Bệnh viện, phòng bệnh Lưu Nguyên Hào.
“Cô nói sao? Không phải cô nhìn lầm chứ? Đây cũng không phải chuyện nhỏ, nếu sai sự thật thì coi chừng mạng của cô.”
Mai Khánh Vân nhận được một cuộc điện thoại, cố ý khẩn trương nói lớn, không cẩn thận bị Vũ Trúc Ngọc nhìn thấy thì càng khoa trương hơn.
Chỉ có cô ta sự vi diệu trong đó.
“Được, đã biết, giờ tôi sẽ qua đó.”
Sau khi cúp máy, Mai Khánh Vân khẩn trương lo sợ cầm di động đi đến trước mặt Vũ Trúc Ngọc, hạ thanh âm xuống thấp hết mức có thể, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được nói: “Bác gái, con phải đi ra ngoài giải quyết chút việc, chuyện này hơi phức tạp.”
Vũ Trúc Ngọc không vui nhíu mày: “Chuyện gì cũng để người khác giải quyết, giờ con đang là phụ nữ mang thai còn chạy tới chạy lui cái gì nữa? Không sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng à?”
Lưu Đình ngồi ở sofa trong phòng khách, tay cầm tài liệu, mắt nhìn qua vợ mình và Mai Khánh Vân: “Chuyện gì? Nói.”
Mai Khánh Vân cẩn thận nhìn Lưu Nguyên Hào đang nhắm mắt dưỡng thần, cắn môi nhìn hai người kia, ý nói đây chính là chuyện không tiện để Lưu Nguyên Hào biết.
Vũ Trúc Ngọc đại khái cũng đoán được đây là chuyện liên quan đến Diêu Lan Hạ.
Vũ Trúc Ngọc đứng lên nói: “Tôi đi với Khánh Vân, ông ở chỗ này chăm sóc Nguyên Hào.”
Lưu Đình không nói gì, tiếp tục nhìn tài liệu trong tay.
“Nói đi, có phải Diêu Lan Hạ lại gây ra chuyện gì rồi sao?”
Đến cửa Vũ Trúc Ngọc đổ hết chuyện này lên Diêu Lan Hạ, ngữ khí chán ghét, thái độ cực kỳ lãnh đạm.
Mai Khánh Vân kéo tay bà ta, hiểu chuyện thay Diêu Lan Hạ che giấu: “Con cũng không biết chuyện này có đúng không, vừa rồi có người gọi cho con nói Diêu Lan Hạ ở phòng nghỉ tầng cao nhất, mà phòng đó lại là của… Đào Khánh Trần.”
“Con nói cái gì?” Vũ Trúc Ngọc trợn tròn mắt.
Diêu Lan Hạ mới bị truyền thông đưa tin cùng một người đàn ông xa lạ ôm ấp nhau, vậy mà giờ đây còn không biết xấu hổ làm bậy với người khác, đúng là không cần mặt mũi!
“Tầng cao nhất đúng không? Cùng bác lên đó!” Vũ Trúc Ngọc không kìm chế được tức giận, Diêu Lan Hạ đã mang đến sự nhục nhã chưa từng có cho nhà họ Lưu, bà ta không thể nào tha thứ được, bà ta nhất định phải bắt được dâm phụ này rồi tống cô ta ra khỏi nhà họ Lưu!
Nhất định phải làm!
Mai Khánh Vân sợ hãi lùi về sau một bước: “Bác gái, con không dám đi, Diêu Lan Hạ vốn đã ghen ghét con, hận con mang trong bụng đứa con của anh Hào, nếu con đi chắc chắn cô ta sẽ giết con mất!”
“Có bác ở đây con sợ cái gì? Cô ta dám đụng đến một ngón tay của con bác sẽ giết cô ta!”
Mai Khánh Vân cúi đầu cười nhẹ, lúc ngẩng lên lại yếu đuối ngoan ngoãn cầm lấy tay bà ta, ôn nhu cười: “Cảm ơn bác gái.”
Thang máy đưa hai người đến tầng cao nhất, Vũ Trúc Ngọc đi thẳng một đường đến phòng nghỉ của Đào Khánh Trần.
“Diêu Lan Hạ! Mở cửa!”
Vũ Trúc Ngọc không thèm nhấn chuông, đập cửa ầm ầm gây chấn động cả tầng.
Mai Khánh Vân trốn sau bà ta, ôn nhu nói: “Bác gái, dù sao đây cũng không phải chuyện đáng tự hào, hay là bác…”
“Nhục nhã! Cô ta dám làm thì phải chấp nhận bị người khác biết! Mặt mũi của nhà họ Lưu đều bị con khốn này vứt sạch rồi, bác còn tưởng cô ta là tổ tông người khác phải cung phụng đấy!”
Diêu Lan Hạ nghe tiếng đập cửa vang trời thì xoa đầu mở to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện trời đã tối.
Một giấc này của cô kéo dài quá lâu, ngủ đến mức người cũng mộng mị cả rồi.
Chẳng lẽ là ảo giác sao? Ngủ nhiều quá choáng váng đầu óc? Nếu không thì sao cô lại nghe được có người đang gọi mình, hơn nữa giọng nói này còn hơi quen thuộc.
“Diêu Lan Hạ! Cô đi ra đây cho tôi!”
Tiếng đập cửa ngày càng rõ ràng, lúc này Diêu Lan Hạ mới nhận ra không phải mình bị ảo giấc mà đúng là có người đang đập cửa.
Hơn nữa… đây lại là giọng nói của Vũ Trúc Ngọc!
Sao bà ta lại ở đây?
Sự bất an lan tỏa khắp người cô, Diêu Lan Hạ vén chăn đi xuống, dùng sức lắc đầu mấy cái mới có thể tập trung được.
Đưa tay mở cửa, cô còn chưa kịp nhìn rõ người đi vào là ai đã bị nhận một cái tát đau điếng người từ Vũ Trúc Ngọc!
“Bốp!”
Cái tát này như dùng hết sức để đánh, trên mặt cô vốn dĩ đã có vết thương, vết thương kia còn chưa lành đã nhận một tát này, mạnh đến nỗi khiến cô tí thì ngất, vết thương trên mặt vỡ ra, máu từ trong vết thương kia chảy ra, máu đỏ trên khuôn mặt trắng bệch khiến người khác nhìn mà giật mình.
Diêu Lan Hạ kinh ngạc ngẩng đầu, Mai Khánh Vân cũng giật mình kêu lên.
“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy?” Không kịp che vết thương trên mặt, sắc mặt Diêu Lan Hạ lạnh lẽo, sự lạnh lẽo này xuất phát từ trong lòng khiến cô đau đớn không nguôi.
Cái tát này của Vũ Trúc Ngọc dùng không ít lực!
“Diêu Lan Hạ, cô đúng là đồ không có mặt mũi, đúng là khiến tôi phải lau mắt mà nhìn, chồng mình bệnh cô lại trốn ở đây hú hí với người đàn ông khác! Tin tức liên quan đến người đàn ông kia có phải là Đào Khánh Trần không? Cô bắt đầu qua lại với Đào Khánh Trần từ lúc nào?”
Từng lời của Vũ Ngọc Trúc mang theo dao nhọn hung hăng đâm vào lòng Diêu Lan Hạ, đừng nói là mặt mũi, giờ lòng cô cũng tan nát rồi.
Diêu Lan Hạ ngẩng đầu, kho émắt hồng lên nhưng vẫn cố nhịn, trước mắt Vũ Trúc Ngọc cô không muốn khóc chút nào: “Con và Đào Khánh Trần không có chuyện gì hết, con sốt nên anh ấy để con ở đây nghỉ ngơi, nơi này chỉ có một mình con.”