CHƯƠNG 28: NGƯỜI MỚI ĐẢM NHẬN VAI TRÒ VISUAL
“Bác sĩ Diêu? Phòng cấp cứu có bệnh nhân cần cô cứu chữa!”
Người đàn ông vừa định nói gì đó thì bị cắt ngang bởi tiếng la gấp gáp của cô y tá, Diêu Lan Hạ khẽ gật đầu với anh coi như chào hỏi rồi nhanh chóng chạy đến phòng cấp cứu.
Ở dãy hành lang dài, người đàn ông dáng người cao ráo mảnh khảnh đứng tại chỗ nhìn theo người phụ nữ như một chú bướm trắng vừa biến mất ở khúc cuối hành lang, khóe miệng cong cong nở nụ cười nhuộm ánh nắng chiều ấm áp.
Diêu Lan Hạ cầm ống nghe chẩn đoán tình trạng bệnh nhân, trong suốt quá trình cô đều nhíu chặt mày lại.
Đầu ngón tay mảnh dẻ ấn nhẹ lên bụng bệnh nhân, cẩn thận cảm nhận dấu hiệu sự sống của bệnh nhân: “Van tim bị tổn thương, cần phải phẫu thuật ngay! Liên hệ với bác sĩ khoa ngoại!”
“Được! Bác sĩ Trần! Ở đây…”
Bác sĩ khoa ngoại đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật, Diêu Lan Hạ thở hổn hển ngồi xuống ghế, mệt mỏi xòe bàn tay ra, yên lặng ngẩn người.
Nếu không phải năm đó, cô cũng đã có thể trở thành một bác sĩ khoa ngoại, cô cũng có thể cầm dao phẫu thuật kéo người bệnh quay về từ bờ vực sống chết trong lúc nguy kịch rồi.
Mệt mỏi nhắm hai mắt lại, một vài hình ảnh điên cuồng gào thét xông vào đầu cô, giống hệt như hồng thủy mãnh thú, muốn nuốt sạch tư duy và thần kinh não của cô.
Ngón tay siết chặt lại thành nắm đấm, đầu ngón tay mảnh dẻ như bất chấp tất cả mà đâm sâu vào giữa da thịt, đâm làn da trên lòng bàn tay thành những khe lõm.
Gương mặt trẵng nõn toát mồ hôi vì cảm xúc quá kích động, Diêu Lan Hạ cảm thấy tim cô sắp sửa ngạt thở rồi.
Cố gắng kéo bản thân ra khỏi vòng xoáy ký ức, Diêu Lan Hạ buông lỏng hai tay, nhìn dấu vết xanh tím bên trên do chính cô làm ra.
Khóe miệng nở nu cười chua xót.
Vận mệnh?
Có lẽ chính là như thế nhỉ? Cứ thích đùa giỡn với người khác.
Diêu Lan Hạ về phòng làm việc, Triệu Nhật Miên và Quý Tư Vũ vừa mới từ phòng bệnh nhận quay về, hai người đều có vẻ rất hưng phấn, tươi rói, đang trò chuyện say sưa về đề tài gì đó.
Diêu Lan Hạ vừa ngồi xuống, Triệu Nhật Miên đã cười hì hì vẻ bà tám, nói: “Bác sĩ Diêu, bận rộn nãy giờ rồi, có phải đầu óc mụ mị hết rồi không? Tôi cũng bị bệnh nhân chọc tức muốn xỉu, cho nên mới tìm một tin giải trí nâng cao tinh thần.”
Nói xong, Triệu Nhật Miên đưa điện thoại đến trước mặt cô: “Thế nào? Thấy rõ không? Đẹp ha? Bây giờ đội paparazzi làm ăn ngon lành thật, không ngờ còn có thể trốn vào nhà người khác chụp lén, nhưng mà nói thật, nhà cửa của nhà họ Lưu đúng là cái ổ của mấy người giàu mà! Đúng là mấy người giàu có, căn nhà này thật sự là một tòa lâu đài! Tòa lâu đài của hoàn gia!”
Diêu Lan Hạ lơ đãng nheo mắt lại, trên màn hình rõ ràng là nhà cũ của nhà họ Lưu, vẻ ngoài xa hoa, thiết kế cao cấp, địa điểm cực kỳ tốt, dõi mắt khắp thủ đô, cũng chỉ có một nhà này.
Mà tấm hình bên dưới, Mai Khánh Vân đang nắm tay Vũ Trúc Ngọc, hai người đang vừa nói chuyện vui vẻ vừa đi ra khỏi biệt thự, Mai Khánh Vân mặc một bộ váy dài trông rất xinh đẹp dịu dàng, kiểu trang điểm đậm thường ngày chuyển sang phong cách nhẹ nhàng, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu thế này, chắc là đang nhắm vào vị trí con dâu.
Đương nhiên, mấy thứ này cũng không thật sự kích thích thần kinh của Diêu Lan Hạ, thứ làm tim cô lập tức như bị một nhát dao đâm thủng, chính là tấm ảnh thứ ba.
Trong hình, Lưu Nguyên Hào đích thân mở cửa xe, chiếc Bentley màu đen yên tĩnh đứng đợi ngoài cổng lớn biệt thự, chờ đợi hai nữ chủ nhân đến.
Diêu Lan Hạ ngơ ngác nhìn cảnh gia đình hạnh phúc trong bức ảnh, bà bầu xinh đẹp, mẹ chồng ung dung, người chồng điển trai…
“Mai Khánh Vân có quan hệ thân thiết với bà Long, cửa lớn nhà họ Lưu luôn sẵn sàng chào đón.”
Hàng chữ và hình ảnh giống như kim đâm, đánh tan phòng tuyến cuối cùng trong lòng Diêu Lan Hạ.
Lưu Nguyên Hào, quyết tâm muốn cưới Mai Khánh Vân sao?
“Bác sĩ Diêu? Bác sĩ Diêu, cô làm sao thế?”
Thấy Diêu Lan Hạ đột nhiên không động tĩnh gì, Triệu Nhật Miên vội vàng huơ huơ tay trước mắt cô.
Diêu Lan Hạ giống như vừa mới tỉnh khỏi giấc mơ, đưa điện thoại trả cô ấy, vịn ghế lảo đảo đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh.”
Hai người Quý Tư Vũ trố mắt nhìn nhau: “Có phải hôm nay cô ấy mệt quá rồi không? Mới sáng sớm đã bị gọi sang bên khoa ngoại, lại phải xử lý cấp cứu.”
Triệu Nhật Miên gật đầu: “Bác sĩ Diêu là bác sĩ chủ lực của chúng ta, nhưng mà bác sĩ quan trọng nhất cũng cần phải nghỉ ngơi cũng cần được chăm sóc, hy vọng Bác sĩ Diêu có thể tìm được một người đàn ông yêu thương cô ấy.”
Diêu Lan Hạ, chân đau không đủ sức đi nhanh, vẫn đứng ngoài cửa phòng nghe không sót một chữ. Hai chân như dính chặt vào tường, Diêu Lan Hạ phải hít sâu mấy lần mới có thể bình tĩnh lại.
Thời gian buổi chiều lại rảnh rỗi hơn, Diêu Lan Hạ từ phòng bệnh quay về,Trương Phong Quân đưa cho cô một ly cà phê: “Mệt sao? Uống cốc cà phê nâng cao tinh thần.”
Diêu Lan Hạ gật đầu cảm ơn, chỉ đặt cà phê lên bàn chứ không uống.
“Ai da bác sĩ Trương, đều là con gái hết, sao tôi và bác sĩ Quý lại không có phúc lợi này vậy? Bọn tôi cũng mệt, cũng cần uống cà phê nâng cao tinh thần nè!”
Trương Phong Quân nhíu mày: “Hai người các cô? Hai người các cô còn không biết xấu hổ nhận mình là con gái à, lúc nãy đến chỗ phó chủ nhiệm mới đến, thiếu chút nữa là gãy cổ rồi đúng không? Nhìn thấy người thật chưa?”
Phó chủ nhiệm mới đến? Vậy là, đã đến nhận chức rồi.
Triệu Nhật Miên bĩu môi: “Không cho uống cà phê thì thôi, lại còn châm chọc chúng tôi! Bác sĩ Trương, anh cẩn thận đi, nếu không mai này chúng tôi tìm được bạn trai cho Bác sĩ Diêu rồi, cho anh khóc chết!”
Trương Phong Quân hơi nghiêng người nhìn về phía Diêu Lan Hạ, sau đó nương theo động tác uống cà phê mà che giấu vẻ xấu hổ hiện lên trên mặt.
Diêu Lan Hạ yên lặng cong môi, thì ra,Trương Phong Quân có ý đồ này với cô à? Nếu người trong phòng làm việc biết cô đã kết hôn ba năm, hơn nữa chồng của cô chính là chàng rể quốc dân Lưu Nguyên Hào thì tình huống đó sẽ như thế nào nhỉ?
“Bác sĩ Triệu, cô uống cà phê đi, dạo gần đây dạ dày tôi đang khó chịu, không uống cà phê.” Diêu Lan Hạ đặt ly cà phê lên bàn Triệu Nhật Miên, tiếp tục quay đầu nhìn màn hình máy tính.
Trương Phong Quân vội nói: “Dạ dày không khỏe sao? Kê chút thuốc điều trị đi?”
Quý Tư Vũ ngắt lời anh: “Bác sĩ Trương à, anh không cần quan tâm đến đâu? Dựa theo y thuật của Bác sĩ Diêu, chút chuyện nhỏ này chẳng là vấn đề gì cả! Nhưng mà Bác sĩ Diêu này, dạ dày khó chịu chứ mắt không bị gì đúng không? Hì hì, thông báo một tin hot, phó chủ nhiệm mới đến của chúng ta nghe nói có nhan sắc cao lắm đó! Khụ khụ, nhưng mà vẫn chưa được gặp.”
Xem ra vị phó chủ nhiệm này phải trở thành đề tài chính bị tuyên truyền trong bệnh viện một thời gian rồi.
Triệu Nhật Miên không khách sáo bắt đầu uống cà phê, lúc uống còn không quên chọcTrương Phong Quân: “Bác sĩ Trương biết mua ghê, vừa khéo là Cappuchino mà tôi thích, lần sau bỏ thêm chút đường nữa là hoàn mỹ!”
Trương Phong Quân tức giận nói: “Mập đến thế rồi mà còn ăn đường nữa hả? Coi chừng không gả chồng được.”
“Úi chà, chuyện này thì không cần bác sĩ Trương phải quan tâm đâu, anh đó, phải để ý Bác sĩ Diêu cho tốt vào, nếu mà cô ấy gả đi thật, anh sẽ… hì hì.”
“Đừng có đánh trống lảng, cuộc họp chiều nay sẽ giới thiệu lãnh đạo mới, mọi người có thể để ý một chút không? Phó chủ nhiệm này nọ, mọi người hiểu mà? Bây giờ chức vụ trong bệnh viện đã thay đổi rất lớn, chưa biết chừng năm nay là phó, sang năm đã là trưởng rồi! Liên quan trực tiếp đến tiền đồ đó mọi người ơi!”
Quý Tư Vũ nghiêm túc nhắc nhở như chuẩn bị đón quân địch, Triệu Nhật Miên cắn ly giấy, chọc tay Diêu Lan Hạ: “Bác sĩ Diêu, nếu phó chủ nhiệm đó thăng chức thành chủ nhiệm, nói không chừng cô sẽ thành phó chủ nhiệm! Có thấy kích động không?”
Diêu Lan Hạ cúi đầu kê toa thuốc: “Nếu rảnh đến thế thì nên đi nghĩ xem bệnh nhân số ba mươi phải xử lý như thế nào đi?”
“Áu! Cái tên bệnh nhận không chịu phối hợp chữa trị kia đó à…”
Kèm theo tiếng rên rỉ của Triệu Nhật Miên, cuộc tám chuyện đầu tiên trong buổi chiều của văn phòng cũng đã kết thúc viên mãn.
Ba giờ chiều, mọi người nối đuôi nhau vào phòng họp, tất cả bác sĩ đều đang bàn tán rối rít về nhan sắc cực cao và lí lịch thiên tài của vị lãnh đạo mới, chỉ có mình Diêu Lan Hạ là đặt toàn bộ đầu óc vào chuyện Lưu Nguyên Hào và Mai Khánh Vân, không hề đáp lại câu nào.
Lúc gần đến phòng họp, điện thoại Diêu Lan Hạ lại reo lên.
“Bác sĩ Diêu, lập tức đến phòng phẫu thuật số một, mổ chính cần trợ giúp.”
Triệu Nhật Miên nghe được tiếng nói trong điện thoại, không khỏi nhíu mày: “Sao đến cả khoa ngoại phẫu thuật cũng tìm cô nữa? Rõ ràng cô là bác sĩ khoa nội mà, lên bàn phẫu thuật thì cũng đâu giúp ích được gì?”
Diêu Lan Hạ không có thời gian để giải thích, chỉ dặn dò: “Tôi không thể tham dự cuộc họp được, lát nữa đi chuyển lời giúp tôi.” Nói xong lập tức đi mất.
Không biết là ai khẽ nói nhỏ: “Nghe nói lúc trước Bác sĩ Diêu cũng từng là bác sĩ khoa ngoại cầm dao phẫu thuật, sau đó không biết vì sao lại chuyển đến khoa nội.”
Đám Triệu Nhật Miên chậc lưỡi: “Phải không! Lại còn có chuyện này nữa hả?”
Diêu Lan Hạ thay đồ phẫu thuật màu xanh lam rồi vào phòng phẫu thuật, mổ chính đang phẫu thuật tim cho bệnh nhân, lúc nãy trợ lý đột nhiên ngất xỉu, nên mới vội vàng bảo cô lại đây giúp đỡ.”
Nhưng Diêu Lan Hạ lại thấy rất kỳ lạ, sao lại là cô? Rõ ràng khoa ngoại có rất nhiều người.
Tuy không nhìn thấy mặt của bác sĩ mổ chính, nhưng động tác tay của anh lại rất thành thạo, thành thạo đến mức Diêu Lan Hạ cho rằng đây chính là một vị bác sĩ lớn tuổi dày dặn kinh nghiệm, độ sâu của miệng vết thương, vết khâu, tốc độ, có thể nói là hoàn mỹ!
Cuộc phẫu thuật kéo dài suốt sáu tiếng đồng hồ, Diêu Lan Hạ đã lau mồ hôi cho mổ chính không dưới một trăm lần, nhưng mà trong lòng cũng hoàn toàn bội phục anh.
Cuộc phẫu thuật thuận lợi kết thúc, bệnh nhân được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, Diêu Lan Hạ đang sửa soạn lại dụng cụ phẫu thuật, giọng nam du dương quen thuộc kia lại lướt qua bên tai cô.
“Bác sĩ Diêu.”
Bác sỹ mổ chính tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt đầy mồ hôi, nụ cười vô cùng dịu dàng.
Là anh ta à? Người đàn ông cô tình cờ gặp được ở ngoài hành lang phòng chăm sóc đặc biệt, chính là anh ta.
“Bác sĩ Diêu, vất vả rồi.”
Giọng của anh trong trẻo nhẹ nhàng, rất êm tai, nghe cũng rất thoải mái.
“Không ngờ anh lại trẻ đến thế, lúc nãy nhìn thủ pháp của anh, tôi còn tưởng anh là một bác sĩ trung niên.” Diêu Lan Hạ bình thản nói ra suy nghĩ của cô, đánh giá lại người đàn ông này lần nữa, không thể không nói, anh thật sự rất xuất sắc.
Người đàn ông đột nhiên bật cười: “Điều làm cho một người trở nên thuần thục thì không chỉ tuổi tác, còn cần cả số lần động dao nữa.” Khi anh nói chuyện vẫn luôn giữ nụ cười mỉm, cho dù đề tài này nếu nói kỹ hơn thì có vẻ rất đẫm máu và buồn nôn.
“Xin phép được chính thức giới thiệu, tôi tên Đào Khánh Trần, mới đến, xin bảo ban nhiều hơn.”
Diêu Lan Hạ cẩn thận nhớ lại cái tên này, Đào Khánh Trần? Nghe rất quen, hình như đã nghe được ở đâu rồi.
“Xin chào bác sĩ Đào, tôi tên Diêu Lan Hạ.” Bàn tay mềm mại giơ ra bắt tay cùng anh.
“Chắc cô đang cảm thấy rất lạ vì sao tôi lại chỉ đích danh cô đến giúp đỡ đúng không?” Khi ra khỏi phòng phẫu thuật, Đào Khánh Trần vẫn không mất đi nụ cười, hỏi cô.
“Đương nhiên, còn nữa, sao anh lại biết tên tôi?” Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, anh đã gọi tên cô một cách chính xác, cô đột nhiên nhớ đến nghi hoặc này.
Một người đàn ông chưa từng quen biết, sao lại hiểu biết về cô đến thế?
Đào Khánh Trần nhún vai: “Muốn biết sao?”
Diêu Lan Hạ cong môi, tuy kỹ thuật rất tốt, ngoại hình cũng khá nhưng mà kỹ năng bắt chuyện chán thật.
“Xin lỗi, không muốn biết.”