Mục lục
TA LÀ VUA GIÁC ĐẤU
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhìn lớp bảo vệ bằng Băng do Cầu Đạo Ngọc cường hóa lên gấp mười lần không ngừng rạn nứt khi bị hàng loạt các thanh Lôi Ảnh Đao công kích, Vũ Lôi Phong cắn chặt răng. Cứ thế này thì Băng cầu sẽ vỡ vụn, Vũ Lôi Phong hắn sẽ bị xiên thành thịt vụn



Làm ra quyết định, Vũ Lôi Phong nghiến răng quát lớn




- Con mẹ nó! Liều mạng! Thần Huyết Tổ Chú! Khai!



….



Từ bên ngoài nhìn vào, trong mắt cả đám người là cảnh tượng khối cầu băng đang không ngừng tan rã, đám người có cười lạnh, có tiếc hận, có vui mừng khi thấy Đồ Phong Vân kia gặp họa tới nơi



Linh Nhi, Lưu Thiên Kim trong trang phục đen, miếng vải che mặt đã ướt đẫm vì nước mắt. Hồ Điệp Y và Trần Lệ nắm tay nhau, cả hai đều cảm giác được sự run rẩy của đối phương



Vũ Lôi Vân cùng đám người Tứ Đại Môn Phái cũng không đứng nhìn, Nguyên Lực cả đám nhàn nhạt hội tụ, Linh Hồn Lực đã sẵn sàng bùng phát bất kỳ lúc nào



Chỉ cần khối băng của Vũ Lôi Phong vỡ vụn, họ sẽ hành động, bằng mọi giá đem Vũ Lôi Phong trốn đi



Lúc này, Trần Lệ đang vô cùng lo lắng bỗng run lên mãnh liệt




- Lệ Nhi! Sao vậy?



Phong Tiểu Nhã cảm nhận Trần Lệ không ngừng run rẩy, tay chân lạnh buốt, ánh mắt có chút cuồng nhiệt lẫn cảm xúc muốn bạo phát




- Thần Huyết! Thần Huyết thức tỉnh!



Trần Lệ sớm đã biết về Thần Huyết Tổ Chú của Trần Gia khi được Vũ Lôi Phong cho xem điển tịch, nhưng mà nàng cũng chỉ tin là như vậy thôi, về phần có đạt được hay không là một chuyện khác



Nhưng giờ đây, từ sâu trong khối băng, một cỗ lực lượng đang thức tỉnh, cỗ lực lượng này khiến nàng chịu uy áp đến cực hạn, toàn thân run rẩy muốn quỳ xuống



Hoàng Trưởng Lão cũng khoái trá khoanh tay cười, nhìn khối băng đang liên tục nứt nẻ, hắn cả thêm hưng phấn




- Thiên tài thì sao? Cân năm tên Hữu Hồn Cảnh thì sao? Cũng chỉ là một tên Kết Hồn Cảnh nhỏ bé, lão phu lật tay liền có thể diệt!




- Tư Chất UR thì sao? Một chiêu liền tan thành mây khói! Không có cơ hột trưởng thành! Ha Ha Ha!



Đang rung đùi tự sướng, Hoàng Trưởng Lão bỗng nhiên ánh mắt co rút lại.




- Hử! Có chút quái dị a?



Cả đám người cũng đồng dạng ánh mắt lóe lên một tia khó tin



Chỉ thấy khối băng đang bao phủ Đồ Phong Vân kia lúc này đã gần như sắp vỡ nát lại trở nên cứng rắn, các lớp băng bị phá nát lại lần nữa liền lại hoàn hảo như chưa từng bị công phá



Keng Keng Keng Keng Keng Keng ….



Cơn mưa đao vẫn ầm ầm đổ xuống, quả cầu băng vẫn sừng sững ở đó vững như bàn thạch, có đôi lúc hơi sứt mẻ một chút liền được vô vàn Băng khí vá lại nguyên vẹn



Các thanh lôi ảnh đao liên tiếp vô cùng vô tận tiến đến đâm thẳng vào, thanh âm đao minh vang vong khắp chiến trường, nguyên một đám Đấu Sĩ hít sâu một hơi khí lạnh, thầm nghĩ nếu là mình ở trung tâm các thanh đao sẽ ra sao



Các thanh đao khi đâm tới đều nát vụn, ngay sau đó được Hoàng Trưởng Lão ngưng tụ thành thanh đao khác tiếp tục đâm đến, hết đợt này đến đợt khác



Keng Keng Keng!



Cứ như thế, hơn nửa canh giờ trôi qua, hai người một lơ lửng một bất động, Hoàng Trưởng Lão không ngừng đâm hàng vạn thanh Lôi Ảnh Đao đến, cứ một thanh vỡ nát lại sinh ra thanh mới, liên tục công kích hơn nửa giờ



Phía Vũ Lôi Phong, Băng Cầu vẫn bất động như một ngọn núi không thể di dời, một cái lỗ cũng không chọc thủng được




- Tại sao? Làm sao có thể?



Hoàng Trưởng Lão uất ức đến muốn khóc, hắn đường đường là Ý Hồn Cảnh, hơn tên Đồ Phong Vân này tận hai đại cảnh giới, vậy mà đến lá chắn của kẻ này cũng không đánh vỡ được



Phía vùng trời phía Bắc, đám người Quy Linh Thần chân mày khẽ chau lại, trầm ngâm nói




- Thứ kia so với mai của Quy Linh Thần chúng ta cũng không quá thua kém, thật không biết là kẻ nào có thủ đoạn quỷ dị như vậy a



Lại thêm một canh giờ nữa, Hoàng Trưởng Lão khuôn mặt tái xanh vì tức giận và vô lực, hắn tổng cộng đã đánh ra mười vạn tám ngàn thanh lôi ảnh đao vào cục băng chết tiệt kia, vậy mà nó vẫn cứ trơ trơ ra đó không chịu vỡ



Linh Hồn Lực đã dần cạn kiệt, các thanh lôi ảnh đao đã không còn uy năng mạnh mẽ và tốc độ khủng khiếp lúc đầu nữa



Cảm nhận các thanh âm va chạm bên ngoài đã dần yếu đi, cường độ cũng dần chậm lại, Vũ Lôi Phong cười gằn




- Bổn công tử mệt chết ngươi!



Vũ Lôi Phong thu lại một chút Băng Nguyên Lực, nhất thời khối băng trở nên yếu ớt hơn, bị một thanh lôi ảnh đao đâm mạnh vào, từng vết nứt lan tràn




- Nguy rồi! Lôi Phong không chống nổi nữa!



Vũ Lôi Vân toát mồ hôi hột, Phong Nguyên Lực ầm ầm vận chuyển




- Khoan đã! Vũ Lôi Vân ngươi suy nghĩ kỹ một chút đi!



Đặng Vũ nhắc nhỡ, hắn ung dung nói




- Không muốn bị chửi là não tàn thì đừng bồng bột! Vì cái gì khối băng kia đang vô cùng kiên cố thì đột ngột mỏng manh như vậy, nên biết các thanh Lôi Ảnh Đao kia đã cực kỳ suy yếu!



Vũ Lôi Vân nghe thấy có lý liền suy xét lại, ánh mắt hắn lóe sáng




- Hay! Kế hay! Ha Ha Ha!



Hoàng Trưởng Lão đang vô cùng nóng giận, nhìn thấy một thanh Lôi Ảnh Đao của mình vậy mà đâm nứt khối băng, nhất thời hắn không thèm suy xét, toàn lực ngưng tụ công kích, vạn thanh lôi ảnh đao lại ầm ầm khí thế mạnh mẽ muốn hủy thiên diệt địa




- Vạn Đao Lôi Ảnh Trận! Diệt cho ta!



Toàn bộ thanh đao bừng sáng chưa từng có, lôi điện hoàng kim rít gào dữ dội, vạn đao quy nhất, cùng đâm về khối băng



Choang! Choang! Đoàng Đoàng!



Thanh âm va chạm đinh tai nhức óc truyền ra, lôi điện đì đoàng oanh tạc, khối băng mỏng manh sắp vỡ kia nhận trọn một công kích toàn lực của Ý Hồn Cảnh Tam Trọng




- Chết đi! Biến mất đi!



Hoàng trưởng lão gầm thét, trút hết sức mình, Linh Hồn Lực và Nguyên Lực toàn bộ trào ra, không còn chút giữ lại



Đùng! Đùng! Đùng!



Ầm Ầm Ầm!



Va chạm cực mạnh, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, khói bụi ngập trời, dư ba công kích sinh ra một luồng sóng xung kích đẩy lùi cả một đám người dưới đất




- Ha Hả! Do ngươi tự chuốc lấy!



Hoàng trưởng lão chắp tay sau lưng, bộ dạng tiêu sái đến cực điểm, ống tay áo khẽ phất, một luồng Nguyên Lực ầm ầm đánh ra tạo nên lực đẩy thổi bay toàn bộ đống khói bụi mịt mù trong không khí



Hắc Ảnh thản nhiên chống cằm




- Chủ nhân chẳng bị làm sao cả



Nghe lời này, cả đám Tứ Đại Môn Phái của Phong Vân Sơn tập trung nhìn về làn khói bụi đang bị thổi đi, trong lòng cũng thầm nhẹ nhõm




- Chuyện…chuyện này….!




- Không thể nào? Đồ Phong Vân hắn….Sao có thể!



Khi làn khói tan đi, ánh mắt Hoàng Trưởng Lão hiện lên sự tuyệt vọng, đám người xung quanh nét mặt mộng bức há hốc mồm kinh hãi



Chỉ thấy trên chiến trường, khối băng kia vẫn cứ nằm một đống ở đó như trêu tức Hoàng Trưởng Lão



Khối băng lặng lẽ rạn nứt, thanh âm răng rắc vang lên



Từ trong khối băng, một luồng huyết quang bắn thẳng lên trời, từ vị trí khe nứt càng ngày càng sáng.



Từ trong khối băng, như cánh bướm phá kén mà ra, một thân ảnh nam tử cao ngất đứng thẳng, các lớp băng xung quanh hắn vỡ vụn lộ ra một quả cầu màu hồng phấn bằng pha lê đang bao phủ thân thể hắn. Quả cầu tan đi, Vũ Lôi Phong trong hình dạng kiếp trước, Đồ Phong Vân lặng lẽ đứng đó.



Nhìn bộ dạng hắn lúc này, toàn trường lâm vào tĩnh lặng



Mái tóc vàng cam dựng đứng không ngừng tung bay bập bùng như ngọn lửa. Trên trán hắn, một ấn ký hình một con huyết xà sáng rực đang quấn quanh một đóa hoa sen đỏ ẩn hiện. Trong ánh mắt có huyết quang quanh quẩn, đôi mắt tà dị không cách nào hình dung, tròng mắt màu cam đỏ sáng rực, đôi đồng tử khép lại giống hệt mắt mèo, nhưng trên đó còn có một vệt ngang màu đen, giống hệt dấu +



Trên mặt Vũ Lôi Phong, sáu cái vệt đen phân biệt đối xứng nhau tạo thành ba vết đen trên má hắn, nhìn vào tạo cảm giác uy nghiêm vô cùng








Trên thân thể, một cái áo choàng luôn bừng cháy ánh lửa da cam khoác lên thân hình, áo choàng màu da cam bao trùm lên thân thể mặc áo đen, uy nghiêm và mạnh mẽ



Sau lưng, trên chiếc áo choàng, một cái đồ án phức tạp hiển hiện, chín cái dấu phẩy sắp xếp ngay ngắn trên lưng Vũ Lôi Phong, trên cùng là một cái vòng tròn xoắn ốc huyền ảo màu đen kịt



Sau lưng Vũ Lôi Phong, Sáu khối cầu đạo ngọc lần nữa hiển hiện bay lơ lửng sau lưng Vũ Lôi Phong, càng làm tôn thêm hình dạng tối cao của hắn lúc này








Chứng kiến dáng vẻ kia, con tim vô số thiếu nữ đập loạn nhịp, ánh mắt gắt gao nhìn về thanh niên trước mắt



Tóc cam tung bay, ánh mắt tà dị, thân khoác áo choàng tung bay, năng lượng ầm ầm chấn động, sáu quả cầu đạo ngọc màu hồng phấn lơ lửng sau lưng Vũ Lôi Phong không ngừng xoay tròn như hưng phấn




- Đó! Đó là gì?




- Trạng thái đó là sao? Vì sao cả ta cũng cảm thấy bản thân bị uy áp!



Lúc này, kể cả đám người Nhất Tông, Nhất Môn, Nhất Cung, Nhất Giáo và Tứ Linh Thần trên trời cao cũng khẽ rùng mình, Đồ Phong Vân này mang cho họ cảm giác vô cùng kì quái, trong mơ hồ gây cho họ cảm giác áp chế



Vũ Lôi Vân, Đặng Vũ, Hạ Mộng Phàm, Phong Tiểu Nhã và toàn bộ đám người Tứ Đại Môn Phái Phong Vân Sơn miệng há to hết cỡ, không ngờ đến Vũ Lôi Phong còn có thủ đoạn này



Toàn trường cũng chẳng khác gì, nguyên một đám ánh mắt đờ đẫn nhìn về thân ảnh như ánh lửa da cam, quanh người bùng phát khí tức mạnh mẽ đang ngạo nghễ mà đứng đó




- Thần Huyết! Là Thần Huyết!



Trần Lệ run run, ánh mắt ướt đẫm nước mắt hạnh phúc, cả người run rẩy, nàng quỳ một chân xuống đất cúi đầu



Sau lưng Trần Lệ, có thêm hai thân ảnh cũng một mặt run rẩy không hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn thân ảnh trước mắt khiến họ cảm thấy áp lực đè mạnh lên trái tim, có cảm giác muốn quỳ lạy



Hai người này chính là người Trần Gia, hiện là trưởng lão Ý Hồn Cảnh của Âm Phong Môn



Rốt cuộc hai âm thanh vang lên, hai vị trưởng lão Ý Hồn Cảnh cao cao tại thượng quỳ rạp xuống đất cúi đầu




- Cái này….



Cả đám người sửng sốt, tiếp tục quan sát tình hình








- Vì cái gì? Vì cái gì một tên Kết Hồn Cảnh như ngươi có thể mạnh đến mức này?



Hoàng Trưởng Lão cảm thấy kiến thức của mình từ trước giờ triệt để vứt đi, hắn nghĩ nát óc cũng không ra kẻ này tại sao có thể lại mạnh đến như vậy



Nhất là nhìn vào bộ dạng hắn lúc này, ngọn lửa da cam kia khiến hắn cảm thấy uy áp cực mạnh




- Thần Uy! Tên Kết Hồn Cảnh này vậy mà mang theo một tia thần uy!



Trên trời cao, Nhất Tông, Nhất Môn, Nhất Cung, Nhất Giáo và Tứ Linh Thần đồng loạt mở mắt, cả đám cảm nhận được uy áp nhàn nhạt Vũ Lôi Phong gây ra cho họ là một tia Thần Uy mỏng manh, tuy nhiên đối với người dưới Thần Hồn Cảnh, một tia thần uy này cũng đủ để áp chế thực lực của họ rất nhiều



Vũ Lôi Phong cảm nhận lực lượng của bản thân, trong đầu luân chuyển các phép tính



Dựa vào đan điền, não hải và kinh mạch rộng gấp đôi người cùng cấp, thực lực Vũ Lôi Phong hắn vốn gấp 6 lần người trong cùng cấp độ. Hiện tại trong trạng Thái Thần Huyết Tổ Chú, toàn thuộc tính của hắn được tăng lên gấp 10 lần, tổng cộng hiện tại Vũ Lôi Phong đã mạnh hơn người cùng cấp 60 lần!



Tính toán một chút, Cầu Đạo Ngọc Tiểu Na nói có thể cường hóa lực lượng đưa vào 10 lần, vậy lớp băng ban nãy của Vũ Lôi Phong đã mạnh gấp 600 lần một lớp băng do Kết Hồn Cảnh lập ra, mạnh hơn phòng thủ của một Hữu Hồn Cảnh quá nhiều, có thể cản lại một kích toàn lực của Ý Hồn Cảnh Tam Trọng




- Buff kiểu này thế nào thằng tác giả cũng bị chửi!



Vũ Lôi Phong nhủ thầm, hắn chắp tay nhìn thẳng vào Hoàng Trưởng Lão




- Như thế nào? Lão già ngươi đánh chán chưa? Hiện tại tới ta!



Vũ Lôi Phong quát lớn, ý niệm khẽ động, Hai đóa Huyết Băng Phách Lôi Liên âm thầm liên kết



Hồ Điệp Y bất chợt nhắm mắt lại




- Điệp Y! Cho ta mượn Huyết Băng Phách Lôi Liên một chút nhé!



Hồ Điệp Y khá bất ngờ, không thể nghĩ tới hai đóa Huyết Băng Phách Lôi Liên trên người mình và Lôi Phong lại có thể dùng truyền âm như vậy




- Như vậy có nguy hiểm không chàng? Phong Lôi Môn sẽ bị liên lụy mất




- Không sao! Ta đã tìm hiểu rất kỹ rồi, sẽ không có chút sơ hở nào



Hồ Điệp Y nghe vậy yên tâm, nàng mở mắt ra, Linh Hồn Lực khẽ động



Trên trán nàng, ấn ký Huyết Băng Phách Lôi Liên nhàn nhạt hiện lên rồi biến mất



Trên trán Vũ Lôi Phong, ấn ký tiểu xà quấn quanh đóa hoa sen đỏ bỗng nhiên đại thịnh, trên năm cánh hoa bất chợt nở rộ ra thêm năm cánh nữa



Huyết Băng Phách Lôi Liên hoàn chỉnh!



Vũ Lôi Phong cảm nhận toàn bộ Huyết Băng Phách Lôi Liên trong đầu, hắn thầm nói




- Lôi Liên! Lâu rồi không gặp!



Huyết Băng Phách Lôi Liên sau khi tụ hợp lại, linh tính bắt đầu hoàn thiện, nó nói




- Bổn Hoa nợ ngươi hay sao mà toàn bị ngươi làm phiền a, bị nhổ lên rồi cũng không yên!



Vũ Lôi Phong khẽ cười




- Về sau còn nhờ ngươi giúp nhiều! Đa tạ trước!




- Nói nhiều quá, giải quyết chuyện ở đây nhanh một chút đi, mấy tên Nhất Tông, Nhất Môn, Nhất Cung, Nhất Giáo và Tứ Linh Thần đang xa xa quan sát đấy, tuy chúng sẽ không dám tùy tiện động vào ngươi nhưng không tránh được sẽ giở trò



Nghe Huyết Băng Phách Lôi Liên nói, Vũ Lôi Phong khẽ nhíu mày, Nhất Tông, Nhất Môn, Nhất Cung, Nhất Giáo và Tứ Linh Thần sao có thể không dám tùy tiện hành động chứ, họ chẳng phải bá chủ một phương trên Thúy Hằng Đại lục sao?



Dẹp bỏ suy nghĩ qua một bên, Vũ Lôi Phong ánh mắt khóa chặt Hoàng Trưởng Lão, khóe môi cười lạnh




- Huyết Băng Phách Lôi Liên! Kết giới cho ta! Bất kỳ ai cũng không thể đến gần!




( Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu. Tác giả: Weekend Anh. Nguồn: TruyenYY & VietNovel Origin & NovelToon)



Hết chương 153…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK