Mục lục
TA LÀ VUA GIÁC ĐẤU
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thiên Kim. Ta xin lỗi!



Lưu Thiên Kim ngước mặt lên nhìn Vũ Lôi Phong




- Sao lại phải xin lỗi? Huynh chẳng lẽ muốn ở cùng một chỗ với Điệp Y cô nương thật sao?



Vũ Lôi Phong thở dài




- Ta với nàng ấy trong lúc vô tình đã kết thành một loại lời nguyền. Nhưng lời nguyền này chính nàng cũng không hay biết



Lưu Thiên Kim lo lắng hỏi




- Còn có chuyện này sao?



Vũ Lôi Phong mặt vô cùng vô tội nhìn Lưu Thiên Kim




- Trong hai tháng nữa, nếu ta và Hồ Điệp Y không thành đôi….có lẽ mạng ta cũng…



Lưu Thiên Kim giật bắn mình, nàng vội vàng hỏi dồn dập




- Có thật không? Còn có loại nguyền này sao?



Vũ Lôi Phong cười khổ




- Nói cách khác, hiện tại mạng của ta là do Điệp Y cô nương định đoạt rồi



Lưu Thiên Kim im lặng một lúc lâu




- Chàng sẽ không nói dối chúng ta chứ



Vũ Lôi Phong liền thẳng lưng, trưng ra bộ mặt quang minh chính đại nhất mà hắn có thể làm




- Thề có trời đất chứng giám! Nếu Vũ Lôi Phong này nói dối một lời sẽ bị thiên lôi oanh….



Còn chưa nói hết câu, Vũ Lôi Phong đã bị một bàn tay nhỏ nhắn bịt chặt




- Chàng không cần thề đâu! Thiếp biết chàng sẽ không nói dối chúng thiếp mà



Vũ Lôi Phong giật mình, Lưu Thiên Kim vẫn ngồi trước mặt mình cơ mà?




- Linh Nhi! Muội dậy khi nào vậy?



Lưu Thiên Kim tròn xoe mắt nhìn Linh Nhi đang bịt miệng Vũ Lôi Phong, rõ ràng cô nàng này ngủ thiếp đi rồi mà.



Linh Nhi mặt đỏ ửng nói




- Muội mệt quá nên ngủ thiếp đi thật. Nhưng mà…Hai người ồn ào quá nên ta lại bị đánh thức



Lưu Thiên Kim xấu hổ, mặt nóng đến tận mang tai liếc xéo Vũ Lôi Phong.




- Linh Nhi! Vậy là…từ nãy giờ nàng nghe thấy hết rồi hả?



Vũ Lôi Phong hỏi




- À thì…Nàng còn dữ dội hơn Linh Nhi nữa…Rồi cái gì mà Lôi Phong, nhanh nữa lên gì gì đó…



Linh Nhi tinh nghịch nhìn hai người cười đê tiện



Vũ Lôi Phong mặt dày ngoác mồm lên trời cười, trái lại là cô nàng mặt mỏng Lưu Thiên Kim, nàng xấu hổ đến mức chui luôn vào trong chăn trốn.



Linh Nhi thôi không trêu chọc hai người nữa, nàng nghiêm túc nhìn Vũ Lôi Phong




- Hiện tại quay lại vấn đề chính đi. Lôi Phong! Chàng thực sự có tình cảm với Điệp Y cô nương không?



Vũ Lôi Phong gãi gãi đầu




- Thực ra thì…ta cũng có chút thích cô ta



Linh Nhi nhìn Lưu Thiên Kim, hai cô nàng gật đầu




- Nói thì thì nói, chàng phải trả giá trước đã!



Linh Nhi thu lại nụ cười hồn nhiên, quanh người dần trở nên lạnh lẽo



Lưu Thiên Kim mỉm cười, tử khí đầy chết chóc bắt đầu làm không khí vặn vẹo




- Xem tuyệt chiêu tỷ muội hợp kích đây!



Hai cô gái lao vào Vũ Lôi Phong, hắn dĩ nhiên không dám chống lại




- Cứu mạng! Linh Nhi! Nàng mặc đồ vào đã. Thiên Kim! Nhẹ tay chút. Đừng nhéo chỗ đó. Ái!



Thế là nam chính số nhọ của chúng ta sau một đêm lao lực đến suýt kiệt sức thì lại bị hành hung trong nước mắt. Thanh âm la hét của hắn còn to gấp mấy lần hai nữ nhân lúc ban đêm, đánh thức không ít người dân gần đó




- Đúng là tuổi trẻ a. Thật bùng nổ!




- Hứ. Ai bù cho huynh. Chợ còn chưa tới đã phải về lấy thêm tiền!




- Nàng…chút mặt mũi của người chồng này cũng không giữ cho ta a








- Lôi Phong, vậy còn Hồ Điệp Y, nàng không biết gì về chuyện lời nguyền. Vậy làm sao để có thể thuyết phục nàng đi theo chúng ta đây?



Lưu Thiên Kim suy tư, tuy Hồ Điệp Y có chút tình cảm với Lôi Phong, nhưng chủ tình cảm này chỉ mới vượt qua tình cảm của tỷ tỷ và đệ đệ với nhau mà thôi. Không thể nào chạm đến tình yêu nhanh vậy được.




- Có lẽ chúng ta nên ở cùng một chỗ với Điệp Y tỷ, có thể sẽ khiến nàng đỡ đi phần nào ngại ngùng



Linh Nhi nhanh chóng đưa ra ý kiến của mình



Lưu Thiên Kim xoa xoa cằm.




- Vậy trước tiên, ngày mai ta với muội đi tìm nàng, giúp nàng củng cố tu vi và kĩ thuật chiến đấu, dựa vào đó mà khiến nàng tự nhiên hơn khi ở cùng chúng ta



Linh Nhi lại tiếp tục hiến kế




- Hay là muội đi bắt con con Nguyên Yêu Thú nào to to một chút về cho nó phá làng phá xóm, huynh làm anh hùng cứu mĩ nhân



Lưu Thiên Kim khua tay




- Kế này không ổn… làm như thế này đi…




- Muội thấy nên là như thế này…




- Không! Nó khá bạo lực, nhẹ nhàng như vậy mới hợp lý…



Sau đó, hai nữ nhân ngồi bày mưu tính kế làm ông tơ bà nguyệt, hoàn toàn không quan tâm đến tên Vũ Lôi Phong đang trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người tuy dễ thương xinh đẹp tuyệt trần nhưng cái đầu lại đầy âm mưu thủ đoạn.




- Nữ nhân quả thật đáng sợ…!



Kết quả là nguyên một đêm, tên Phong Nhọ bị hai nàng bơ ngồi thui thủi một góc, hai nữ nhân thì trùm chăn ghé đầu vào nhau bày mưu tính kế, không cho hắn biết chút kế hoạch nào.







Sáng sớm, Vũ Lôi Phong cùng hai người Linh Nhi và Lưu Thiên Kim bước ra cửa. Hai nàng tâm tình đã tốt hơn rất nhiều sau lần giáo huấn kia. Nghĩ về chuyện tối qua khiến gò má cả hai đều luôn hồng nhuận phơn phớt.



Vũ Lôi Phong lẽo đẽo theo sau. Đôi mắt thâm đen như gấu trúc, mặt đầy vết cào cấu, vết nhéo và còn có cả dấu răng. Hai cánh tay hắn cũng vô cùng thê thảm, chỗ xanh chỗ đỏ.



Vũ Lôi Phong cũng không dám phản kháng. Hắn biết, phải để cho hai nàng trút bỏ hết oán khí thì mới có thể dễ dàng để cả hai chấp nhận Hồ Điệp Y. Nhưng bao nhiêu đó vẫn chưa đủ, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim từ khi hành hung Vũ Lôi Phong xong cũng không có để ý đến hắn nữa, hai nàng đồng thời đạt được thống nhất sẽ cạch mặt tên này.



Vũ Lôi Phong bị bơ cũng hết cách, hai nàng tuy giận hắn nhưng lại ngồi bày mưu cả đêm, điều đó chứng tỏ cả hai đều đã đồng ý và thông cảm cho hắn.




- Giờ là giải quyết khúc mắc trong lòng Hồ Điệp Y



Vũ Lôi Phong tự nhủ, hai nàng Linh Nhi và Lưu Thiên Kim không biết đã đi nơi nào, hắn lại cùng với người dân xây dựng lại thôn Bắc Lay đổ nát








- Lôi Phong Thiếu Gia! Đã ba ngày người nán lại thôn chúng ta rồi, bao giờ người mới rời đi?



Trên nóc nhà, Vũ Lôi Phong đang ngồi đưa gạch cho một người thơ xây. Vũ Lôi Phong mấy hôm nay rất tích cực cùng mọi người tu sửa làng, lại còn đưa ra nhiều ý tưởng thiết kế khiến ai cũng quý mến hắn.




- Đại Thúc, ta còn chút lo lắng cho thôn ta. Bốn tên kia chắc chắn không phải người vô gia cư. Chúng còn trẻ nhưng tu vi cao cường, ta lo lắng chúng là đệ tử tông môn nào đó



Người thợ xây nhà kế bên nói vọng qua




- Đúng là chúng còn trẻ tu vi cao cường, nhưng mà thiếu gia đây lại càng khủng khiếp hơn a, thực lực của Lôi Phong thiếu gia còn khiến chúng ta ngạc nhiên hơn



Vũ Lôi Phong lo lắng nói




- Cháu lo lắng sự mất tích của bốn kẻ đó sẽ khiến tông môn kia đi điều tra, thôn chúng ta có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, nên cháu định sẽ ở đây một thời gian, đến khi chắc chắn an toàn sẽ rời đi



Hai người dân cảm động, người kia vỗ vỗ vai Vũ Lôi Phong




- Người tuổi còn nhỏ nhưng tâm tình thấu đáo, mấy người chúng ta tuy sống gần 40 tuổi nhưng cũng tự nhận không bằng



Người nhà kế bên cũng nói vọng qua




- Đã thế còn giúp thế hệ trẻ đột phá liên tục, trưởng thôn đột phá kéo dài tuổi thọ. Công ơn này đã là đại công đức với Bắc Lay a



Vũ Lôi Phong cười cười, chợt hắn nhớ ra điều gì, liền hỏi




- À đúng rồi, tại sao thôn chúng ta lại tên là Bắc Lay vậy ạ?



Lão thợ xây liền kể




- Tương truyền ngày xưa, tổ tiên của thôn ta khi tìm ra vùng đất này đã tìm ra một vị thuốc thần kì. Khi đốt nó lên sẽ khiến khói của nó lan tỏa trong không khí. Chỉ cần hít vào một hơi, người sử dụng sẽ được tăng mạnh toàn bộ thuộc tính, ngược lại sẽ khiến tâm trí hỗn loạn, cơ thể tự nhảy múa, còn rơi vào ảo cảnh



Vũ Lôi Phong ngây người




- Chơi đồ hả trời!!!



Người thợ xây lại kể




- Sau khi thử qua loại hương liệu ấy, lão trưởng thôn không dám dùng nó một lần nữa, đem công thức chế biến đốt trụi. Nhưng cảm xúc đó vẫn luôn ám ảnh người, và từ đó cái tên Bắc Lay ra đời



Vũ Lôi Phong cảm thán




- Ảo thật đấy!







Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đang ngồi hóng gió trên một cành cây to, ánh nắng ban mai và không khí trong lành làm hai người vô cùng thoải mái




- Ở chỗ kia hai năm, muội thật nhớ không khí bên ngoài



Lưu Thiên Kim cũng mỉm cười




- Thiếu ánh nắng nhiều ngày, da của tỷ sạm lại hết rồi đây này



Linh Nhi chợt vỗ vỗ vào vai Lưu Thiên Kim




- Điệp Y cô nương kìa!



Lưu Thiên Kim nhìn theo hướng chỉ của Linh Nhi, Hồ Điệp Y đang ngồi một mình bên dòng suối, ánh mắt nhìn về bờ sông bên kia một cách ngây ngốc



Hồ Điệp Y ngồi thơ thẩn ở nơi đó, nhìn những con bướm đang cùng nhau bay lượn quanh các đóa hoa. Nhìn mấy con bồ câu đang rỉa lông cho nhau, thậm chí là đút mồi cho nhau ăn.



Nàng khẽ nắm lấy hòn đá nhỏ, ném nhẹ ra giữa hồ




- Hồi Trí a Hồi Trí. Đệ giờ hạnh phúc với mấy vị lão bà, không quan tâm chút gì đến ta sao?



Hồ Điệp Y tự giễu, không biết rằng sau lưng mình đã có nhiều hơn hai thân ảnh xuất hiện từ lúc nào



Linh Nhi và Lưu Thiên Kim nhìn nhau khẽ truyền âm




- Đúng là nàng có tình cảm với Lôi Phong, theo kế hoạch mà triển khai!




- Rõ!



Xong xuôi, hai nàng lại biến mất tại chỗ, khi xuất hiện trở lại đã đứng cạnh nhau ở phía xa




- Điệp Y tỷ, tỷ ở đó làm gì thế?



Linh Nhi vẫy tay gọi lớn, Hồ Điệp Y giật mình quay lưng ra phía sau, nhìn thấy hai người Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đang từ từ tiến lại.




- Là hai người họ!



Hồ Điệp Y vội vàng trấn tĩnh dòng cảm xúc của mình, sau đó khẽ gật đầu chào hai người Linh Nhi.




- Ta chỉ là đến đây ngắm cảnh một chút, đằng nào thì nhà của ta vẫn chưa xây xong. Hai cô nương cũng đến đây ngắm cảnh sao?



Linh Nhi nhanh chóng chạy đến ôm lấy tay của Hồ Điệp Y




- Điệp Y tỷ. Tỷ lớn hơn ta nhiều lắm, đừng có gọi cô nương nữa, muội già vậy sao?



Lưu Thiên Kim cũng tiến đến ngồi xuống gần đó




- Đúng vậy, nghe Trương Bá Bá nói tỷ năm nay đã 19 tuổi, lớn hơn ta một tuổi a, gọi là cô nương không đúng lắm



Hồ Điệp Y cười duyên




- Tùy hai người vậy



Linh Nhi lại níu tay Hồ Điệp Y




- Điệp Y tỷ, trong thôn chán lắm chẳng có gì chơi cả, mấy tên nam nhân kia cứ thấy muội là chạy trốn hết, tỷ dẫn ta đi chơi đi



Hồ Điệp Y cười cười




- Muội trước mặt họ giết người không chút đổi sắc mặt, lại còn hành họ nhừ tử, sao dám chơi với muội? Hơn nữa, muội đã có nam nhân bên người a



Hồ Điệp Y nói đến đây thì giọng cũng hơi run, có vẻ không tự nhiên lắm



Lưu Thiên Kim quan sát Hồ Điệp Y rất kỹ, nàng chợt nhận ra khí tức quanh người Hồ Điệp Y đã mạnh hơn khá nhiều




- Điệp Y tỷ! Tỷ đột phá lên Tam Tú rồi?



Hồ Điệp Y gật đầu




- Hôm qua Lôi Phong Thiếu Gia đã cho một bình nước đỏ, khi ta uống vào thì đột phá từ Nhị Tú Thất Trọng đến thẳng Tam Tú Nhị Trọng mới dừng lại



Lưu Thiên Kim khá ngạc nhiên, nàng liền hỏi Hồ Điệp Y




- Điệp Y tỷ, chẳng lẽ tỷ là tư chấtSRsao?



Hồ Điệp Y cũng hơi giật mình




- Đúng! Sao muội biết




- Uống Nguyên Linh Dịch Sơ Cấp mà đột phá bốn cấp chỉ có thể là người mang tư chấtSRthôi!




- Ra là vậy



Hồ Điệp Y cũng không quá quan tâm




- Hai người còn nhỏ tuổi mà tu vi cao như vậy, chắc là Vũ Lôi Phong cho hai người uống nhiều thứ nước đó lắm nhỉ



Linh Nhi và Lưu Thiên Kim lắc đầu




- Không hề, mỗi năm chúng ta chỉ được uống một bình như vậy thôi



Hồ Điệp Y nhớ lại lời dặn của Vũ Lôi Phong, hắn cho mình ba bình để dùng trong ba năm




- Thôi đừng nói việc tu luyện đó nữa. Tỷ dắt chúng ta đi chơi đi



Lưu Thiên Kim cũng nổi hứng




- Đúng, tỷ ở nơi này vô cùng thân thuộc a, chúng ta là khách chẳng lẽ tỷ không định giới thiệu cho ta vài nơi có phong cảnh thật đẹp sao?



Hồ Điệp Y hết cách, nhưng mà hai người này cũng không có quá khó gần nên cũng vui vẻ dẫn đường




- Ngày trước ta có theo phụ thân đi hái thuốc, biết không ít chỗ nhiều cảnh đẹp, ta dắt hai người đi



Nói xong, Hồ Điệp Y vận Nguyên Lực vào chân, đạp thủy băng qua dòng sông lao đi




- Bước một đại công cáo thành!



Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đập tay nhau, lập tức chạy theo sau lưng Hồ Điệp Y

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK