Mục lục
Trò Đùa Tình Yêu Diêu La Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 66: DƯỚI ÁNH NẮNG, CĂN PHÒNG THÊM ẤM ÁP

Ngày hôm sau, những tia nắng đầu tiên của buổi sáng làm bừng lên sự ấm áp cho căn phòng.

Diêu Lan Hạ tỉnh dậy.

Vẫn như thường lệ, cô có thói quen tỉnh dậy sẽ duỗi tay và cử động thắt lưng, nhưng hôm nay cô vừa muốn giơ tay lên thì phát hiện mình không thể cử động được.

Đôi mắt cô từng chút mở ra, thứ chào đón cô chính là gương mặt đẹp trai xuất sắc của Lưu Nguyên Hào, Diêu Lan Hạ vội cúi đầu, đồ ngủ vẫn còn trên người, nhưng… cả người cô bị anh ôm chặt vào lòng, chuyện này giải thích thế nào?

Yên lặng lau trán một cái, Diêu Lan Hạ hiểu ra, chắc tối hôm qua là cô đã ngủ ở tư thế hoang dã rồi, trước kia lúc cô đi du lịch cùng Lục Thu Trà, hai người ngủ chung giường, nửa đêm Lục Thu Trà bị cô đá thẳng xuống cuối giường.

Đại khái là não đã bổ sung được những chuyện có thể đã xảy ra vào tối hôm qua, Diêu Lan Hạ cắn môi dưới, tự nguyền rủa bản thân một trận!

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, trong ánh sáng ban mai, cô bị cuốn vào gương mặt đang say ngủ của Lưu Nguyên Hào, đôi môi mỏng của người đàn ông hơi mím lại, hàng mi dày phủ lên đôi mắt đang nhắm nghiền, có lẽ chỉ có khi ngủ anh mới được thả lỏng nên khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng cũng có một chút ấm áp.

Lần đầu tiên, cô nhìn chồng của mình như vậy, rất xa lạ.

Trong mắt cô đều là anh.

“Lưu Nguyên Hào…”

Cô khẽ gọi một tiếng nhưng anh không đáp lại, anh ngủ rất ngon và sâu.

Cô tinh nghịch đặt ngón tay dưới mũi anh để thăm dò hơi thở của anh, một luồng khí ấm áp phả lên ngón tay cô, cảm giác rất thoải mái.

Sau giây phút đắm chìm rồi trở về với thực tại, Diêu Lan Hạ cẩn thận dịch người ra khỏi cánh tay anh, rút chân ra, vén chăn bông bước xuống giường.

Bước ra khỏi cửa phòng ngủ, Linh và Xuân đang lau dọn đồ đạc trong phòng khách, hai cô gái không biết đang thì thầm chuyện gì mà cười toe toét.

Dì Trần thấy Diêu Lan Hạ đã dậy, vội chào hỏi: “Chào buổi sáng cô chủ, cô dậy sớm thế.”

Diêu Lan Hạ gật gật đầu, lạnh nhạt nói: “Chào buổi sáng.”

Linh và Xuân cũng chào hỏi cô, phòng khách bỗng trở nên yên lặng bởi sự xuất hiện của Diêu Lan Hạ, hai cô gái giúp việc thì im lặng làm việc.

Diêu Lan Hạ đi xuống lầu: “Đã có báo chưa?”

“Dạ có rồi, tôi đã đặt trên bàn phòng khách, cậu chủ có thói quen đọc báo trước khi ăn sáng.” Dì Trần nói.

Diêu Lan Hạ đi tới mở hết các tờ báo ra, cô muốn tìm hiểu tình hình gần đây của Diêu thị, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Tốt lắm, không có tin tức của Diêu thị, không có tin tức chính là tin tức tốt.

Nhưng ngón tay cô bỗng dừng lại, tầm mắt cô dừng lại trên tiêu đề của tin tức, dòng tiêu đề màu đen ghi rằng: “Tập đoàn quốc tế MBK đã xuất sắc giành được vị trí thứ nhất trong số các doanh nghiệp mới của Việt Nam, ông Lưu Đình đã nhận một cuộc phỏng vấn đặc biệt.”

Lướt xuống phía dưới, dòng chữ đen được viết rõ ràng: “Tổng giám đốc điều hành của tập đoàn quốc tế MBK đã trở thành người có khối tài sản lớn nhất Việt Nam và trở thành người đàn ông giàu có trẻ tuổi nhất.”

Dãy số đằng sau là giá trị con người hiện nay của Lưu Nguyên Hào.

Diêu Lan Hạ đếm dãy số không ở đằng sau, khóe miệng nhếch lên: “Không hổ là tư bản cao cấp, thật biết cách làm giàu, trẻ như vậy mà đã trở thành người giàu nhất rồi.”

Lần này không biết người đó sẽ kiêu ngạo thành cái dạng gì nữa, cũng không biết sẽ có bao nhiêu phụ nữ nhào tới hiến thân nữa.

Trong lòng cô có chút lo lắng, anh càng ưu tú thì càng xuất sắc, điều đó đồng nghĩa với việc khoảng cách giữa hai người sẽ càng xa, cô sợ mình sẽ không có can đảm sóng vai cùng anh nữa.

Bỏ tờ báo xuống, Diêu Lan Hạ rót một ly nước sôi để nguội, nghĩ đến chuyện Long Nguyên Huyên bị giáo huấn, thuận miệng hỏi: “Dì Trần, nhà tổ gần đây thế nào?”

Dì Trần thành thật nói: “Ông bà chủ rất khỏe, cô chủ yên tâm.”

Diêu Lan Hạ cầm ly nước uống một ngụm: “Cậu hai thì sao?”

Dì Trần nghe đến tên cậu hai thì do dự một chút, không lên tiếng.

“Sao thế? Có gì không tiện nói sao?”

Dì Trần nói với Linh và Xuân: “Vào bếp xem canh hầm thế nào rồi, dọn bát đĩa rồi rửa sạch sẽ đi.”

Đuổi hai người kia đi, dì Trần nói: “Cậu hai, cậu ấy bị đánh, thương tích khá nghiêm trọng. Ông chủ không cho phép cậu ấy ra ngoài, chỉ gọi bác sĩ Triệu đến khám, lúc tôi đến chăm sóc cậu hai thì thấy quần áo của cậu ấy dính đầy máu… Không biết đã phạm phải lỗi gì mà chọc giận ông chủ nữa.”

Diêu Lan Hạ siết chặt ly thủy tinh trong tay, Lưu Đình ra tay ác thật, ngay cả con ruột của mình mà cũng tàn nhẫn như vậy sao?

“Cậu hai không nói gì sao?”

Hai ngày nay cũng đã yên tĩnh lại rồi, cũng không đến quấy rầy cô ấy nữa, chắc là bị nhà họ Lưu giam lại rồi, nghĩ lại thì cậu hai Lưu cũng khá đáng thương.

Dì Trần lắc đầu: “Không nói nữa, chúng tôi cũng không dám hỏi.”

Diêu Lan Hạ thấy bà đang trốn tránh, đoán được bà ta nhất định đã biết cái gì đó, nhưng ngại vì thân phận nên không dám nói mà thôi.

“Ừm, được rồi, bà đi làm việc đi.”

Ăn sáng xong, Lưu Nguyên Hào đi làm, Diêu Lan Hạ chuẩn bị viết luận văn, thời gian không còn nhiều nữa, sắp đến cuối tháng rồi.

Buổi sáng đọc sách một lúc, lúc bật máy tính lên chuẩn bị viết đề tài thì chuông điện thoại reo lên.

Cô tiện tay cầm lên kẹp lên vai, gõ bàn phím: “Alo?”

Đầu dây bên kia không có tiếng động, cô lại hỏi: “Ai đó?”

Vẫn không có ai trả lời: “Nói đi, không nói thì tôi cúp máy đây.”

Vẫn không có ai trả lời.

Diêu Lan Hạ lấy điện thoại ra nhìn, trên đó hiện lên số điện thoại Internet, dãy số không có quy luật, chắc gọi nhầm rồi!

Một lúc sau, Đào Khánh Trần gọi đến.

“Bác sĩ Diêu, cánh tay của cô đã khá hơn chưa?”

Diêu Lan Hạ nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh ta, trái tim buông lỏng: “Đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn phó chủ nhiệm đã quan tâm.”

“Nên như vậy mà, cô vì chuyện ở bệnh viện mà bị thương, làm lãnh đạo mà không hỏi thăm thì có vẻ không thích hợp, đúng không?”

Đào Khánh Trần ngồi trước bàn làm việc, nhìn chậu vạn niên thanh Cao Dĩnh Nhi gửi đến, nhưng cảm giác đầu tiên của Đào Khánh Trần là Diêu Lan Hạ thích hợp có một chậu.

“Phó trưởng khoa công việc bận rộn nên không cần lo chuyện nhỏ này đâu, mấy ngày nữa tôi có thể trở lại bệnh viện rồi cũng may là tay trái, hơn nữa lại không cần phẫu thuật, sẽ không trễ nãi công việc.”

Diêu Lan Hạ đang định cúp điện thoại viết luận văn thì Đào Khánh Trần đột nhiên nói: “Cô thích loại cây gì? Thích cây bội lan không? Tôi cảm thấy cây vạn niên thanh rất hợp với cô.”

Chủ đề này có phải đi quá xa rồi không?

“Tôi sao? Cũng được, tôi không nghiên cứu về thực vật, nên cũng không có khái niệm gì.” Diêu Lan Hạ lật sách, muốn nghiên cứu một số ca bệnh.

“Được rồi, tôi biết rồi, cô nghỉ ngơi cho khỏe, đợi cô đến bệnh viện… làm việc.”

Diêu Lan Hạ có chút khó hiểu, cúp điện thoại tiếp tục gõ bàn phím, không suy nghĩ nữa.

Đào Khánh Trần để điện thoại sang một bên, phó chủ nhiệm khoa hô hấp đúng lúc đi vào: “Phó viễn trưởng, đây là thông tin mà ngài cần.”

“Bỏ xuống đó đi, lát nữa tôi xem sau.”

“Được.”

Phó chủ nhiệm báo cáo xong, chuẩn bị rời đi thì Đào Khánh Trần ngẩng đầu lên nói: “Gần bệnh viện có chợ hoa không?”

“Có, cách mười phút đi bộ, ra khỏi cổng thì rẽ phải, ngài có việc gì sao?”

Đào Khánh Trần nở nụ cười tao nhã: “Có chút chuyện, anh đi làm việc đi.”

Biệt thự Di Cảnh.

“Cô chủ, cô Mai đến rồi… Cô Mai, cô chủ đang ở phòng làm việc trên lầu hai, cô…”

“Tôi biết đường đi!”

Mới nghe thấy tiếng nói chuyện đây thì cửa phòng làm việc đã bị Mai Khánh Vân đẩy ra, Mai Khánh Vân mặc một bộ đồ rất thời trang đứng ở cửa, khóe miệng mỉm cười ngạo nghễ.

“Diêu Lan Hạ, cô thực có bản lĩnh, còn dám lăn trở lại đây.”

Mai Khánh Vân tựa như chủ nhà dựa vào khung cửa, như chính thất đang chất vấn kẻ thứ ba.

Diêu Lan Hạ đang gõ chữ: “Mai Khánh Vân, anh Hào của cô không có ở nhà, cô muốn tìm anh ta thì đến không đúng lúc rồi.”

Cô bị bài luận làm cho chóng mặt nên không muốn tranh luận với Mai Khánh Vân.

Mai Khánh Vân bước đến gần cô: “Diêu Lan Hạ, cánh tay bị gãy rồi sao? Nếu bác sĩ mà không có cánh tay, sau này cũng là kẻ vô dụng. Bây giờ cô chạy về nhà họ Lưu là muốn anh Hào nuôi cô sao!”

“Tôi không có thời gian nói nhảm với cô, mời cô đi ra ngoài.” Diêu Lan Hạ chỉ dùng được một tay nên gõ bàn phím rất khó và tiến độ cũng rất chậm, viết một ngàn chữ cũng phải mất một thời gian dài.

“Còn giả bộ nghiêm túc làm gì! Diêu Lan Hạ, từ trong xương tủy cô chính là đồ đê tiện, đồ đàn bà đê tiện!”

Mai Khánh Vân cầm bàn phím lên, nhấn mạnh phím delete, một lát đã xóa hết các dòng chữ trên màn hình!

Luận văn cô cực khổ gõ đã bị xóa sạch hết!

“Mai Khánh Vân, cô có bị thần kinh không? Tôi và Lưu Nguyên Hào còn chưa ly hôn, đây là nhà của tôi và anh ta, không đến lượt người ngoài như cô ở đây, đi ra ngoài cho tôi!”

Mai Khánh Vân vòng tay lại nói: “Ra ngoài? Cô chờ xem, cuối cùng là ai trong chúng ta nên đi ra ngoài.”

Lúc này, dì Trần đi tới, nói nhỏ: “Cô chủ, đặt đồ của cô Mai ở đâu đây?”

Diêu Lan Hạ đi ra ngoài, nhìn thấy trong phòng khách có mười mấy cái rương lớn nhỏ: “Đây là cái gì?”

Mai Khánh Vân đi từng bước xuống cầu thang: “Đây là đồ của tôi, sau này tôi sẽ thường xuyên tới đây. Dù sao việc dưỡng thai cũng không thể ở xa ba của đứa nhỏ. Cô nói đi? Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, chuyện này đã được bác gái đồng ý rồi, muốn trách thì trách bụng mình thua kém người ta đi.”

Đứa con trong bụng này thực sự đã giúp cô ta rất nhiều.

Nếu không phải mang thai, cô ta e rằng sẽ không thể đánh động được Vũ Trúc Ngọc, càng không có cơ hội đến viếng thăm phòng tân hôn của Lưu Nguyên Hào.

Nhưng rồi sẽ ổn thôi, cô ta sẽ dần thay thế vị trí của Diêu Lan Hạ và trở thành vợ của Lưu Nguyên Hào!

Diêu Lan Hạ vịn tay vào lan can: “Tùy.”

Vũ Trúc Ngọc thực sự hy vọng cô sẽ sớm cút khỏi nhà họ Lưu, nếu không bà ta sẽ không đồng ý chuyện nực cười như vậy, Diêu Lan Hạ cảm thấy trái tim thật lạnh lẽo, cô cười khổ.

Loại trò chơi mẫu bằng tử quý cũ rích này mà bọn họ lại nghiện chơi như vậy.

Quá nực cười.

Mai Khánh Vân yêu cầu ở trong phòng ngủ chính trên lầu hai, dì Trần liền tiến lên ngăn cản: “Cô Mai, phòng ngủ chính là phòng của cậu chủ và cô chủ, cô ở phòng khách…”

“Ở đây không có chỗ cho bà nói chuyện! Phòng khách? Bà để cháu trai tương lai của nhà họ Lưu ở phòng khách? Tôi nghĩ bà chán sống rồi, cút khỏi đây cho tôi!”

Dì Trần bị Mai Khánh Vân mắng nên bỏ đi, còn Linh và Xuân thì không dám nói.

Diêu Lan Hạ xem náo nhiệt: “Dì Trần, để cô ta dọn vào đi, các người đi chuyển đi.”

Mệt mỏi trở lại phòng làm việc, cô cố gắng khôi phục lại luận văn đã xóa thì mới phát hiện cô ta xóa xong cũng xóa luôn tệp rồi, sao cô ta lại hiếp người khác quá đáng như vậy chứ!

Đồ của Diêu Lan Hạ bị người hầu nhét vào trong hộp các tông, sản phẩm dưỡng da, trang sức, mấy bộ quần áo trong tủ quần áo đều bị gom lại nhăn nhúm hết, đây là muốn đuổi ra khỏi nhà mà.

“Diêu Lan Hạ, cô để mấy thứ giẻ rách này trong phòng ngủ sao, tôi thấy xấu hổ thay cho cô đó, nhưng mà không quan trọng, sau này ở đây sẽ không còn xuất hiện thứ giẻ rách như này nữa! Còn cô, cũng nên ngoan ngoãn cút khỏi đây đi!”

A!

“Cậu chủ, cậu đã về, hôm nay cô Mai…”

Lưu Nguyên Hào đã về?

Vẻ mặt của Diêu Lan Hạ và Mai Khánh Vân thay đổi, ngón tay nhỏ nhắn của Mai Khánh Vân chọc vào trán cô, móng tay dài nạm pha lê khiến trán cô đau nhói.

“Diêu Lan Hạ, ba của con tôi đã về, cô mãi mãi cũng đừng nghĩ bước vào đây nữa.”

Lưu Nguyên Hào ngẩng đầu nhìn thấy ở cuối thang cuốn xoắn ốc có chất đống thứ gì đó, anh khẽ cau mày, nhấc chân đi lên từng bậc…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK