chiến sự biên quan, không rảnh để xử lý. Nếu Hoàng thượng đã không có thời gian, vậy phải do Hoàng hậu nàng Phượng ấn cai quản Hậu cung xử lý rồi.

Tôn Bảo lâm bị dẫn tới Cung Phượng Từ. Chỉ trong hơn một tháng, mà gương mặt xinh đẹp của nàng đã biến thành tiều tụy ưu sầu. Tóc tai rối bời, hoàn toàn không nhìn ra phong thái của vũ khúc kim liên khi xưa, không khỏi khiến người ta thổn thức.

Hoàng hậu nói, "Tôn Bảo lâm mưu hại mạng người, lại dám phạm thượng, ngươi có nhận tội không?"

Tôn Bảo lâm liếc mắt nhìn Hoàng hậu, lại quay đầu nhìn Khang phi, "Tội của thần thiếp, thần thiếp xin nhận. Chẳng qua..." Nàng chỉ vào Khang phi lớn tiếng nói, "Lẽ nào Khang phi cũng không sai sao? Nếu như không phải nàng để thần thiếp nhìn thấy thiên sí vũ, thì thần thiếp sao có thể không khiêu vũ được nữa? Khang phi trăm phương ngàn kế muốn hủy hoại thần thiếp, lẽ nào nàng không có tội sao?"

Các vị phi tần có mặt đa phần đều ôm tâm tình xem kịnh hay, lúc này ánh mắt đều tập trung về phía Khang phi. Khang phi lạnh lùng nhìn, nét mặt không một gợn sóng.

Tôn Bảo lâm nói, "Khang phi, sao ngươi không nói gì? Không phải ngươi giỏi nhất là khua môi mua mép sao? Thế nào? Hay bị ta nói trúng rồi nên chột dạ?"

Khang phi cười lạnh một tiếng, "Bổn cung không nói gì, là bởi vì có Hoàng hậu nương nương ở trên, tất nhiên có thể trả lại công bằng cho lục cung."

Một câu nói, liền kéo Hoàng hậu đang dự định xem náo nhiệt vào cuộc. Vụ án của Tôn Bảo lâm đã sớm được kết luận, Hoàng hậu hoàn toàn có thể trực tiếp hạ chỉ xử lý, nhưng nàng lại cứ muốn triệu tập lục cung tới công thẩm, không phải là dự định xem mình và Tôn Bảo lâm tranh cãi thì là gì. Thẩm Thu Hoa nàng tranh luận chưa bao giờ thua một ai, nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ để người khác chê cười.

"Thiên sí vũ?" Cốc Chiêu nghi luôn không nói nhiều nghi hoặc hỏi.

Tôn Bảo lâm thấy có người tiếp đáp, lập tức nói, "Mọi người vẫn chưa biết sao, thần thiếp là đệ tử nhập môn của vũ cơ giáo phường Lục Khuynh Nương. Nhưng vị Khang phi này của chúng ta, lại chính là đệ tử đầu tiên của Lục Khuynh Nương nha. Tính ra, thần thiếp còn phải gọi một tiếng sư tỷ mới đúng, phải không? Sư tỷ!" Hai chữ "Sư tỷ" cuối cùng nàng nói rất nhấn mạnh.

Mặc dù trước đây Hoàng hậu có nghe được một vài tin đồn, cũng đoán ra được quan hệ đặc biệt của Khang phi và Lục Khuynh Nương, nhưng giờ nghe nói nàng là đệ tử nhập môn đầu tiên của Lục Khuynh Nương thì trong lòng vẫn có hơi bất ngờ. Lục Khuynh Nương được tán dương là vũ cơ đệ nhất Mục triều, có thể được nàng coi trọng, trở thành đệ tử nhập môn đã vô cùng khó, huống hồ lại là đệ tử đầu tiên?

"Nếu thật như vậy, thì vũ kỹ của Khang phi muội muội chắc hẳn cũng khiến người ta kinh diễm, nhưng lại luôn ẩn giấu, khiến cho chúng tỷ muội không cách nào thưởng thức được rồi." Lời này của Hoàng hậu là ám chỉ chuyện Khang phi giấu diếm.

Khang phi ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu đang ngồi trên Phượng vị, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên, giải trừ được uy hiếp chung là Trịnh Quý phi rồi thì quan hệ liên minh giữa nàng và Hoàng hậu trong nháy mắt liền tan vỡ. Đại khái là Hoàng hậu cũng không muốn mình được xuôi gió xuôi dòng đi.

"Hoàng hậu nương nương, thuở nhỏ thần thiếp học múa, đến tuổi cập kê thì liền bỏ dở. Học múa cũng giống như những tài nghệ khác, như đi ngược dòng nước, không tiến tất phải lùi. Các tỷ muội trong cung đa tài đa nghệ, chút tài mọn ấy của thần thiếp, thật sự không dám mang ra bêu xấu."

"Ngươi nói bậy! Thiên sí vũ ngày đó trước đây ta chỉ từng nghe sư phụ nhắc tới một lần. Nàng nói điệu múa này quá huyền ảo, trên thế gian này sợ rằng không ai nhảy được. Nếu như ngươi đã bỏ khiêu vũ nhiều năm, thì sao lại có thể nhảy được?" Dù sao Tôn Bảo lâm cũng sắp phải chết, cho nên lúc này hoàn toàn không quan tâm đến cấp bậc lễ nghĩa trong cung nữa.

Khang phi thấy Hoàng hậu không có ý trách cứ, cũng không tiếp tục ôm hy vọng gì, "Tôn Bảo lâm không nhảy được, liền cho rằng bổn cung cũng không nhảy được sao? Nghe nói trước đây ngày nào Tôn Bảo lâm cũng khiêu vũ, chưa từng có một ngày lười biếng, có thật hay không?"

Tôn Bảo lâm không rõ Khang phi đột nhiên đề cập đến chuyện này có mục đích gì, liền thật lòng gật đầu.

Khang phi mỉm cười, khóe miệng cong lên, trong trẻo lạnh lùng, "Tôn Bảo lâm có từng nghĩ tới, vì sao ngươi cực lực tranh sủng nhưng lại có kết cục như hôm nay không? Mà bổn cung nhiều lần bị ngươi hãm hại hôm nay lại vẫn là Khang phi? Thiên phú của người người đều không giống nhau, chính mình ngu xuẩn, cũng đừng oán hận người khác thông minh, đạo lý này, đến tận hôm nay mà Tôn Bảo lâm vẫn không hiểu sao?"

Dương Quỳnh ở sau lưng Khang phi thầm khen: Ngụ ý như đao, nhắm thẳng vào tử huyệt của đối phương, sợ rằng chỉ có Khang phi mới có thể nói được như vậy!

Không chỉ có Tôn Bảo lâm sợ ngây người, mà kể cả những phi tần ngồi đây cũng ngây dại. Cho tới nay, Khang phi cho người ta cảm giác rằng nàng chỉ là sủng phi, còn vì sao nàng được sủng ái, mỗi người đều có cách giải thích khác nhau. Có người cho rằng nàng tranh sủng dựa vào mỹ sắc, cũng có người cho rằng nàng tranh sủng dựa vào gia thế, nhưng có người lại cho rằng nàng tranh sủng bằng cách ngấm ngầm dùng thủ đoạn. Thế nhưng bất luận như thế nào thì biểu hiện bên ngoài, Khang phi lại khiến cho người ta cảm giác rằng nàng nhường nhịn không tranh. Những lời này vừa nói ra, cũng như kiếm ra khỏi vỏ, mũi nhọn lộ rõ, ánh sáng chói mắt.

"Khang phi! Ngươi... Ngươi nói ta ngu xuẩn?" Tôn Bảo lâm bị chọc tức đến mức ngón tay cũng run lấy bẩy, lời nói ra cũng thay đổi ngữ điệu.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi học múa hơn mười năm mới có thể nhảy được kim liên vũ, mà bổn cung lúc bảy tuổi đã có thể nhảy được rồi. Là tư chất của ngươi không đủ, dựa vào cái gì mà muốn so với bổn cung?" Khi Khang phi nói chuyện, hiển lộ khí thế b ễ ngh ễ chúng sinh (nhìn ngư ời b ằng n ửa con m ắt ), khiến cho ngay cả Hoàng hậu cũng thấy khiếp sợ. Thì ra đây mới là phong thái thật sự của Khang phi, hóa ra xưa nay nàng đều là phương hoa nội liễm, hôm nay mới thể hiện rõ ràng.

_________________________________________

(*) Trích trong bài t ừ Lãng Đào Sa c ủa Âu Dương Tu

浪淘沙

把酒祝東風,

且共從容。

垂楊紫陌洛城東,

總是當時攜手處,

遊遍芳叢。

聚散苦匆匆,

此恨無窮。

今年花勝去年紅,

可惜明年花更好,

知與誰同。

Phiên âm:

B ả tửu ch úc đông phong,

Th ả cộng t òng dung.

Thùy dương t ử mạch lạc th ành đông,

T ổng thị đương th ì hu ề thủ xử,

Du biến phương t ùng.

T ụ t án kh ổ th ông thông,

Th ử hận v ô cùng.

Kim niên hoa th ắng khứ ni ên h ồng,

Khả t ích minh niên hoa canh h ảo,

Tri dữ th ùy đ ồng.

Dịch thơ:

N âng chén g ửi gi ó đông,

Th ả bước ung dung.

Bờ đ ê li ễu biếc nối Lạc Dương,

Ch ính ch ốn năm xưa từng tay nắm,

Dạo khắp một v ùng.

N ỗi ly hợp vội v àng,

H ận chẳng ngu ôi lòng.

Năm nay hoa th ắm, sắc th êm h ồng,

Chỉ tiếc năm sau hoa lại đẹp,

Biết với ai c ùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK