Mục lục
TA LÀ VUA GIÁC ĐẤU
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Lôi Phong thấy tên xã hội đen kia lao đến, hắn không chút e ngại nào, thân thể không thèm động lấy một cái.




- Tiểu Tử, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì đi chết đi.



Tên kia đã tới trước mặt Vũ Lôi Phong, nắm đấm chỉ còn cách khuôn mặt hắn một chút.



Ầm



Mọi người xung quanh không khỏi thở dài, băng đảng áo đỏ này nổi tiếng hung hăng càn quấy, không ngờ ba người trẻ tuổi này lại vận khí kém bị chúng để ý tới.



Thế nhưng tên thủ lĩnh lại cảm thấy sợ hãi, nắm đấm truyền ra cảm giác đau đớn giống nhưng xương bị nứt ra vậy. Khuôn mặt kia không ngờ lại cứng đến vậy.



Vũ Lôi Phong vẫn đứng đó, khuôn mặt không chút dấu bụi, ánh mắt thậm chí còn không nháy lấy một cái. Mọi người xung quanh không khỏi sợ hãi nhìn hắn.



Vũ Lôi Phong hắn đã vận Nguyên Lực hộ thân nên cú đấm kia đương nhiên không thể làm gì hắn, hơn nữa, thân là người tu luyện nội công của Võ Cổ Truyền, thân thể hắn lại càng thêm cứng chắc hơn cùng cấp.



Tên thủ lĩnh áo đỏ khiếp sợ thu tay lại, cảm giác đau đớn vẫn chưa tiêu tan khiến hắn sợ hãi không thôi. Hắn nhận ra hôm nay mình đã chọc phải cao thủ.




- Vướng đường ta đi chơi quá, ngươi né ra coi!



Linh Nhi tính tình dễ thương hiền hòa như vậy thôi chứ khi nàng tức giận lại như biến thành một con người khác vậy. Hoàn toàn giống như một con chằn lửa. Nàng vận Nguyên Lực bao phủ cánh tay, không chút cố kỵ nào mà đấm một cú vào bụng tên thủ lĩnh còn đang hoảng sợ.



Bốp



Tên thủ lĩnh như diều đứt dây, không ai có thể ngờ chuyện này lại có thể xảy ra, hắn bay thẳng ra phía sau khoảng chục mét, trên đường bay còn va phải lũ đàn em khiến chúng ngã lăn ra đất.




- Ui da



Bọn xã hội đen thích mặc quần đỏ kia lồm cồm bò dậy, ánh mắt khiếp sợ nhìn Linh Nhi. Tiểu cô nương này không ngờ lại có thể đánh bay thủ lĩnh của họ.




- Giết chúng cho ta.



Tên thủ lĩnh ôm bụng quát. Đám đàn em hơn chục tên liền lao vào ba người Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim.



Dân chúng đã sớm tụ tập đông nghịt, thế nhưng lại chừa ra một khoảng trống để họ giao thủ, còn có tránh bị tai bay vạ gió.




- Một đám kiến hôi cũng đòi đi làm cướp, hôm nay dùng các ngươi thử quạt.



Lưu Thiên Kim bước lên một bước, váy dài màu tím tung bay. Trên tay nàng xuất hiện một cây quạt nan màu tím. Cánh quạt độ cong hoàn mỹ, màu sắc cũng vô cùng hợp với trang phục màu tím của nàng. Chính là Thiên Vũ Lôi Quạt.




- Lên trời mà cướp nhé! Thiên Vũ Lôi Bạo!



Lưu Thiên Kim đứng Chảo Mã Tấn, tay thủ Song Long đao quạt mạnh một cái từ dưới đất lên, nàng không dám quạt ngang vì sợ ảnh hưởng người thường. Mà Lưu Thiên Kim cũng không đưa Nguyên Lực vào Thiên Vũ Lôi Quạt vì sợ nó sẽ lấy mạng của chúng, nàng chỉ dùng sức mà thôi.



Thiên Vũ Lôi Quạt xuất ra, gió lốc cuồn cuộn thổi ngược từ dưới đất lên, nhằm thẳng vào đám côn đồ kia. Tốc độ cực nhanh khiến chúng có muốn chạy cũng không được.



Trong sự ngỡ ngàng của mọi người, cơn gió cực mạnh hất tung tất cả lên không trung, cả đám văng xa không biết bao nhiêu mét, chỉ thấy mười cái bóng khuất trên bầu trời.



Với tu vi từ Tam Tú, nếu rơi xuống cũng chỉ bị trọng thương mà thôi, không thể chết. Lưu Thiên Kim đã hạ thủ lưu tình rồi.



Đám người sợ hãi nhìn ba thiếu niên kia. Một nam hai nữ này quá đáng sợ. Nam tử kia dường như mình đồng da sắt, một đấm kia hắn còn không nhúc nhích lấy một cái. Cô bé nhỏ xíu kia không ngờ một đấm đánh bay thủ lĩnh. Cô gái áo tím kia còn khủng khiếp hơn, một cái phất tay đánh bay cả băng áo đỏ.



Đám người tự động nhường cho ba người Vũ Lôi Phong một lối đi, ba người nghênh ngang rời đi. Linh Nhi ghé vào mua một hộp bắp rang mà tên chủ quán còn không dám lấy tiền.




- Kẻ nào dám nháo loạn tại Thiên Thánh Thành, không xem Thiên Thánh Môn chúng ta vào trong mắt sao?



Lúc này lại có một đám người mặc khôi giáp, lưng đeo trường kiếm tiến đến. Người đi đầu hét lớn như để thị uy.



Vũ Lôi Phong không chút để ý đến thái độ của họ, thân là đệ tử của nhất môn chi chủ, họ kiêu ngạo là điều đương nhiên.




- Bằng hữu Thiên Thánh Môn, chúng ta đi dạo vô tình gặp một đám du côn mà thôi. Tiện tay đuổi chúng đi, ta cũng không có lấy mạng họ.



Vũ Lôi Phong liền tiến lại, hắn chắp tay tỏ ý xin lỗi.



Tên đệ tử Thiên Thánh Môn đứng đầu thấy Vũ Lôi Phong khách khí với hắn như vậy cũng khách khí hơn không ít.




- Cho hỏi, các vị từ đâu đến?



Vũ Lôi Phong, Linh Nhi và Lưu Thiên Kim đều lấy một cái lệnh bài ngang hông giơ lên cho tên đầu lĩnh.




- Thì ra là bằng hữu Phong Lôi Môn, chúng ta kiểm soát không nghiêm, mong chư vị thông cảm. Hiện tại các vị muốn đi đâu ta sẽ dẫn đường? Cũng như là tạ lỗi với các vị.



Tên đầu lĩnh liền khách khí vô cùng với Vũ Lôi Phong, hắn trong lòng vô cùng tức giận, đệ tử Phong Lôi Môn đến thăm quan không ngờ chuyện mất mặt này lại có thể xảy ra.




- Về thôi, em hết hứng đi chơi rồi. Về đi ngủ cho khỏe.



Linh Nhi chu môi nói. Vũ Lôi Phong liền nói với tên kia.




- Đa tạ huynh đã tận tình, Ta hiện tại cũng nên về nghỉ ngơi. Huynh cứ làm việc của mình đi a.




- Vậy mong chư vị lượng thứ, đừng có nói ra nói vào kẻo chúng ta lại bị trách phạt.



Vũ Lôi Phong liền mỉm cười




- Ta hiểu được.



Tên đệ tử đầu lĩnh lại nói




- Nếu có phiền phức gì huynh đệ cứ đến đài quan sát gặp ta, ta sẽ tận tình hỗ trợ.




- Đa tạ



Xong chuyện, Vũ Lôi Phong cùng hai người Linh Nhi rời đi, khi thân hình hắn khuất sau con đường. Tên đệ tử đầu lĩnh Thiên Thánh Môn mới quát lớn.




- Khốn kiếp, vừa nãy kẻ nào làm nháo sự, không phải đã nói trong thời gian đại hội không được tùy tiện động thủ sao?



Một người dân nhanh nhẹn tiến lại quỳ một gối nói.




- Khởi bẩm Mạc hộ pháp. Là đám người Huyết Hồng Bang kiếm chuyện với họ ạ.



Một tên đệ tử khác nghiến răng nói.




- Hay cho một Huyết Hồng Bang, mặt mũi của Thiên Thánh Môn chúng cũng không coi ra đâu.




- Mau bẩm báo với trưởng lão, Huyết Hồng Bang này cũng không nên tồn tại nữa.



Đệ tử đầu lĩnh âm trầm nói. Hắn lần này phải làm căng để các môn phái khác kinh sợ.







Về đến nhà, tâm tình của Linh Nhi vì một đống đồ ăn và cái bụng no căng nên đã vui vẻ trở lại. Hiện tại vẫn cùng Vũ Lôi Phong và Lưu Thiên Kim ăn bánh Xèo do Vũ Lôi Phong tự làm.




- Linh Nhi, ăn nhiều quá mai mốt em sẽ không khác gì con lợn a.



Vũ Lôi Phong lắc đầu cười nhìn Linh Nhi, hắn đã sớm pha thuốc kháng mỡ mua trong hệ thống cho Linh Nhi uống, nếu không sợ là hiện tại Linh Nhi đã không nhỏ nhắn xinh xắn như vậy.



Lưu Thiên Kim thì vốn là tiểu thư, nàng ăn uống rất lành mạnh nên vóc dáng siêu mẫu hiển nhiên. Thế nhưng ở lâu với Vũ Lôi Phong cùng Linh Nhi. Không ngừng có những món ăn thức uống mới lạ của tên này chế ra nên nàng cũng trở thành một tiểu thư có tâm hồn ăn uống. Vũ Lôi Phong sau khi lo xa nên cũng trộn thuốc Kháng Mỡ vào thức ăn cho nàng ăn.




Truyện Ta Là Vua Giác Đấu – WeekendAnh. Xuất bản độc quyền tại TruyenYY và VietNovel Origin và NovelToon



Hiện tại ba người bọn hắn có ăn cả thế giới thì cũng không bao giờ có mỡ thừa, thân thể luôn ở trạng thái cân đối nhất. ( Tui biết, thuốc này các chị em mê lắm, thuốc này hiện bán ở Hệ Thống KOF với giá 100 kim cương nhé).



Ba người ăn uống thả ga xong lại lên giường ngủ, Vũ Lôi Phong chỉ cần lên giường là hai nàng lại bị hắn hôn một hồi. Dần dần thói quen này khiến cả hai lại càng mong đến lúc đi ngủ hơn.



Trong lúc hôn Lưu Thiên Kim, Vũ Lôi Phong cố tình truyền một cuốn sách bách khoa toàn thư về Đại Lục Thúy Hằng mua trong Hệ Thống KOF vào đầu Lưu Thiên Kim. Sau nụ hôn, Lưu Thiên Kim bỗng dưng ngẩn người ra nhìn Vũ Lôi Phong.




- Đừng quá sợ hãi, đây là toàn bộ kiến thức của ta, ngày mai nàng thi Trí Tuệ sẽ nắm chắc hơn.



Lưu Thiên Kim gật đầu, một đêm thả lỏng tâm tình khiến cho họ vô cùng thoải mái. Họ không biết rằng hiện tại cả Huyết Hồng Bang đã vì họ mà bị san thành bình địa







Một đêm cứ như vậy mà lặng lẽ trôi đi. Sáng sớm, Thiên Thánh Môn quảng trường người đông như kiến, toàn bộ đầu đổ dồn về quảng trưởng để xem những trận đấu đỉnh cao.



Trước cổng khu đình viện Phong Lôi Môn, một con hạc trắng muốt cực lớn đang đậu trước cửa. Cạnh đó là một thanh niên khôi ngô mặc giáp vàng.




- Đi thôi, người Thiên Thánh Môn đến đón rồi.



Đám người Vũ Lôi Vân liền nhảy lên lưng con hạc kia, đệ tử Thiên Thánh Môn nọ liền tâm niệm động, chú hạc liền cất cánh mang theo toàn bộ người của Phong Lôi Môn.



Trong Thiên Thánh Môn không được tự ý dùng Tọa Kị nên chỉ có thể đi bằng tọa kị của Thiên Thánh Môn đưa tới mà thôi.



Bay một lúc, trước mặt Vũ Lôi Phong xuất hiện một quảng trường cực lớn, xung quanh chật kín người, nhân số phải khoảng mấy trăm vạn. Dễ hiểu, đây là một trong những sự kiện trọng đại nhất của Phong Vân Sơn. Mỗi năm năm mới tổ chức một lần nên vô cùng náo nhiệt.



Đám người Vũ Lôi Phong, Linh Nhi, Lưu Thiên Kim và Hắc Bạch Song Sát được đưa đến khu vực riêng của thí sinh, còn Vũ Lôi Vân cùng mọi người đều lên đài cao. Đó là nơi chỉ có các Chưởng môn và trưởng lão Tứ Đại Môn Phái mới có tư cách, các đệ tử khác cũng được xếp cho ngồi gần đó.



Về phần chưởng môn của các môn phái nhỏ, họ cũng chỉ có thể ngồi ở các khu khách mời, dĩ nhiên họ cũng chẳng có ý kiến. Họ đều tự hiểu địa vị của mình.



Vũ Lôi Vân đến khu vực dành cho các Nhất môn chi chủ, hắn liền ngồi xuống hàn huyên với Hạ Mộng Phàm, Đặng Vũ và Phong Tiểu Nhã. Họ đều là chưởng môn Tứ Đại Môn phái.



Vũ Lôi Uy, Vũ Lôi Danh và các trưởng lão ngồi phía sau, Vũ Lôi Vân, họ cũng tranh thủ trò chuyện với các trưởng lão khác của các môn phái.




- Vũ Chưởng môn, đội hình năm nay ngươi mang tới có chút nhỏ tuổi a. Lẽ nào Vũ Chưởng Môn không định giành suất miễn cống 5 năm sao?



Hạ Mộng Phàm ngồi đó bắt đầu hỏi Vũ Lôi Vân, hắn có ý châm chọc Phong Lôi Môn đã ba lần chưa được đệ nhất. Vũ Lôi Vân hừ nhẹ một cái. Hắn nói.




- Ta cho ba đứa nhỏ đi học hỏi mà thôi, Hắc Bạch Song Sát cũng đủ cho các ngươi nếm mùi đau khổ.



Đám người đồng thời nhìn Vũ Lôi Vân rồi cười ha hả




- Xem ra Vũ Chưởng môn rất tự tin lần này a, để ta xem chúng có gì phi thường.



Phong Tiểu Nhã cười duyên nhìn Vũ Lôi Vân, trong nụ cười còn có chút châm chọc. Dĩ nhiên tất cả không tin Vũ Lôi Vân, ba đứa nhỏ kia thì làm được gì? Còn hai tiểu tử khá bất phàm nhưng một mình chúng có thể đấu lại 15 người của ba môn khác sao?




- Thật nực cười!



Thân ảnh gầy gò Đặng Vũ cười như không cười nhìn Vũ Lôi Vân, hắn nhếch miệng mỉa mai.




- Ngươi!



Vũ Lôi Vân trừng mắt, sau đó hắn lại nở nụ cười bí hiểm.




- Để rồi xem, các người năm nay sẽ tâm phục khẩu phục.



Hạ Mộng Phàm giảng hòa, hắn biết Vũ Lôi Vân tính tình cổ quái dễ kiếm chuyện nên đứng ra can ngăn kẻo hắn và Đặng Vũ đánh nhau thật thì hỏng bét.







Giữa quảng trường, một thanh âm sang sảng vang vọng trong không trung.




- Kính chào toàn thể huynh đệ của tất cả bang phái khắp Phong Vân Sơn, cứ năm năm một lần, Tứ Đại Môn Phái lại cùng nhau tổ chức Tứ Môn Tranh Tài. Năm nay, Thiên Thánh Môn chúng ta đảm nhiệm việc an bài hết thảy, nếu có gì sai sót, mong mọi người lượng thứ cho.



Từng tiếng huyên náo vang lên, đại hội Tứ Môn Tranh Tài rốt cuộc cũng đã sắp bắt đầu.




- Xin được giới thiệu, đại diện cho chủ nhà. Chưởng Môn Thiên Thánh Môn, Hạ Mộng Phàm.



Hạ Mộng Phàm liền đứng dậy chắp tay thi lễ, từng tràng pháo tay vang dội như sấm vang lên




- Đại Diện Phong Lôi Môn, Chưởng Môn Vũ Lôi Vân.




- Đại diện Vũ Đài Môn, Chưởng môn Đặng Vũ.




- Đại diện Âm Phong Môn, Chưởng môn Phong Tiểu Nhã.



Từng tiếng giới thiệu các nhân vật cấp cao vang lên. Đám người sôi trào.



Tứ Môn Tranh Tài chính thức khởi động!



Hết chương 38…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK