Mục lục
Thịnh Thế Trà Hương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ phu nhân đi rồi, Đại phu nhân suy tư một lúc, sau đó phái người gọi Nhị di thái thái tới đây, chuyển đạt ý tứ của Tạ phu nhân.

“Ta tuy rằng là Đại nương, nhưng cho tới nay, Minh Hỉ đều do ngươi nuôi dưỡng. Việc hôn nhân này cũng là chủ ý của các ngươi, nay phát sinh biến cố, các ngươi cũng tự mình quyết định đi.” Đại phu nhân thực bình tĩnh nói với Nhị di thái thái.

Nhị di thái thái mặt xanh trắng đi ra khỏi Thanh Âm viện, trở lại Cúc Hương viện liền phát hỏa đập nát một bộ trà cụ. Trang Tín Xuyên cùng Trang Minh Hỉ nghe nói mẫu thân phát giận một trước một sau đi tới, lại từ miệng mẫu thân biết được tin tức này. Hai người tâm đều chợt lạnh.

Hóa ra tổ mẫu của Tạ Đình Quân bệnh mới mất, Tạ gia mới từ Phương bắc chịu tang trở về. Tạ Đình Quân nên vì tổ mẫu giữ đạo hiếu một năm, trong một năm này không thể thành thân.

Vốn điều này cũng không có vấn đề gì, rất nhiều nhà đều gặp phải sự tình này, thậm chí nếu giữ đạo hiếu với phụ mẫu, còn phải chờ ba năm. Hai bên đàm thỏa, mặt khác lại ước định hôn kỳ cũng không sao.

Nhưng vấn đề là, lần này Tạ phu nhân tới đây một chuyến, bà ta nói, đây đều là vấn đề của nhà họ, không nên liên lụy Trang cô nương, nếu Trang cô nương có lựa chọn tốt hơn, muốn hủy bỏ hôn ước, Tạ gia bọn họ cũng sẽ không lấy lại sính lễ, xem như bồi thường cho Trang cô nương.

Lời này tuy khá khách khí, nhưng ngụ ý ai cũng hiểu được, hắn là muốn từ hôn. Nếu không, ai lại vô duyên vô cớ đem việc “Không lấy lại sính lễ” này nói ra? Có lẽ coi trọng thể diện, nên thừa cơ muốn từ hôn. Không thể thành thân đúng hạn, từ hôn cũng không tính là có lỗi với Trang phủ, giữ lại thể diện cho đôi bên. Nếu không dưới loại tình huống này cứ gả đến ngày sau cuộc sống cũng không có gì tốt đẹp.

Trang Minh Hỉ nghe xong chuyện này, biết bởi vì ca ca đã đánh mất địa vị đương gia mà đối phương ghét bỏ, nàng vốn tâm cao khí ngạo lúc này tức đỏ mắt, kêu lên: “Nương, từ hôn thì từ hôn. Trang Minh Hỉ ta chẳng lẽ trừ bỏ Tạ gia chẵng lẽ không thể gả đến một nhà tử tế? Quá bắt nạt người rồi”.

Nàng tuy là thứ nữ, nhưng mặc kệ là ở Trang phủ, hay trong thương nhân Dương Thành, ai dám xem thường nàng? Hơn nữa nàng mỹ mạo xinh đẹp như hoa, lại có Nhị di thái thái từ nhỏ dốc lòng bồi dưỡng, cho nàng học thi thư, có thể sánh với danh môn khuê tú. Vì vậy từ nhỏ Trang Minh Hỉ mắt cao hơn đỉnh, nam tử bình thường nàng còn chướng mắt. Thẳng đến khi Tạ gia ở Dương Thành quật khởi, nàng tại yến hội của Tạ gia nhìn thấy Tạ Đình Quân uy vũ oai hùng, liền động tâm tư, tốn chút công phu mới được như nguyện cùng hắn định hôn ước.

Nhưng không nghĩ tới hắn đầu tiên lại dùng một hạ nhân như Tần Thiên nhục nhã nàng, nay còn muốn muốn hối hôn, Trang Minh Hỉ mặc dù yêu phú quý, nhưng càng trọng thể diện. Đối phương ba lần bốn lượt làm nhục nàng, nàng sao có thể nhẫn nhịn? Tạ Đình Quân hắn dù trong nhà phú quý, dung mạo uy vũ, Trang Minh Hỉ cũng không cần.

Nước mắt nhịn không được rơi xuống, Trang Minh Hỉ che mặt lau đi. Vốn tưởng rằng sẽ nhận được an ủi ủng hộ của người thân, ai ngờ lại nghe thấy ca ca Trang Tín Xuyên trảm đinh tiệt thiết nói: “Muội muội, trăm ngàn lần không thể đáp ứng hắn. Tuổi của muội cũng còn nhỏ, chờ hắn một năm thì đã làm sao? Dượng của chúng ta tốt xấu cũng là Tri phủ, hắn chẳng lẽ dám không nể mặt của dượng mà công nhiên từ hôn? Hắn bắt nạt người như vậy, còn muốn giữ lại thanh danh nữa không đây? Để hắn giữ tròn đạo hiếu một năm sau, nhìn xem hắn còn có lý do gì để hối hôn”.

Trang Minh Hỉ tức giận đến cả người phát run, hướng về phía Trang Tín Xuyên nói: “Ý của huynh là bảo ta cứ như vậy mà chờ hắn?”

Trang Tín Xuyên giận tái mặt, âm thanh lạnh lùng nói: “Muội muội, nay chúng ta đã mất địa vị đương gia, tuyệt đối không thể để mất đi quan hệ thông gia với Tạ gia được. Không có tầng quan hệ này, Tạ Đình Quân còn giúp đỡ chúng ta tham gia vào việc kinh doanh muối? Không thể xâm nhập vào buôn bán muối, chúng ta có vốn liếng gì đấu với Đại phòng chứ?”

Nói tới đây, Trang Tín Xuyên tay nắm chặt thành quyền, sắc mặt trở nên dữ tợn đáng sợ: “Địa vị đương gia vốn là của ta, sản nghiệp của Trang phủ vốn thuộc về ta, ta sớm hay muộn cũng phải đoạt lại” kẻ câm điếc kia dựa vào cái gì mà chiếm cứ hết thảy, Trang phủ, Trà Hành, còn có… Tần Thiên…

“Nhưng mà, ca ca…” Trang Minh Hỉ chậm rãi đứng lên, mở to hai mắt nhìn Trang Tín Xuyên, giống như có chút không thể tin nổi, “Bọn họ đã ghét bỏ muội, không muốn cưới muội vào cửa, cho dù muội gả đi, cũng sẽ bị bọn họ khinh thường. Ca ca bởi vì muốn đoạt lại hết thảy, ngay cả muội muội ruột thịt cũng không để ý sao?”

Nhìn muội muội ánh mắt dường như nhìn thấu tất cả, Trang Tín Xuyên thẹn quá thành giận, chỉ vào nàng, cả giận nói: “Trang Minh Hỉ, muội không cần nhắc đi nhắc lại việc ca ca không chiếm được địa vị đương gia. Hiện tại muội chỉ là một thứ nữ, nếu không phải là hắn, muội cho là muội có thể tìm được một phú hào nào như thế sao? Ca ca còn không phải vì muội suy nghĩ hay sao?”

“Huynh căn bản chính là vì chính mình suy nghĩ “

Hai chữ “Thứ nữ” giống như cây kim đâm sâu vào lòng Trang Minh Hỉ, khiến nàng có chút không khống chế được lên tiếng: “Dù sao muội cũng không lấy chồng, hắn hèn hạ muội như vậy, muội cho dù chết cũng sẽ không gả cho hắn.”

Trang Tín Xuyên tức mặt trắng bệch, nói thẳng thừng: “Hôn sự của nữ nhi đều phải làm theo lời phụ mẫu. Phụ thân đã mất, Đại nương lại mặc kệ ngươi, hôn sự của ngươi sẽ do ta làm chủ, ta muốn ngươi gả cho ai, ngươi phải gả cho người đó. Cho dù chết, ta cũng sẽ đem thi thể của ngươi đem đến Tạ gia”.

Nghe được lời này, Trang Minh Hỉ thiếu chút nữa giận đến ngất xỉu, quay đầu gục vào lòng Nhị di thái thái, khóc òa: “Nương, ca ca muốn giết chết nữ nhi a, nương, người làm chủ cho nữ nhi đi mà”.

Nhìn nữ nhi bị hối hôn, Nhị di thái thái vừa tức vừa vội, nay thấy nữ nhi thương tâm, cũng rất đau lòng. Đang chuẩn bị nói chuyện, Trang Tín Xuyên lại trước một bước chặn đứng nàng, “Nương, chúng ta chẳng lẽ muốn để người khác cứ tiếp tục bắt nạt như vậy? Trước kia chúng ta như thế nào, mà hiện tại chúng ta ra làm sao? Không có bạc, về sau muốn cầu dượng rất khó khăn. Tạ gia hiện tại là cơ hội duy nhất của chúng ta, chúng ta không nắm chặt sẽ thua trắng tay. Ngày mai người phải đi Tạ gia, nói rằng bọn họ tẫn hiếu đạo vốn là việc phải làm, chúng ta tuyệt đối sẽ không vì vậy mà hối hôn. Hơn nữa chuyện này người mau chóng truyền ra, tốt nhất khiến cả thành đều biết, để mọi người biết Minh Hỉ chúng ta nguyện ý chờ bọn họ một năm, đến lúc đó xem bọn họ còn lý do gì để từ hôn nữa.”

Trang Minh Hỉ nhịn không được kêu lên: “Ca ca, huynh đây là muốn để mọi người chê cười muội hay sao?”

“Chỉ cần ngươi thuận lợi gả vào Tạ gia, ai còn dám chê cười ngươi, hâm mộ ngươi còn không kịp” Trang Tín Xuyên ánh mắt hung ác nham hiểm, “Minh Hỉ, ngươi hẳn hiểu rõ, chúng ta là người một nhà, ta tốt thì ngươi mới có kết quả tốt. Ngươi nhẫn nại một thời gian, chờ ta đoạt lại địa vị đương gia, Tạ gia sẽ không khinh mạn ngươi nữa”, tiếp theo lại nói với mẫu thân: “Nương, người hãy khuyên nhủ nàng đi, nữ nhi đằng nào cũng phải gả ra ngoài, đừng vì một chút việc vụn vặt mà khiến mọi sự thất bại?” Nói xong cười lạnh hai tiếng, phất tay áo bỏ đi.

“Nương… Nương…” Trang Minh Hỉ tức giận đến khóc òa, “Cho tới nay con đối với ca ca luôn tận tâm hết sức, không nghĩ tới hắn hiện tại đối với con như vậy, nương, người làm chủ cho nữ nhi a “

Tuy rằng đau lòng nữ nhi, nhưng chung thân nàng đều phải dựa vào nhi tử. Nhi tử mới là quan trọng nhất. Chỉ cần Tín Xuyên thành công, thì cuộc sống ngày sau mới tốt đẹp được.

Nghĩ vậy, Nhị di thái thái ôm nữ nhi nhẹ giọng nói: “Minh Hỉ, ca ca con nói cũng có đạo lý, bỏ lỡ Tạ gia, có thể không tìm thấy một phú gia trong sạch như vậy nữa. Ca ca con cũng muốn tốt cho con thôi. Chờ ca ca con đoạt lại đương gia…”

“Nếu ca ca không thể đoạt lại địa vị đương gia?” Trang Minh Hỉ bỗng ngẩng đầu.

Nhị di thái thái trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Ca ca con nhất định sẽ đoạt lại địa vị đương gia. Minh Hỉ, con luôn vì ca ca suy nghĩ, ca ca con mới là phúc tinh của chúng ta, con nghe lời của ca ca đi “

“Con vẫn luôn vì ca ca suy nghĩ, nhưng hiện tại có ai vì con suy nghĩ đây?” Trang Minh Hỉ nhìn mẫu thân, mắt rưng rưng lệ.

Nhị di thái thái sắc mặt càng trầm, nhưng một lát sau, nàng lại hoãn sắc mặt, thở dài, bất đắc dĩ nói: “Minh Hỉ, đây là vận mệnh của nữ nhân a, hôn sự của nữ nhi sao có thể được như ý nguyện của bản thân?”

Trang Minh Hỉ phản đối không có hiệu quả. Ngày hôm sau, Nhị di thái thái theo lời dặn của Trang Tín Xuyên, tự mình tới cửa cầu kiến Tạ phu nhân, đem ý tứ chuyển đạt.

Thấy đối phương đến nói như vậy, quyết tâm muốn chứng thực việc hôn nhân này, Tạ phu nhân sắc mặt thật sự khó coi. Nhưng nghĩ đến việc hôn nhân đã được định ra, đối phương không chủ động, nhà trai bọn họ càng không tiện hối hôn.

Sau, Nhị di thái thái thông qua quan hệ của mình, đem chuyện này truyền ra ngoài, rất nhanh, trong Dương Thành cơ hồ tất cả mọi người đều biết Trang Minh Hỉ cùng Tạ Đình Quân bởi vì giữ đạo hiếu mà hoãn lại hôn kỳ. Như vậy, nếu một năm sau, Tạ Đình Quân không thực hiện hôn ước này, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh.

Tạ phu nhân biết được rất tức giận, nói với Tạ Đình Quân: “Nhìn con làm ra chuyện gì kìa. Lúc trước ta đã nói nàng ta là thứ nữ không thích hợp, con lại cứng rắn muốn định ra việc hôn nhân, nay hối hận cũng đã muộn” nói xong cười lạnh một tiếng, khinh miệt nói: “Rốt cuộc là thiếu sự giáo dưỡng của phụ thân, thật sự là trơ trẽn. Một khi đã bám lấy liền giống như cao dán chặt trên lưng, bóc cũng bóc không ra, người như thế cũng xứng là chủ mẫu Tạ gia hay sao?”

Tạ Đình Quân không chút hoang mang cười nói: “Lúc trước địa vị chính thê cho ai đều có thể, nhưng hiện tại con đã chọn được người thích hợp, cho nên mặc kệ hôn ước này có được định ra hay không, con cũng đã có cách.” Hắn đặt chén trà trong tay xuống bàn, cười lạnh: “Trước cứ để bọn họ nháo to, càng lớn chuyện, tương lai bọn họ rơi xuống càng đau.”

Tạ phu nhân biết thủ đoạn của con, vội vàng nói: “Con cũng đừng nên làm quá mức, nay muội muội con cũng đến tuổi cập kê, đừng gây ra chuyện xấu ảnh hưởng đến việc hôn nhân của muội muội con.”

Nhớ tới muội muội xinh đẹp trí tuệ của mình, Tạ Đình Quân không khỏi tươi cười, nói với Tạ phu nhân: “Mẫu thân yên tâm, muội tử của con như vậy, đau lòng còn không kịp, sao có thể hại nàng? Uyển Quân được mẫu thân dạy dỗ thi thư thủ lễ, đoan trang đại phương, so với cao môn thục nữ còn hơn xa, tương lai hiền tế của nương nhất định sẽ không phải là người bình thường “

Nói đến nữ nhi, Tạ phu nhân sắc mặt lộ vẻ vui mừng, những việc không thoải mái vừa rồi đều dứt bỏ.

Từ lúc ra khỏi viện của Tạ phu nhân, tùy tùng Lâm Vĩnh nhịn không được hỏi Tạ Đình Quân: “Không biết vừa rồi công tử nói người thích hợp làm chính thê nhưng là…”

Tạ Đình Quân nâng lên một bàn tay ngăn trở hắn nói tiếp, hắn xoay người nhìn về phía Lâm Vĩnh, cười cười: “Tất nhiên là nữ tử xứng đôi với Tạ Đình Quân ta. Ta đã thông qua Trang Tín Xuyên tiếp kiến Tổng đốc đại nhân, mà bọn họ từ sau khi mất đi địa vị đương gia đối với Tổng đốc đại nhân đã không còn quan trọng, cứ như thế, ta giữ ở bên người cũng không có ý nghĩa gì, vị trí chính thất càng không nên lãng phí ở trên người Trang Minh Hỉ.”

Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía mặt trời dần dần lặn về phía tay nheo mắt lại, “Việc qua cầu rút ván này ngẫu nhiên làm một lần cũng không có vấn đề gì”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK