Vòng cuối cùng của Tứ Môn Tranh Tài diễn ra tổng cộng bốn ngày, bốn ngày không tắm đối với nữ nhân là ác mộng lớn đến cỡ nào?
Mấy tiếng trôi đi, lúc này cũng mới chỉ là giữa trưa, Vũ Lôi Vân dặn dò ba người khoảng sáu giờ tối đến đình viện của hắn để cùng nhau đến đại tiệc ở quảng trường Thiên Thánh Môn. Ba người Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim sau một hồi đánh chén no nê cho đã liền mệt mỏi mà lăn ra ngủ mê mệt. Ở trên mái nhà, Vũ Lôi Uy vẫn âm thầm ngồi trong một nơi thật kín âm thầm quan sát ba người. Sau vụ việc Vũ Lôi Phong bị ám sát, Vũ Lôi Uy và Vũ Lôi Danh luôn luôn thay phiên nhau thủ hộ ba người, nếu có chút động tĩnh gì sẽ ngay lập tức thông tri cho Vũ Lôi Vân.
( Truyện: Ta Là Vua Giác Đấu. Tác giả: Weekend Anh. Nguồn: TruyenYY & VietNovel Origin & NovelToon)
Ngủ thẳng cẳng tới tận năm giờ chiều, Chiếc găng tạ đeo trên tay Vũ Lôi Phong có tích hợp cả tính năng đồng hồ kêu lên, ba người mới mò dậy. .
- Linh Nhi. Em ra tiệc ăn uống từ tốn thôi nhé, đông người lắm nên giả trân một tý cho người ta đỡ đánh giá.
- Dạ.
Vũ Lôi Phong dặn dò Linh Nhi một chút, phong cách ăn uống của Linh Nhi có phần hơi thô bạo nên có chút mất mặt mũi Phong Lôi Môn nếu đi ăn tiệc nơi đông người, vậy nên Vũ Lôi Phong cũng cần lưu ý đến điểm này.
Tại đình viện của Vũ Lôi Vân, Hắc Bạch Song Sát đã sớm có mặt từ lâu, hai người ngồi ở một hàng ghế trong mảnh vườn, Vũ Lôi Phong cùng hai người hàn thuyên một chút, lại cùng hai vị ca ca Vũ Lôi Uy và Vũ Lôi Danh luận bàn một chút để thử thực lực mới của bản thân sau khi đột phá. Hắc Bạch Song Sát Linh Nhi và Lưu Thiên Kim cũng được hai người chỉ dạy không ít kinh nghiệm chiến đấu.
Một lát sau, Vũ Lôi Vân xuất hiện, hắn chỉ bảo dặn dò năm người một chút, đúng lúc đó Thiên Thánh Yêu Ưng từ trên trời đáp xuống, toàn bộ người Phong Lôi Môn nhanh chóng nhảy lên lưng Thiên Thánh Yêu Ưng bay đến quảng trường.
Đến nơi, quảng trường đã không còn như lúc diễn ra Tứ Môn Tranh Tài nữa, nơi này giăng đèn kết hoa như đám cưới, khắp nơi có hơn ngàn bàn tiệc, trên bục có các nữ vũ công khiêu vũ, có xiếc, cũng có một số cửa hàng tự phát.
Khắp nơi tụ tập không ít người, mặc dù đã có rất nhiều người rời đi ngay sau Tứ Môn Tranh Tài bế mạc, thế nhưng nơi này vẫn có hàng vạn người tụ tập.
Thiên Thánh Yêu Ưng bay đến quảng trường, đồng dạng cùng lúc có ba con Thiên Thánh Yêu Ưng đáp xuống cùng họ, chính là ba đội Thiên Thánh Môn, Vũ Đài Môn và Âm Phong Môn.
- Chào mừng mọi người đến với buổi tiệc rượu chung vui với Tứ Đại Môn Phái tối nay, để chúc mừng cho Tứ Môn Tranh Tài diễn ra suôn sẻ, toàn bộ thức ăn tối nay mọi người cứ thoải mái thưởng thức, tất cả sẽ được cung cấp không ngừng.
Không khác gì đi ăn Buffet ở Trái Đất cả.
Vũ Lôi Phong nhìn khung cảnh náo nhiệt như vậy cũng không khỏi bồi hồi. Sau khi Thiên Thánh Yêu Ưng đáp xuống, đám người Phong Lôi Môn nhanh chóng được các đệ tử Thiên Thánh Môn sắp xếp khu vực riêng.
Khu vực của Tứ Đại Môn Phái tất nhiên sẽ không giống với các bàn tiệc khác, nơi đây là một bàn tiệc khổng lồ, trên bàn có tất cả các món ăn được bày kín mít, chỗ này cũng chỉ có các đại diện của Tứ Đại Môn Phái mới có tư cách ngồi.
Bàn tiệc của hai mươi người tham gia Tứ Môn Tranh Tài cũng thịnh soạn không kém, nó nằm ngay cạnh bàn của các Chưởng Môn. Vũ Lôi Phong cùng bốn người Linh Nhi, Lưu Thiên Kim và Hắc Bạch Song Sát ngồi gần nhau ở một bên cái bàn lớn. Hai bàn tay của Linh Nhi đã âm thầm xoa xoa vào nhau, nhìn một núi thức ăn ngon trước mắt khiến nàng không nhịn được mà khẽ nuốt nước bọt.
Lúc này, đội Thiên Thánh Môn cũng đến, ánh mắt năm người Từ Thiên Nữ, Từ Thiên Ngọc, Lê Thiên Bá, Trần Thiên Lý và Trần Thiên Hạo khẽ run lên, cảm giác sợ hãi khi đối đầu với Phong Lôi Môn, đặc biệt là Vũ Lôi Phong vẫn luôn làm bọn họ ám ảnh. Bởi vì đó căn bản không phải là một trận đấu, mà là bị chà đạp.
Từ Thiên Nữ lại nhìn Vũ Lôi Phong với ánh mắt kính phục hơn là sợ hãi, sau đó đội Thiên Thánh Môn nhanh chóng ngồi cùng nhau ở một góc.
- A! Trần Lệ tỷ tỷ, qua đây ngồi với muội nè!
Linh Nhi đang chăm chú nhìn đống đồ ăn thì phát hiện đội Âm Phong Môn đến, nhìn thấy bóng dáng mặc áo đỏ kia, nàng nhanh chóng vui vẻ kêu lên.
Trần Lệ nhanh chóng quay sang, thấy đám người Phong Lôi Môn đang ngồi đó, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đang vẫy tay với mình.
Nhìn về phía Vũ Lôi Phong, ánh mắt nàng không tự chủ được mà dán sâu vào thân ảnh áo đỏ đen kia, khuôn mặt cương nghị, trên môi luôn treo nụ cười tự tin. Hắn đang nhìn nàng, khẽ cười rồi gật đầu.
Tim Trần Lệ rung lên.
- Miễn là được gần nhau, một chút thôi cũng được…
Trần Lệ nghĩ thầm, nàng nhanh chóng nói bốn người Trần Thục Trinh, Lê Hùng Dũng, Lê Thủy Châu, Nguyễn Ngọc Ánh.
- Ta qua bên đó ngồi với Phong Lôi Môn đi, dù gì chúng ta cũng từng cùng nhau chiến đấu.
Đám người Âm Phong Môn nhanh chóng đồng ý, trong Vòng Bo Rực Lửa, bị Vũ Đài Môn và Thiên Thánh Môn liên thủ săn đuổi nên bốn người và Hắc Bạch Song Sát đã sát cánh chiến đấu một đoạn thời gian nên có hảo cảm khá tốt với Phong Lôi Môn, chưa kể đến Trần Lệ cũng có giao tình không cạn với Vũ Lôi Phong, thậm chí còn có không ít tin đồn bóng gió về mối quan hệ của hai người.
Thế là năm người mau chóng đi về phía Phong Lôi Môn đang ngồi, Trần Lệ cười cười nhìn Vũ Lôi Phong hỏi.
- Ta ngồi đây được không?
- Trần Lệ cô nương khách sáo thế, cứ tự nhiên
Vũ Lôi Phong gật đầu, Trần Lệ liền ngồi xuống cạnh Linh Nhi, đối với hai nàng Linh Nhi và Lưu Thiên Kim, Trần Lệ cũng vô cùng hợp với họ, ba người liền chuyện trò vô cùng vui vẻ, thậm chí ba đại cô nương bên Âm Phong Môn là Lê Thủy Châu, Nguyễn Ngọc Ánh và Trần Thục Trinh cũng bắt đầu làm quen với hai nàng, một đám nữ nhân tuyệt trần ngồi chung một chỗ khiến bao nam nhân xung quanh nóng mặt không thôi, Lê Hùng Dũng thì thân thiết với Hắc Bạch Song Sát hơn, ba người khoác vai xưng huynh gọi đệ.
- Cách nhanh nhất để trở thành bằng hưu là kề vai chiến đấu, quả không sai.
Vũ Lôi Phong cảm thán, với tính tình trầm lặng của hai anh em Hắc Bạch mà khi nhìn thấy Lê Hùng Dũng lại nói nhiều không ít.
Lúc này, đội Vũ Đài Môn đến. Đặng Tiến Hòn đi đầu, sau lưng là Lưu Danh, Lưu Tình, Đặng Thúy Vy và Trần Tử Nhi.
Nhìn thấy Vũ Lôi Phong, ánh mắt Đặng Tiến Hòn hiện lên sự kiêng kỵ thật sâu, hắn nhanh chóng cùng các thành viên còn lại của Vũ Đài Môn ngồi vào một góc.
Bữa tiệc cứ như thế diễn ra trong sự trầm lặng của hai đội Thiên Thánh Môn và Vũ Đài Môn. Ngược lại, bên Phong Lôi Môn và Âm Phong Môn lại hợp ý vô cùng, đám người túm tụm lại ăn uông cười nói vui vẻ, cụng ly ca hát vô cùng náo nhiệt.
Đặng Vũ và Hạ Mộng Phàm nhìn nhau.
- Đây mà gọi là liên minh sao? Xem ra chúng nó quá quan trọng việc thắng thua.
Hạ Mộng Phàm nhìn cảnh tượng nơi bàn ăn bên cạnh nói với Đặng Vũ.
- Aizz, ta để chúng liên minh để chiếm phần thắng là phụ, cái chính là để chúng kết giao, đoàn kết và tạo ra mối liên hệ, chứ không phải mỗi đứa một góc như vậy.
Phong Tiểu Nhã nhìn sang, nàng nói với hai người Hạ Mộng Phàm và Đặng Vũ.
- Nhìn bên kia xem, chẳng ai thúc giục, chẳng ai yêu cầu, tự chúng cùng nhau kề vai sát cánh, cùng nhau đi qua hoạn nạn, hiện giờ chúng nó đã có một mối liên kết rất bền vững rồi.
- Chiến đấu là cách tốt nhất để kết giao, trong mắt đám nhóc các ngươi khi cùng nhau chiến đấu chỉ có sự lợi dụng chứ không hề tự nguyện. Còn đối với Âm Phong Môn và Phong Lôi Môn ta là một sự sát cánh do tự chúng nó quyết định, dĩ nhiên sẽ bền hơn.
Bốn người, bốn chưởng môn của bốn môn phái lớn nhất, dưới trướng của Phong Vân Môn. Vì Phong Vân Môn chưa từng tham gia bất kỳ phân tranh nào, thế nên cũng có thể nói, Tứ Đại Môn Phái chính là bá chủ ở Phong Vân Sơn. Hay còn gọi là Tứ Phong Chi Chủ, ý nói là bốn chủ nhân Phong Hệ trên Đại Lục Thúy Hằng này.
Tuy Tứ Đại Môn Phái luôn âm thầm cạnh tranh, âm thầm giao phong với nhau, thế nhưng đó chỉ là sự thi đua mà thôi, bốn đại môn phái thực ra vô cùng hòa thuận và liên kết với nhau vô cùng chặt chẽ.
Bốn người Vũ Lôi Vân, Hạ Mộng Phàm, Đặng Vũ và Phong Tiểu Nhã cũng là bằng hữu rất lâu rồi, họ ít khi gặp nhau, thế nhưng về phần giao tình lại vô cùng sâu. Tuy có chút cà khịa nhau nhưng chưa từng trở mặt.
- Nói chính sự một chút, ta có tin quan trọng.
Vũ Lôi Vân đột nhiên nét mặt trầm xuống khẽ nói nhỏ.
Ba người Hạ Mộng Phàm, Đặng Vũ và Phong Tiểu Nhã liền cảm giác có chuyện không tốt lành gì, Vũ Lôi Vân hiếm khi nghiêm túc như vậy, tên này luôn lạc quan yêu đời nhất trong đám người cùng lứa với họ.
- Chuyện gì?
Đặng Vũ ngay lập tức hỏi.
- Vào đêm trước hôm diễn ra vòng 3. Hẳn là trong trận chung kết Đấu Trường Vô Lý, các ngươi thấy Vũ Lôi Phong bộc lộ ra tư chất đỏ (UR) đúng không?
Vũ Lôi Vân không nhanh không chậm nói. Phong Tiểu Nhã liền tiếp lời.
- Băng, Hỏa, Phong. Cả ba thuộc tính Nguyên Lực hội tụ trên một Đấu Sĩ, chắc chắn là UR không sai được. Nhưng điều đó thì đang mừng cho Phong Lôi Môn các ngươi chứ sao?
Vũ Lôi Vân cười khổ.
- Đúng là đáng mừng, thế nhưng đã có chuyện xảy ra.
- Đừng có vòng vo nữa, có rắm mau thả cho nhanh.
Đặng Vũ không thích kiểu nói chuyện đầu đuôi này của Vũ Lôi Vân, hắn liền cắt lời.
- Thực ra, tối hôm đó, Vũ Lôi Phong nó cùng với hai nha đầu buồn chán nên ra Thiên Thánh Thành chơi. Lúc về mang theo một hắc y nhân.
Hạ Mộng Phàm nghe Vũ Lôi Vân nói vậy liền nhướng mày.
- Ý ngươi là….Thích khách?
- Đúng vậy, có người muốn mạng của Vũ Lôi Phong. Hơn phân nửa là do e ngại tư chất cùng tiềm năng cực mạnh trong tương lai của nó.
Vũ Lôi Vân nghiêm trọng đáp.
- May mà tối đó ta rảnh rỗi nên đi theo, nếu không e là….
Phong Tiểu Nhã vuốt vuốt mái tóc, nàng nghiêm trọng hỏi.
- Dám trà trộn vào cả Tứ Môn Tranh Tài của Tứ Đại Môn Phái ta, có biết hắc y nhân là người của thế lực nào không?
Vũ Lôi Vân lắc đầu.
- Tạm thời thì không biết, nhưng hẳn là các ngươi có thể đoán được một chút.
Đặng Vũ đập tay lên bàn nhẹ một cái.
- Chẳng lẽ…là chúng sao? E sợ sự lớn mạnh của Tứ Đại Môn Phái, chỉ có thể là…
Ba người Vũ Lôi Vân, Hạ Mộng Phàm và Phong Tiểu Nhã nét mặt trầm trọng, nhìn Đặng Vũ gật đầu.
Hết chương 71…