Mục lục
Mạc Đạo Vô Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(*) Đối thực: Một từ bắt nguồn từ thời nhà Hán, chỉ những nữ tử trong cung đồng tính luyến ái, cũng chỉ những cung nữ cùng thái giám trong cung kết thành phu thê trên danh nghĩa. Nhưng từ ngữ hiện đại lại giải thích là “mặt đối mặt cùng ăn cơm” (Đối: cùng; Thực: ăn, ăn cơm)

Cung Lung Hoa.

Khang phi nghe nói Hoàng hậu để Liễu Thục phi cho Lý ma ma, có chút đồng tình nói: “Lần này Liễu Thục phi là muốn ăn khổ rồi.”

Dương Quỳnh không hiểu, Yên Xảo ở một bên nói: “Lý ma ma là ma ma nổi tiếng nghiêm khắc trong cung. Hơn nữa nàng dạy đều là phi tần trong cung. Nghe nói, trước kia có một Tài tử, bởi vì không chịu được cách dạy của nàng mà treo cổ tự vẫn.”

“A? Tự vẫn? Đây là nghiêm khắc cỡ nào?” Dương Quỳnh khoa trương há to miệng.

Khang phi nói: “Lý ma ma là người rất cầu toàn. Nàng là người trong nhà Hoàng hậu mang vào cung, rất được Hoàng hậu trọng dụng. Hơn nữa là người cố chấp. Nếu nhóm phi tần không đạt tới yêu cầu của nàng, nàng sẽ yêu cầu tiếp tục làm, cho đến khi đạt mới thôi. Tài tử thắt cổ kia cũng là bởi vì liên tiếp hai ngày hai đêm học quy củ, không cho ngủ, mới tự vẫn.”

Dương Quỳnh thầm nghĩ, nếu mình rơi vào trong tay Lý ma ma, thì dứt khoát trực tiếp thắt cổ thôi, như vậy còn có thể thoải mái. Ma ma lợi hại như thế, khó trách ngay cả Khang phi cũng thông cảm cho Liễu Thục phi.

Mấy ngày nay Yên Xảo cũng không ở Cung Lung Hoa, bị Khang phi phái đi ra ngoài gieo một ít tin tức. Phải nói Yên Xảo thật sự là một kỳ tài bát quái, chỉ cần là loại chuyện liên quan đến đối ngoại, nàng đều xử lí rất tốt.

Sau giờ ngọ, Khang phi ở thư phòng viết chữ, như cũ chỉ để lại một mình Dương Quỳnh hầu hạ.

“Nương nương, tại sao Cung Lung Hoa không có Thánh chỉ thì không được lục soát?” Vấn đề này Dương Quỳnh đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không hiểu.

Khang phi ngẩng đầu nhìn nàng một cái, “Ngươi có biết tại sao lúc trước bổn cung lại sảy thai không?”

Dương Quỳnh trong lòng căng thẳng, ý thức được chuyện Khang phi sảy thai khẳng định có liên quan đến Thánh chỉ này, vấn đề này của nàng chẳng phải đã đâm đúng chỗ đau của Khang phi?

Khang phi cũng không đợi Dương Quỳnh trả lời, tự mình nói: “Bổn cung được Thánh sủng lâu dài, tự nhiên là làm người đố kỵ. Bởi vậy, sau khi có thai càng đặc biệt cẩn thận hơn, sợ bị người động tay động chân. Khi đó Tổ mẫu (bà nội) của Hoàng hậu tạ thế, Hoàng thượng thương cảm phần tình cảm tôn tổ (bà cháu) này của Hoàng hậu, cho nên đặc biệt ân chuẩn hồi hương thăm viếng. Tất cả mọi việc trong cung tạm thời do Đổng Hiền phi cai quản. Không bao lâu, trong cung của Đổng Hiền phi xuất hiện thích khách, vì muốn bắt thích khách, Đổng Hiền phi hạ lệnh lục soát Hậu cung.” Khang phi nói tới đây, nhắm hai mắt lại.

Dương Quỳnh đau lòng kéo tay nàng, “Nương nương...”

“Bổn cung không sao.” Khang phi mở mắt ra, thần sắc lại như cũ, “Khi đó bổn cung sợ hãi Đổng Hiền phi mượn chuyện này mà động tay động chận, nhưng lúc đó nàng cai quan Hậu cung. Bổn cung cũng chỉ có thể để mặc nàng lục soát. Người của nàng bỏ thêm thứ gì đó vào trong nến mà bổn cung sử dụng, không quá nửa tháng, bổn cung liền sảy thai.” Chuyện cũ trở lại, Khang phi phát hiện mình đã không còn phần hận ý khắc cốt ghi tâm kia. Đổng Hiền phi rốt cuộc cũng không có kết cục tốt, sau khi việc này bị phơi bày, Hoàng thượng ban thưởng cho nàng một bình rượu độc.

“Vì đền bù cho bổn cung, Hoàng thượng liền đích thân hạ Thánh chỉ, không có Thánh chỉ, không được phép lục soát Cung Lung Hoa.” Khang phi cười cười, “Người nào vào cung một khoảng thời gian đều sẽ biết chuyện này. Thế nhưng, Liễu Nguyên Nhi ở trong cung thời gian không ngắn vậy mà lại không biết, điều này sao có thể?”

Đúng vậy. Coi như Liễu Nguyên Nhi không biết, thì những cung nữ thái giám của Cung Ngọc Thần nhất định phải biết. Nhưng lại không có ai nói cho nàng nghe. Những phi tần vào cung thời gian dài kia cũng chắc chắn rõ ràng, nhưng vẫn không ai nói cho nàng biết. Có thể thấy, khoảng thời gian này nàng ở trong cung là không được lòng người cỡ nào.

Sau bữa tối, Phòng Kính Sự đến thông báo, đêm nay Hoàng thượng lật được thẻ của Khang phi. Vì lẽ đó, mà mọi người bắt đầu chuẩn bị cho Khang phi. Nhưng Dương Quỳnh lại lặng lẽ rời khỏi tẩm điện. Khang phi chú ý tới Dương Quỳnh rời đi, nàng nhìn vị trí Dương Quỳnh đứng lúc đầu, âm thầm thở dài. Nàng hiểu được nguyên nhân Dương Quỳnh rời đi, nhưng lại không thể làm gì. Không thể giải thích, không thể hứa hẹn. Nàng là phi tử của Hoàng thượng, hầu hạ Hoàng thượng là nghĩa vụ của nàng, càng là ý nghĩa để nàng tồn tại. Khang phi không nhịn được cười khổ, đây là bi ai của dĩ sắc sự nhân. (dùng sắc đẹp để lấy lòng người khác)

Dương Quỳnh trở lại phòng, trong lòng giống như bị thứ gì đó đè nặng, buồn bực không thoải mái. Nàng biết rõ thân phận của mình, vô luận như thế nào cũng không thể cùng Hoàng thượng tranh giành nữ nhân. Thế nhưng nhìn nữ tử mình yêu thích đi hầu hạ người khác, cảm giác này dù như thế nào cũng đều không dễ chịu.

Lúc Thiên Linh trở lại, Dương Quỳnh đang ngồi trên ghế ngẩn người.

“Làm sao vậy? Có tâm sự?” Gần đây Thiên Linh bề bộn nhiều việc, trong phòng kho của Khang phi có rất nhiều đồ, cho nên nàng ít có cơ hội trò chuyện cùng Dương Quỳnh.

“Không có việc gì, nhàm chán mà thôi.” Dương Quỳnh có tâm sự, nhưng tâm sự này làm sao có thể nói ra miệng.

Thiên Linh rót chén trà uống, nhìn bộ dạng muốn chết không muốn sống của Dương Quỳnh, bất đắc dĩ lắc đầu, “Nói cho ngươi chuyện này, ngươi nghe xong đừng kinh ngạc, cũng đừng nói ra bên ngoài.”

Rốt cuộc Dương Quỳnh cũng đem tiêu cự của ánh mắt chuyển đến trên người Thiên Linh. Thiên Linh vừa lòng gật đầu, “Ta nghe nói Ôn Trưởng Chân của Thượng Công Cục cùng Triệu Điển Thái đối thực.”

Dương Quỳnh mờ mịt nhìn Thiên Linh, “Đối thực?”

Thiên Linh bất đắc dĩ, đành phải giải thích, “Đối thực chính là kết nhóm cộng thực. Những cung nữ như chúng ta nhất định sẽ phải ở trong cung cả đời, không thể ra ngoài, cũng có cách nào thành thân sinh con. Nhưng là người thì dù sao cũng phải bầu bạn, cho nên các cung nữ bắt đầu tìm đối thực. Chỉ cần hai người đều đồng ý, không ảnh hưởng đến công việc ngày thường, các chủ tử thông thường cũng sẽ không can thiệp.”

“Đối thực? Hả... Hai nữ tử... Đối thực?” Dương Quỳnh có chút không thể lý giải. Mặc dù là ở hiện đại, đồng tính luyến ái cũng không được mọi người thừa nhận, thậm chí là bị kỳ thị. Làm sao tới cổ đại, ngược lại lại được khai mở? Loại chuyện này chẳng lẽ cũng không cần giấu diếm sao?

Thiên Linh thấy biểu tình quái dị của Dương Quỳnh, thở dài nói: “Xem ra, có lẽ ngươi không tiếp nhận được chuyện này. Kỳ thật chuyện này cũng không có biện pháp. Trong cung này nữ nhân nhiều lắm, lâu ngày buồn chán, đều hy vọng có thể có một người bạn tri kỉ. Có bệnh có nạn, cũng có thể có người chăm sóc. Chúng ta, những người như vậy, còn có thể có yêu cầu gì khác đây?” Lúc mới bắt đầu Thiên Linh là đang nói chuyện có người khác, nói đến đây cũng cảm thấy đồng cảnh ngộ.

Trong lòng Dương Quỳnh lại suy nghĩ khác hoàn toàn với Thiên Linh. Nàng chỉ muốn biết rõ, trong Hậu cung này, rốt cuộc là có bao nhiêu người có thể tiếp nhận cung nữ đối thực? Nếu như đại đa số mọi người có thể tiếp nhận, như vậy có lẽ, chướng ngại giữa nàng và Khang phi liền nhỏ đi rất nhiều.

“Trong cung có rất nhiều cung nữ đối thực sao?” Dương Quỳnh thăm dò hỏi.

Thiên Linh nói: “Cũng không coi là nhiều, khoảng vài chục người. Phần lớn là sớm chiều ở chung, chủ tử thấu tình đạt lý thì mới dám công khai.”

“Nói như vậy, không công khai còn có rất nhiều?”

Thiên Linh cười nói: “Chuyện này thì ai biết? Các cung nữ thường ngày đều thích quấn lấy nhau cùng một chỗ, ai biết rốt cuộc là tỷ muội hay là đối thực?”

Dương Quỳnh suy nghĩ một chút hỏi: “Vậy... Ngươi có đối thực hay không?”

Thiên Linh mặt ửng hồng, phỉ phui nói: “Ngay cả ngươi cũng không đứng đắn. Làm sao lại nói đến trên người ta? Ta ngày thường ngoại trừ hầu hạ nương nương, thì cũng là cùng một chỗ với ngươi, làm sao còn có thời gian đi tìm cung nữ đối thực?”

“Nghe giống như là oán trách ta làm chậm trễ ngươi vậy.” Dương Quỳnh cười nói.

“Ngươi còn nói! Ngươi còn nói!” Thiên Linh không chịu, làm bộ muốn đánh Dương Quỳnh. Dương Quỳnh vội vàng trốn tránh, hai người ở trong phòng nhốn nháo như trẻ con.

Đang đùa giỡn, cửa bị người đẩy ra, Yên Xảo từ bên ngoài thăm dò thò đầu vào.

“Ơ, các ngươi đang nháo cái gì vậy? Cũng không rủ ta chơi.” Nói xong, từ ngoài cửa bước vào.

Dương Quỳnh cùng Thiên Linh đình chỉ động tác. Thiên Linh vuốt lại tóc mai có chút tán loạn, thở hổn hển nói: “Còn không phải tại Thanh Diệp, suốt ngày không đứng đắn.”

Dương Quỳnh kêu lên: “Ta oan uổng mà! Là ngươi nói chuyện cung nữ đối thực cho ta trước, ta mới hỏi nhiều vài câu.”

“Đối thực?” Yên Xảo ý vị thâm trường liếc nhìn Thiên Linh. Thiên Linh biểu lộ vô cùng mất tự nhiên.

Dương Quỳnh nói: “Yên Xảo, nhất định ngươi biết nhiều hơn Thiên Linh, đến đây nói cho ta nghe một chút.”

Yên Xảo sẵng giọng, “Còn lâu ta mới giảng những thứ đó cho ngươi. Cung nữ đối thực có cái gì mà nói? Chẳng qua cũng chỉ là một ít cảm tình tốt lén lút lấy ra nói chơi thôi. Chỗ ta có một bí mật, các ngươi muốn nghe không?”

“Bí mật gì?” Thiên Linh rõ ràng cũng bắt đầu bát quái.

Yên Xảo thần bí hướng hai ngươi ngoắc ngoắc tay, đầu ba người chụm lại. Yên Xảo thấp giọng nói: “Các ngươi có biết kẻ chủ mưu đứng sau chuyện hành thích lần trước là ai không?”

Dương Quỳnh giật mình, nhưng cũng không há miệng, trái lại, Thiên Linh tiếp lời nói: “Không phải Liễu Thục phi sao?”

“Hả?” Dương Quỳnh kinh ngạc nhìn Thiên Linh hỏi: “Làm sao ngươi biết?”

Thiên Linh dùng ánh mắt xem thường liếc nhìn Dương Quỳnh nói: “Bên ngoài đều truyền như vậy. Liễu Thục phi vì muốn thượng vị mà sai thích khách hành thích ở bữa tiệc tẩy trần của Hoàng hậu nương nương. Ngoài sáng là muốn ám sát Hoàng thượng, nhưng kì thật là muốn giết chết tỷ tỷ của mình. Liễu Thục phi tiền nhiệm vừa chết, Hoàng thượng đối với Liễu gia áy náy, cho nên sẽ trao vị trí Thục phi cho Liễu Thục phi hiện tại.”

“Ừm... Coi như ngươi đúng một nửa.” Yên Xảo sờ cằm nói: “Các ngươi có nghĩ tới, ngày đó hung hiểm như vậy, người đi đều có khả năng sẽ mất mạng, vậy tại sao lại có người không đi?”

Dương Quỳnh nghe xong lời này liền cau mày, “Ngươi ám chỉ Hoắc Tiệp dư?”

Yên Xảo gật đầu, “Ngày đó Hoắc Tiệp dư vì dưỡng bệnh, cho nên không đến Cung Phượng Từ. Sau đó Hoàng hậu nương nương đã từng kiểm tra qua bản ghi chép xem mạch của Thái Y Viện, quả thật có viết Hoắc Tiệp dư nhiễm phong hàn, cần phải tĩnh dưỡng.”

“Đây không phải đúng rồi sao, còn có cái gì để hoài nghi?” Thiên Linh hỏi.

“Vấn đề liền xuất hiện ở chỗ này, ta thăm dò được, trước khi Hoắc Tiệp dư sảy thai đã mang thai ba tháng.” Yên Xảo nói đến đây, Dương Quỳnh giật mình.

“Nói như vậy, thời điểm chuyện hành thích xảy ra, Hoắc Tiệp dư đã có thai.”

Yên Xảo vỗ tay nói: “Không sai. Mặc dù mới được ít tháng, người bình thường rất khó phát hiện, nhưng bắt mạch chính là thái y nha, đối với hỉ mạch, bọn hắn đều vô cùng lưu tâm, không thể có khả năng bỏ sót. Coi như bởi vì thời gian mang thai ngắn, không thể chẩn đoán chính xác, cũng sẽ phải ghi lại nghi vấn ở trong bản ghi chép của kết luận mạch chứng. Huyết mạch Hoàng thất, chuyện lớn như vậy, không người nào dám sơ suất.”

“Nói như vậy...” Thiên Linh nhìn mặt hai người.

“Nói như vậy, hoặc kết luận mạch chứng lúc trước của Hoắc Tiệp dư là giả, hoặc nàng có thai là giả.” Dương Quỳnh đối với phát hiện này vô cùng hứng thú.

“Đáng tiếc ta chỉ có thể tra đến đó, sự tình phía sau không phải chuyện mà một tiểu cung nữ như ta có thể hỏi.” Yên Xảo có hơi tiếc nuối nói.

“Ngươi có thể tra đến đây là đã rất khó rồi.” Dương Quỳnh tán thưởng nói: “Bẩm báo nương nương rồi sao?”

Yên Xảo gật đầu, “Đã bẩm báo. Nương nương bảo ta tới nói cho ngươi nghe. Ta đoán có lẽ là ngày mai nương nương sẽ muốn hỏi suy nghĩ của ngươi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK