Giang Nam, chính là cố hương của Khang phi. Trong lòng nàng mơ hồ đã biết đáp án. Nhưng cũng không muốn tra cứu tới cùng, còn không phải lúc.
Cung Phượng Từ.
Hoàng hậu vừa uống thuốc bổ xong, lơ đãng nói: “Nghe người ở Chấp Hình Ti nói, mấy ngày nay Cung Lung Hoa của Khang phi đưa đến vài người.”
Đại cung nữ Thái Quyên ở một bên vội vàng nói: “Đúng vậy. Nghe nói là có người hạ độc cung nữ thiếp thân Thanh Diệp của Khang phi.”
“Khang phi xưa nay không thích đem chuyện lật trên mặt bàn. Lần này đưa người đi Chấp Hình Ti, hiển nhiên là rất tức giận rồi. Cung nữ tên Thanh Diệp kia xem ra thật sự được mắt của nàng. Cũng đúng, ngày đó lúc ám sát, Thanh Diệp một người bảo vệ hai người Khang phi cùng Cẩm phi bình an vô sự. Nô tài có năng lực lại trung thành như vậy, chủ tử nào không thích?” Đối thủ nhiều năm, Hoàng hậu đối với Khang phi vẫn vô cùng hiểu biết.
“Nương nương, lai lịch của Thanh Diệp... cũng không giống như là một người biết võ công.” Thái Lăng từng phụng mệnh đi điều tra lai lịch của Thanh Diệp, lúc trước cũng không có bất kì ai từng nhìn thấy võ công của nàng.
Hoàng hậu nhíu mày, “Không biết có thể học. Hơn nữa, điểm nghi vấn ấy không cần bổn cung đi điều tra, cũng sẽ có người không bỏ qua.”
Thái Lăng, Thái Quyên lập tức hiểu, cùng kêu lên nói: “Nương nương nói rất đúng.”
Dương Quỳnh từ lúc được ban cho chữ của Khang phi, lại bị Thiên Linh giám sát cả ngày, dần dần sinh ra hứng thú. Trước kia, nàng luôn không hiểu một khi Khang phi luyện chữ chính là hơn nửa ngày cũng không biết chán. Hiện tại nàng cũng có thể luyện hơn nửa ngày, có đôi khi ngay cả ăn cơm cũng quên. Thiên Linh cười nàng luyện chữ đến mức ngây dại. Công sức không phụ lòng người. Chữ của Dương Quỳnh có tiến bộ rất lơn, càng viết càng đẹp, ngay cả Thiên Linh cũng nói sắp không đuổi kịp rồi.
Khang phi là người rất giỏi thư pháp. Thông qua chữ của Dương Quỳnh cũng biết nàng đã luyện đến giai đoạn nào, sau đó sẽ viết một chữ khác đưa tới cho nàng. Càng về sau, niềm vui mỗi ngày lớn nhất của Dương Quỳnh chính là chờ mong chữ của Khang phi.
Bởi vì một mực không ra ngoài, Thiên Linh lại giám sát cẩn thận, cho nên thân thể của Dương Quỳnh về cơ bản đã khôi phục. Ngày hôm đó, Như Quyên tới đây truyền lời, Khang phi đã đồng ý để Dương Quỳnh ra cửa, chẳng qua là không cần ở trước mặt Khang phi hầu hạ. Dương Quỳnh nghe xong vừa vui vừa buồn. Vui mừng chính là rốt cuộc cũng có thể ra ngoài hóng gió. Buồn chính là Khang phi vẫn không muốn gặp nàng. Có đôi khi nàng suy nghĩ, có phải ngày ấy nàng thật sự chọc giận Khang phi, bị Khang phi chán ghét? Nghĩ lại những ngày gần đây Khang phi không ngừng đưa chữ tới, thật sự cũng không giống như bị nàng chọc giận.
“Tương kiến tranh như bất kiến, đa tình tổng tự vô tình.” Như Quyên nhìn chữ Dương Quỳnh vừa mới viết, bất tri bất giác đọc thành tiếng.
(*) Tương kiến tranh như bất kiến, đa tình tổng tự vô tình: Dịch nghĩa: Gặp nhau thà rằng không gặp, đa tình lại như vô tình.
Dương Quỳnh cả kinh, lúc này mới phản ứng lại, nàng đem suy nghĩ của chính mình viết ra. Đối với lý do Khang phi không muốn gặp nàng, nàng cảm thấy có khả năng nhất, cũng là nàng hy vọng nhất, chính là lý do này. Bởi vì hữu tình, cho nên không thấy.
“Câu này tốt, đưa cho ta đi.” Như Quyên thường xuyên qua lại cho nên đã thân quen. Dứt lời sợ Dương Quỳnh không cho, liền trực tiếp bỏ vào trong tay áo.
“A! Ngươi làm sao lại như vậy? Chính mình động thủ đoạt rồi.” Dương Quỳnh nào dám để câu này truyền ra ngoài. Nàng là người tập võ, một bước liền lén đến trước mặt Như Quyên, không nói lời nào, lấy tờ giấy trong tay áo của Như Quyên. Vì muốn làm Như Quyên chết tâm, nàng trực tiếp ném vào chậu than, chớp mắt một cái cháy không còn một mảnh.
Như Quyên tức đến dậm chân, “Ngươi không có lương tâm! Muốn vài chữ cũng không cho, thật sự là keo kiệt!”
Dương Quỳnh hiểu việc này cũng quá thất lễ, liền vội vàng kéo tay Như Quyên xin lỗi. Dỗ dành nàng một lúc, Như Quyên mới lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Như Quyên đi rồi, Dương Quỳnh mới xem như lau mồ hôi. Lời này nếu để Khang phi thấy, không biết sẽ chán ghét nàng đến trình độ nào.
Mấy ngày nay, Yên Xảo rất bận. Nàng chợt phát hiện vốn dĩ người mình quen biết, nhưng chuyện biết lại không nhiều, vì vậy mỗi ngày đều đi ra ngoài nghe ngóng mọi chuyện lớn nhỏ. Khang phi cũng mặc kệ nàng, bản lĩnh của Yên Xảo chính là như vậy. Giam giữ nàng, nàng liền không có cách nào phát huy. Hơn nữa, Yên Xảo tìm hiểu tin tức cũng rất có kỹ xảo, thường thường điều tra mọi chuyện xong, đối phương vẫn còn vô tri vô giác.
“Nương nương, nô tỳ tra được cung nữ Bích Hàm của Phùng Mỹ nhân cùng cung nữ Hữu Nhi của Hoắc Tiệp dư từ nhỏ đã quen biết. Hai nhà các nàng là hàng xóm, chơi chung từ nhỏ. Cho nên sau khi vào cung, quan hệ cũng rất tốt. Chỉ cần gặp nhau, nếu không có việc gì đều sẽ nói vài câu.” Yên Xảo hồi báo tin tức tìm hiểu được.
Khang phi nói: “Vậy túi thơm kia?”
Yên Xảo giống như có phát hiện trọng đại, nhắc tới túi thơm, cả người đều hưng phấn, “Thưa nương nương, nô tỳ lợi dụng dùng vài thứ đồ làm thân cùng Hữu Nhi. Có một ngày ở trên người nàng phát hiện túi thơm kia, mùi hương rất giống với cái túi lúc trước của Thu Giáng.”
Khang phi nghe đến đó cũng cả kinh. Hương Nhuận Tâm cộng thêm Thiên Quỳ Tử chính là độc dược chí mạng. Chẳng lẽ túi thơm lúc trước của Thu Giáng là Phùng Mỹ nhân cho? Chủ tử của Thu Giáng không phải là Sở Tu nghi mà là Phùng Mỹ nhân? Nghĩ lại cũng cảm thấy đúng. Lúc trước Phùng Mỹ Phàm là Thái nữ, coi như độc chết mình, thì vị trí Khang phi cũng không tới phiên nàng. Với lại ngày đó nàng đâu có bản lĩnh lớn như vậy để thu mua được thái giám đưa cơm, ở trong cơm hạ Thiên Quỳ Tử. Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Nàng suy nghĩ một lúc, mấy ngày nay Hoắc Tiệp dư cũng không có tin gì là bị trúng độc, xem ra là do mình quá lo lắng.
“Chuyện này đừng nói ra ngoài.” Khang phi nói: “Ngươi làm rất tốt. Vì nhiệm vụ của ngươi, bổn cung không thể thăng cấp cho ngươi, nhưng trong lòng bổn cung sẽ không quên công lao của ngươi.”
Yên Xảo kích động đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, “Nương nương trong lòng có nô tỳ là tốt rồi. Nô tỳ không cầu được ân thưởng.”
Khang phi gật đầu, thưởng nàng hai thỏi bạc nhỏ. Yên Xảo không nhận. Khang phi nói: “Ngươi quen biết nhiều tỷ muội như vậy, dù sao cũng cần bạc lấy lòng. Đây là cho ngươi, không đủ lại hỏi bổn cung.”
Lúc này Yên Xảo mới nhận bạc, vui mừng hớn hở ra cửa.
Khang phi nghĩ tới chuyện hương Nhuận Tâm, cảm giác sự việc sẽ không trùng hợp như vậy. Thế nhưng lại không nghĩ ra nguyên cớ. Lúc này bên ngoài báo lại, Chu Cẩm phi đã đến cửa.
Khang phi ra ngoài mời Chu Cẩm phi tiến vào, cười nói: “Tỷ tỷ thật đúng là có thời gian đến chỗ của ta mà.”
Cẩm phi nói: “Gần đây trời đông giá rét, chân của ta bị thương vừa khỏi, mấy nha đầu đều không cho ta ra ngoài nhiều, sợ lại bị trật.”
“Tỷ tỷ thận trọng vẫn hơn. Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền mà.” Khang phi nói.
(*) Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền (cẩn thận chạy nhanh vạn năm thuyền) ý là: ngư ông cẩn thận nắm nắm chắc mái chèo, có thể lái thuyền vạn năm. Vạn năm: so sánh lâu dài, thời gian dài. Trong sinh hoạt nói cho chúng ta biết, làm bất cứ chuyện gì đều phải cẩn thận, mới có thể đảm bảo cục diện nhất định sẽ thành công.
Chu Cẩm phi quay đầu nhìn xung quanh hỏi: “Làm sao không thấy Thanh Diệp, không phải nàng luôn đi theo ngươi sao?”
Khang phi giật mình, lập tức cười nói: “Thanh Diệp thương thế còn không khỏe, đoạn thời gian trước lại trúng độc, ta để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, chờ khỏe lại đến hầu hạ.”
“A.” Chu Cẩm phi gật đầu, “Nha đầu kia là người trung tâm. Ngươi lo lắng nàng là đúng.”
Khang phi vừa nghĩ, bỗng nhiên nói: “Lần trước tỷ tỷ không phải nói muốn thưởng Thanh Diệp một ân điển sao?”
Chu Cẩm phi nói: “Ôi! Thế nào, ngươi vì nha đầu kia kiếm lợi hả?”
Khang phi hai mắt khẽ cong, nói: “Đó là đương nhiên. Thanh Diệp là nha đầu của ta, nếu như ngươi đã đáp ứng ân điển, tự nhiên là phải nói lời giữ lời.”
Chu Cẩm phi điểm trán của Khang phi, “Đều nói Khang phi ngươi là người dịu dàng hữu lễ nhất, vậy mà ta nhìn không ra. Ở trước mặt ta liền biến thành bộ dạng bá đạo như vậy.”
Khang phi cũng kệ nàng, chỉ nói: “Tỷ tỷ cũng không nên nhìn trái nhìn phải mà nói sang chuyện khác nha.”
Chu Cẩm phi nói: “Ân điển đã sớm cầu rồi. Chẳng qua Hoàng thượng nói, hiếm thấy ta và người đều vì nàng cầu ân điển, Hoàng thượng đơn giản muốn thưởng nàng một phần thể diện, nên muốn chọn ngày lành cùng công bố.”
“Ngày lành?” Khang phi trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ là lễ mừng sinh nhật của Hoàng hậu?”
Chu Cẩm phi gật đầu nói: “Ngươi cùng ta nghĩ giống nhau. Ta cũng cảm thấy khả năng lớn nhất là vào ngày đó sẽ công bố. Cho nên ngươi hãy thoải mái buông lỏng tinh thần đi, nha đầu Thanh Diệp kia là muốn lộ mặt lớn.”
Khang phi nói: “Ta ngược lại tình nguyện nàng không nở mày nở mặt như vậy. Mộc tú vu lâm mà.”
(*) Mộc tú vu lâm: Cây cỏ mọc thành rừng: So sánh tài năng hoặc phẩm hạnh của người xuất chúng, cũng là cách xử trí người mới hoặc việc mới vừa xuất hiện.
Chu Cẩm phi kéo tay Khang phi nói: “Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì. Nha đầu như vậy là hiếm có được, cũng không phải ngươi không bảo hộ được nàng, lo lắng cái gì?”
Khang phi nghe xong cũng cười nói: “Tỷ tỷ nói đúng, Thanh Diệp nhìn cũng không phải người bạc phúc, đương nhiên sẽ không có chuyện gì.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Ngươi nha, luôn thích quan tâm vớ vẩn.” Chu Cẩm phi nói xong, thấy trên bàn đặt một tờ giấy, cầm lên nhìn thoáng quá: “Đây không phải là phương pháp phối hương Nhuận Tâm sao?”
Khang phi ngạc nhiên nói: “Tỷ tỷ cũng biết hương này?”
Chu Cẩm phi liếc mắt nói: “Ngươi cho là cái gì ta cũng không biết sao? Bên trong hương này có thêm Xạ Hương, lúc trước ta sẩy thai, Quách thái y dặn ta đặc biết phải chú ý một vài thứ, trong đó có hương Nhuận Tâm.”
“Cái này có Xạ Hương?” Khang phi kinh hãi. Nàng nhìn trong cách phối chế cũng không có Hồng Hoa.
“Phương thức này ngươi từ đâu mà có?” Chu Cẩm phi hỏi.
“Là một cung nữ am hiểu chế hương của ta viết. Nàng không có phương thuốc, cái này là tự nàng tìm ra.” Khang phi chứng thực là phương thuốc của Thiên Linh.
Chu Cẩm phi trầm mặc một lúc mới nói: “Trong cung Hồng Hoa, Xạ Hương, những loại dược liệu này luôn được quản lí rất nghiêm ngặt. Nàng là một cung nữ, trong tay không có Xạ Hương cũng là chuyện bình thường. Có lẽ bởi vậy, nàng mới phối sai phương thuốc.”
Khang phi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Lúc trước cũng là vì nàng phối sai phương thuốc nên mới sửa sạch được hiềm nghi.”
Chu Cẩm phi kỳ quái nói: “Đang êm đẹp sao ngươi lại có hứng thú với hương này?”
Khang phi cho phần đông cung nữ lui xuống, thấp giọng thuật lại sự tình. Chu Cẩm phi nghe xong liền biến sắc, cả kinh nói: “Chẳng lẽ Hoắc Tiệp dư có thai?”
Khang phi gật đầu, “Ta cũng đoán như vậy. Lúc đầu không biết việc Xạ Hương, cho nên nghĩ mãi không ra vì sao Bích Hàm lại tặng túi thơm cho Hữu Nhi. Hôm nay nghĩ lại, xác thực có thể là Hoắc Tiệp dư có thai.”
Chu Cẩm phi biết đây là chuyện lớn, bình tĩnh trong chốc lát nói: “Giả thiết Hoắc Tiệp dư có thai, thì cũng có mấy vấn đề. Thứ nhất, tại sao Hoắc Tiệp dư không báo cho Hoàng thượng cùng Hoàng hậu? Thứ hai, Phùng Mỹ nhân làm sao biết được? Thứ ba, tại sao nàng lại phải hại Hoắc Tiệp dư?”
Khang phi suy tư một chút, lắc đầu nói: “Ta không nghĩ ra nguyên cớ. Hoắc Tiệp dư không tính là được sủng ái, vị trí cũng không cao, trừ phi hai người kia có tư oán, nếu không Phùng Mỹ nhân không có lý do gì để nhằm vào Hoắc Tiệp dư.”
“Tư oán?” Chu Cẩm phi nói thầm.
“Tỷ tỷ, ta thấy chuyện này vẫn là tìm thái y tới xem thì tốt hơn. Con nỗi dõi của Hoàng gia, mỗi người đều vô cùng quý giá. Vạn nhất ta và ngươi đoán đúng, nếu xảy ra chuyện gì...” Khang phi nói tới đây liền dừng lại.
Chu Cẩm phi hiểu tâm tư của nàng, gật đầu nói: “Đúng vậy. Tỷ muội chúng ta đều là người mất hài tử, giáo huấn này quá đau đớn. Hoắc Tiệp dư ngày thường vẫn vô thanh vô thức, nói một cách công bằng, ta cũng không hy vọng nàng gặp họa gì.”
Hai người thượng nghị xong, liền quyết định để Chu Cẩm phi phụ trách tìm hiểu chỗ thái y, lấy lý do đi cầu mạch bình an tới Mạch Lan Các kiểm tra Hoắc Tiệp dư có thai hay không. Còn Khang phi phụ trách tìm hiểu Phùng Mỹ nhân cùng Hoắc Tiệp dư có liên hệ gì. Hai người bắt đầu chia nhau hành động.
_________________________
Editor: Link Mạc Đạo Vô Tâm (Hiện Đại Thiên) đã up trên wattpad phuonglinhs, mọi người cũng có thể xem ở comment bên dưới ^^