Mục lục
Trò Đùa Tình Yêu Diêu La Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta vừa quát lên thì cô dừng lại, hoặc cô thật sự không còn sức vùng vẫy nữa.

Đào Khánh Trần ôm cô vào thang máy rồi nhấn tầng cao nhất.

Diêu Lan Hạ được anh ta đưa vào phòng nghỉ của bệnh viện: “Hôm nay em không được đi đâu cả, trời có sập xuống cũng phải ngoan ngoãn ngồi đợi ở đây.”

Nói xong Đào Khánh Trần quay người khóa cửa, khi anh ta quay lại thì mang theo hai túi nước biển: “Tôi giúp em hạ sốt trước, bây giờ em quá yếu, nhất định phải bổ sung năng lượng. Nằm yên đó, không được nghĩ gì hết.”

Đào Khánh Trần khom người xuống tìm mạch máu trên mu bàn tay cô: “Sẽ không đau đâu, tin tôi.”

Diêu Lan Hạ cười khẽ, hiện tại ngoại trừ cười cô cũng không biết mình có thể thể hiện biểu cảm nào khác: “Đào Khánh Trần, anh nói xem, trước khi ông trời hủy diệt một người, có phải ông ấy sẽ khiến người đó nổi điên, suy sụp tới mức tuyệt vọng trước không?”

Kim tiêm xuyên qua da một cách suôn sẻ, như anh ta đã nói, cô không thấy đau chút nào.

Đào Khánh Trần điều chỉnh tốc độ truyền, thu xếp đâu vào đó.

Anh ta không trả lời cô mà đi vào phòng vệ sinh, lấy khăn lông sạch ra lau nước canh rau trên mặt cô, đồng thời đổi chủ đề: “Tôi rất hy vọng người em gặp trước là tôi, tôi nhất định sẽ biến em thành vợ mình trước anh ta, không cho anh ta cơ hội làm tổn thương em.”

Dù có nói gì cũng đã muộn rồi.

Diêu Lan Hạ nhìn anh ta, cô hơi bất lực, không ngờ lúc này anh ta còn có tâm trạng cảm khái: “Đào Khánh Trần, anh là một người đàn ông tốt, nhưng tôi không phải một người phụ nữ tốt. Nếu được chọn lựa, tôi cũng sẽ không gặp anh trước, anh ở bên tôi sẽ gặp xui xẻo.”

Vả lại cô cũng không nỡ.

Sau khi lau sạch vết dơ trên mặt cô, Đào Khánh Trần mới ngồi xuống: “Em rất tốt, là do anh ta đã khiến em trở nên như thế này. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ khi em hồi sức tim phổi cho bệnh nhân, lúc ấy bác sĩ Diêu rất ngầu.”

Diêu Lan Hạ im lặng lắc đầu, cô chợt nghĩ tới gì đó bèn hỏi: “Tại sao ca phẫu thuật của Lưu Nguyên Hào lại diễn ra lâu thế? Bình thường thì không nên lâu như vậy.”

Đào Khánh Trần cũng muốn nói với cô về chuyện này, anh ta khó hiểu lắc đầu: “Có phải mấy năm trước Lưu Nguyên Hào từng bị tai nạn tổn thương tới tim không?”

Mấy năm trước? Diêu Lan Hạ không biết.

“Tình hình thế nào?”

Đào Khánh Trần lấy điện thoại ra mở một bức ảnh: “Đây là vết thương cũ và mới trên trái tim Lưu Nguyên Hào, vết thương cũ có vẻ ít nhất cũng năm năm rồi, hơn nữa cộng thêm vết thương mới nặng mới dẫn đến việc tăng độ khó cho ca giải phẫu.”

Diêu Lan Hạ dùng tay không truyền dịch cầm lấy điện thoại xem kỹ.

Sao có thể?

Cô nhìn vết sẹo và vết thương trên trái tim trong ảnh, lẩm bẩm: “Sao có thể… Sao có thể…”

Người phụ nữ trước mặt như bị trúng tà, cô cứ liên tục lặp lại câu nói đó, hai mắt dần dần trở nên vô hồn, cô ngẩn người nhìn màn hình điện thoại như một kẻ đần độn, tay không ngừng run rẩy vì kinh ngạc quá độ.

Đào Khánh Trần thấy thế thì lo lắng vịn vai cô, vô thức thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy? Lan Hạ, em đừng làm tôi sợ, rốt cuộc làm sao vậy?”

Diêu Lan Hạ mờ mịt ngửa mặt lên, cô vùng vẫy ngồi dậy, không để ý kim tiêm trên mu bàn tay, nước mắt lã chã rơi ra như mất khống chế: “Đào Khánh Trần, tôi biết rồi… Tôi đã biết rồi…”

Rốt cuộc cô muốn nói điều gì?

“Em đừng vội, từ từ nói, em từ từ nói.”

Diêu Lan Hạ khó khăn nuốt nước bọt, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, phải mất một lúc lâu cô mới nuốt nó xuống được: “Năm năm trước… Năm năm trước Lưu Nguyên Hào gặp tai nạn giai thông, ca phẫu thuật tim của anh ấy là… là… tôi làm.”

Gì cơ?

Lưng Đào Khánh Trần căng cứng như bị sét đánh, anh ta ngây ra tại chỗ: “Em?”

Diêu Lan Hạ đưa tay xé kim tiêm trên mu bàn tay: “Tôi phải đi tìm anh ấy, tôi phải nói cho anh ấy biết, ân nhân cứu mạng mà anh ấy vẫn tưởng không phải Mai Khánh Vân… là tôi…”

Cô vừa nói vừa muốn xuống giường như mất trí, nước mắt tuôn ra như đê vỡ.

Không chỉ như thế! Không chỉ như thế! Hơn nữa vì ca phẫu thuật này…

Đào Khánh Trần ôm chặt lấy người phụ nữ đang mất khống chế, ngăn cản động tác điên cuồng của cô: “Lan Hạ, em nghe tôi nói, bây giờ Lưu Nguyên Hào vẫn đang hôn mê, anh ta không nghe thấy em nói gì đâu, vả lại em nói cho anh ta biết là muốn khiến anh ta đau lòng hơn sao? Anh ta làm sai năm năm, giờ đây sự thật đã rõ ràng, em lại muốn bỏ đi, em muốn anh ta phải chịu đựng bằng cách nào?”

Với tính cách của Lưu Nguyên Hào, anh nhất định sẽ giết sạch một nửa con người trên trái đất để tìm ra Diêu Lan Hạ.

Người phụ nữ trong lòng Đào Khánh Trần đột nhiên ngừng vùng vẫy, cô vừa khóc vừa cười nhưng không phát ra tiếng động gì, chỉ nhìn thấy nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt.

Sao lại như vậy? Sao lại đối xử với cô như vậy?

Đào Khánh Trần vỗ về, cố gắng làm ổn định cảm xúc của cô: “Lan Hạ, hãy kể với anh đầu đuôi câu chuyện. Khi nào có cơ hội, anh có thể nói cho anh ta biết giúp em, nhưng không phải bây giờ.”

Diêu Lan Hạ đần độn rời khỏi vòng tay anh ta, nước mắt giàn giụa trên mặt cô, miệng thì thào, cô nhắm mắt, nước mắt lại rửa mặt một lần nữa.

“Năm năm trước… bệnh viện tôi thực tập đã nhận một bệnh nhân, lúc đó toàn thân anh ấy đầy máu, tôi không hề biết anh ấy là ai, bệnh viện coi anh ấy như… vật thí nghiệm… Vậy nên tôi mới được mổ chính. Ca phẫu thuật xảy ra bất trắc, tay tôi bị dao phẫu thuật cắt trúng…”

Diêu Lan Hạ nói được một nửa thì cố gắng hít thở, làm thế nào cũng không lấy hơi được, đúng một phút sau, mặt cô đỏ bừng: “Nhưng tôi không muốn vứt bỏ anh ấy, cố gắng hoàn thành ca phẫu thuật…”

Cuối cùng cô không nói được nữa.

Đào Khánh Trần đỡ cô, bổ sung thay cô: “Vì thế tình trạng tay em mới trở nên xấu đi, dẫn đến việc không thể nắm chặt dao phẫu thuật, không thể không chuyển đến khoa nội, cho nên… Sự giày vò mà em phải chịu mấy năm qua thật ra đều do người đàn ông em đã liều mạng cứu sống… gây nên! Tên khốn Lưu Nguyên Hào này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK