Nếu gặp phải chó điên theo đuổi không bỏ thì sao? Cắn ngươi một ngụm còn chưa đủ, còn muốn đuổi theo ngươi cắn, đá đều đá không đi, chẳng lẽ còn tùy ý để nó cắn mình?
Tần Thiên cảm thấy, đối phó với loại chó điên này chỉ có một biện pháp, vung chày gỗ, đánh bay nó đi!
Lúc này, Tần Thiên thừa dịp trước khi Trang Thành Chí mở miệng, xoay phắt người, sải bước tiêu sái đến trước mặt phụ nhân mặc áo bông màu nâu đất kia.
Phụ nhân kia hoảng sợ, vội lui lại mấy bước, cảnh giác nhìn Tần Thiên: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”
Cách đó không xa, Nhị di thái thái và Trang Minh Hỉ, Lưu Bích Quân trốn trong một chiếc xe ngựa, chờ coi náo nhiệt. Tuy rằng các nàng không có tư cách cùng Tần Thiên đến Trà Hành, nhưng mình tự tay bố trí, không nhìn một cái thì dù thế nào cũng không cam tâm? Hiện tại, mấy người Nhị di thái thái vụng trộm xuất môn, mướn xe ngựa đi theo!
Nhìn thấy phụ nhân mặc áo vải bông mắng Tần Thiên, ba người trong lòng thống khoái nói không nên lời. Nhị di thái thái vỗ đùi hưng phấn nói: “Chửi giỏi lắm, chửi giỏi lắm! Cứ mắng như vậy, mắng cho nàng xấu hổ vô cùng, tốt nhất là xấu mặt trước tất cả mọi người!”
Đổi lại là phụ nhân bình thường, bị người khác mắng trước mặt như vậy, sẽ rất yếu đuối, chỉ sợ phải chạy về tìm dây thừng thắt cổ, bất quá các nàng đều biết Tần Thiên không phải nữ tử yếu đuối, mục đích cũng không phải muốn cho nàng tự sát, chỉ muốn hung hăng làm xấu mặt Trang phủ, khiến trưởng bối lớn nhất của Trang thị, Trang Thành Chí lão nhân chết tiệt kia mất mặt! làm cho hắn nổi bão tố!
Lưu Bích Quân quay đầu che miệng cười: “Nương, người tìm được người kia ở đâu vậy, kẻ kia há mồm ra thật đúng là thiếu đạo đức!” Nhị di thái thái cười nói: “Muốn làm cho nàng ta thiếu đạo đức, ta mất những năm lượng bạc đó, nàng ta không hết sức sao được!” Tiếp theo, nàng chỉ vào bên ngoài cửa sổ, kích động nói: “Nhìn thấy không, nhìn thấy không, lão nhân chết tiệt kia mặt đều tái rồi, trò hay lên sàn rồi!” Trang Minh Hỉ ở một bên lặng lẽ nhìn, nhưng cười không nói.
Các nàng sẽ thành công sao? Tuy rằng cảm thấy kế hoạch này cũng không tệ lắm, nhưng không biết vì sao, trong lòng của nàng lại thấy không ổn, việc làm của Tần Thiên luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, làm cho người ta khó lòng phòng bị, lần này thì sao? Nàng ta sẽ có phản ứng như thế nào?
Thật không biết vì sao, Trang Minh Hỉ rất chờ mong ứng đối của nàng.
Đang lúc ba người chờ Trang Thành Chí nổi bão tố, bên kia, Tần Thiên bỗng nhiên vọt tới trước mặt phụ nhân mặc áo vải bông.
Ba người có chút ngoài ý muốn, loại tình huống này, thân là nữ nhân, chẳng lẽ không muốn tìm biện pháp tức sự ninh nhân (nhân nhượng để tránh phiền hà về sau), tận lực tránh đi? Như thế nào bộ dáng của nàng ta ngược lại lại đi gây sự như vậy?
Cũng tốt, nháo đi, nháo đi, huyên náo càng lớn, lại càng không thể thu xếp ổn thỏa!
Nghĩ đến đây, Nhị di thái thái lại trở nên hưng phấn, hưng trí bừng bừng xem diễn.
Bên này, Tần Thiên bắt lấy cổ tay của phụ nhân kia, khiến nàng ta muốn lui cũng không thể lui!
Phụ nhân giãy dụa vài lần không được, chột dạ bắt đầu khóc lóc om sòm: “Ngươi muốn làm gì? Thịnh Thế đánh người, Thịnh Thế đương gia đánh người!” Phụ nhân thét khản cổ họng kêu lên.
“Câm miệng!” Tần Thiên gầm lên!
Phụ nhân kia bị uy thế của nàng sở nhiếp, nhất thời sửng sốt!
“Hiện ở đây nhiều người như vậy, có ai nhìn thấy ta đánh ngươi!” Tần Thiên đề khí nói.
Người chung quanh thấy việc càng nháo càng phấn khích, hưng phấn giống như đang xem chọi gà vậy.
“Không có, không có, Tần đương gia không có đánh người!” “Chúng ta cái gì cũng đều không thấy!”
Phụ nhân mặt đỏ lên: “Vậy ngươi giữ lấy làm cái gì, buông ra buông ra, ta còn phải về nhà nấu cơm!”
“Phải về nhà tất nhiên có thể, trước khi về ngươi trả lời mấy vấn đề cho ta!” Tần Thiên vẫn như cũ bắt lấy nàng không buông, bên kia Phạm Thiên thấy vậy, vội vàng gọi vài tiểu nhị đứng chắn phía sau phụ nhân, phòng ngừa nàng bỏ chạy!
Tần Thiên mở to hai mắt nhìn nàng, dùng giọng điệu sẵng giọng nghiêm túc một chữ rồi lại một chữ hỏi: “Con mắt nào của ngươi thấy sự trong sạch của ta bị hủy! Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta không trinh không khiết! Nói a!” Tần Thiên quát.
Người chung quanh nghe vậy cười rộ lên, ồn ào tiếp lời: “Đại tẩu tử, con mắt nào của ngươi nhìn thấy a, nói cho chúng ta nghe một chút!”
Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, Trang Thành Chí thấy sự tình trong nhà bị người ta chê cười như thế, không khỏi hờn giận, hắn hướng về phía Tần Thiên đi tới, vốn định ngăn cản hết thảy, xử lý việc này ổn thỏa, về phần muốn xử trí Tần Thiên trong miệng mọi người không trinh không khiết như thế nào, đến lúc đó nói sau! Tóm lại, mặt mũi Trang phủ vô cùng trọng yếu, vạn lần không thể để người khác vũ nhục cười nhạo như vậy!
Nhưng vừa đi hai bước, lại bị Trang Tín Ngạn đuổi theo ngăn lại, Trang Tín Ngạn đã từ khẩu hình của Tần Thiên và mọi người đại khái hiểu được việc này, biết có người lấy tin đồn giữa Tạ Đình Quân và Tần Thiên ra mắng nàng, hắn không thể trước mặt người khác vì Tần Thiên biện giải, nhưng ít ra, không thể để Trang Thành Chí lại gây thêm phiền toái!
Tần Thiên đều có ý tưởng của nàng, nàng muốn làm cái gì, hắn đều để cho nàng làm!
“Ngươi ngăn ta làm cái gì?” Trang Thành Chí có chút tức giận, lớn tiếng phân phó Trang Tín Ngạn: “Mau thả ta ra, chẳng lẽ còn tùy ý để mấy người thô bỉ chê cười Trang phủ chúng ta!” Những lời này Trang Thành Chí nói thanh sắc câu lệ, rất có uy nghiêm của tộc trưởng tôn thất, đổi lại là bất luận kẻ nào của Trang phủ, đã sớm hiểu ý sinh ra sợ hãi, không dám cãi lời, nhưng đây lại là kẻ câm điếc mà hắn chưa bao giờ để vào trong mắt, căn bản không coi trọng hắn, ngăn cản không chút sứt mẻ, như chuẩn bị cùng hắn đồng sinh đồng tử vậy.
“Ta bảo ngươi tránh ra, tránh ra, thấy rõ ràng không!” Trang Thành Chí cơ hồ là hô lên, hắn đã sớm biết Trang Tín Ngạn biết xem khẩu hình, hắn không tin, Trang Tín Ngạn không xem hiểu được lời hắn nói.
Nhưng Trang Tín Ngạn chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, vẫn như cũ không chút sứt mẻ.
Trang Thành Chí thiếu chút nữa giận đến thủng phổi, cũng lười cùng hắn dông dài, chuẩn bị vòng qua người hắn, nhưng hắn đi phía trái Trang Tín Ngạn cũng đi phía trái, hắn hướng về bên phải Trang Tín Ngạn cũng hướng về bên phải, thật sự hạ quyết tâm sống chết ngăn cản hắn.
Trang Thành Chí khí cơ hồ muốn đẩy mạnh vượt qua, nhưng hắn chỉ là một lão nhân bảy mươi tuổi, làm sao địch nổi tiểu tử khỏe mạnh như Trang Tín Ngạn, tức giận thì tức giận, nhưng một chút biện pháp đều không có, chỉ có thể đứng ở nơi đó thổi râu trừng mắt lo lắng suông.
Bên kia, phụ nhân mặc áo vải bông làm sao nói được, quanh quanh co co: “Ta ta “
Tần Thiên lại nói: “Ta lại hỏi ngươi, con mắt nào của ngươi nhìn thấy phu quân ta hủy sự trong sạch của người khác?” Phụ nhân dắt cổ họng hô: “Ta không có tận mắt thấy, ta đều là nghe người ta nói, mọi người đều nói như vậy, còn nói Tạ công tử vì cứu ngươi bị mất ba ngón tay trái, ngươi dám nói không có chuyện này? Ngươi dám nói các ngươi không có một mình ở chung mấy ngày mấy đêm? Ngươi là một phụ nhân, cùng nam tử khác một mình ở chung mấy ngày mấy đêm, không phải không trinh không khiết thì là cái gì? Mọi người phân xử, ta nói có đúng hay không!” Người chung quanh lại ồn ào, đều nói phụ nhân nói có đạo lý, phụ nhân đắc ý nhìn Tần Thiên liếc mắt một cái.
Trang Thành Chí thấy tình hình như vậy, vừa tức vừa giận, chỉ cảm thấy giống như bị người ta lột trần quần áo, vô cùng xấu hổ.
Tần Thiên đang chuẩn bị nói chuyện, đã thấy Tạ Đình Quân cưỡi ngựa hướng về nơi này chạy nhanh tới.
“Vừa vặn, Tạ công tử đến đây!” Tần Thiên cười cười, nhìn chung quanh một vòng, cao giọng nói: “Hôm nay, với sự có mặt của hắn ta sẽ cùng mọi người nói cho rõ ràng!”
Khi nói chuyện, Tạ Đình Quân đã xuống ngựa, hướng tới Tần Thiên đi tới.
Trên xe ngựa ba người nhìn thấy một màn này, thần sắc thay đổi.
Trang Minh Hỉ mím nhanh môi, trong lòng thầm hận.
Nhị di thái thái thấy hiền tế của mình hướng tới đối thủ một mất một bộ dáng ân cần, trong lòng rất không vui, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Mà Lưu Bích Quân thấy tình hình đó lại vui vẻ, vỗ tay cười nói: “Nhìn xem, càng ngày càng phấn khích! Tạ Đình Quân này nhất định đã nghe thấy xảy ra việc, lập tức chạy đến, ngươi xem hắn thần sắc vội vàng, có thể thấy được trong lòng hắn thập phần khẩn trương Tần Thiên a.”
“Câm miệng đi!” Nhị di thái thái không khỏi hờn giận.
Lưu Bích Quân che miệng lại, vẫn là vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
Bên này, Tần Thiên nhìn Tạ Đình Quân vẻ mặt lo lắng đi về phía mình.
Việc ngày hôm nay, nếu không phải Trang thị tộc trưởng Trang Thành Chí ở đây, Tần Thiên tuyệt đối không đến mức hưng sư động chúng như vậy, nhưng đến cổ đại lâu như vậy, địa vị của dòng họ ở cổ đại có bao nhiêu trọng yếu nàng đã biết rõ ràng, tộc trưởng Trang Thành Chí nếu thật muốn tìm nàng phiền toái, Đại phu nhân chỉ sợ cũng rất khó xử. Không có đạo lý mỗi lần đều đem Đại phu nhân đẩy ra phía trước vì mình che gió che mưa, có đôi khi, nên tự mình đối mặt, ngẩng đầu ưỡn ngực không sợ không ngại!
Thấy Tạ Đình Quân vẻ mặt thần sắc quan tâm, Tần Thiên sợ hắn nói điều gì đó càng thêm mờ ám, liền trước khi hắn mở miệng, lên tiếng nói: “Ta cùng Tạ công tử trong lúc đó thuần túy là quan hệ hợp tác, có hợp tác tất nhiên có tiếp xúc, cũng dễ dàng bị một số tiểu nhân tâm hoài bất chính truyền ra lời đồn đãi khó nghe” nói tới đây, nàng liếc mắt nhìn phụ nhân một cái, “Nhưng ta muốn nói, ta cùng Tạ công tử trong lúc đó không hề ảnh hưởng tới thanh danh, cũng không có gì cẩu thả, có trời chứng giám, hôm nay Tần Thiên ta nếu có nửa câu hư ngôn, sẽ bị thiên lôi đánh xuống không chết tử tế!” Những lời này Tần Thiên nói leng keng hữu lực, lập tức khiến mọi người đang cười vang chấn động, ai cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Thiên.
Tần Thiên lại quay đầu nhìn về phía Tạ Đình Quân, nói: “Tạ công tử có gì muốn nói không?”
Vừa nói, một bên lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt này làm cho Tạ Đình Quân có một loại áp lực, làm cho hắn cảm thấy, hắn nếu nói sai nửa câu, chỉ sợ sẽ gặp phải hậu quả nghiêm trọng.
Hắn nghe thấy có người tìm Tần Thiên phiền toái, trực giác là do Trang Minh Hỉ động tay động chân, hắn không định tới, nhưng lại lo lắng cho Tần Thiên, lại kỳ vọng lập tức nhìn thấy kết cục, liền ma xui quỷ khiến vọt tới đây, không nghĩ tới vừa mới đến, liền bị Tần Thiên buộc phải tỏ thái độ.
Hiện tại hắn thật sự hối hận không ngừng, không nên tới nơi này, làm sáng tỏ việc này, đối với hắn có chỗ tốt gì chứ? Hắn một bên truyền ra lời đồn đãi, một bên lại tới đây làm sáng tỏ, hắn có bệnh chăng?
Nhưng chuyện tới trước mắt, cũng không còn lựa chọn nào khác, trừ phi hắn muốn hoàn toàn đắc tội với Tần Thiên, đắc tội Trang phủ, về công về tư, đều không phải là kết quả mà hắn muốn!
Lập tức, hắn ho nhẹ hai tiếng, nói: “Tần đương gia nói đúng, chúng ta trong lúc đó không hề làm gì ảnh hưởng đến thanh danh, cũng không có gì tùy tiện cẩu thả”. Nói tới đây, thấy Tần Thiên vẫn như cũ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, biết nàng đây là đang ép hắn thề, lập tức lại tâm không cam tình không nguyện mở miệng: “Tạ mỗ nếu như có nửa câu hư ngôn, sẽ bị thiên lôi đánh xuống không chết tử tế…”
Thấy hai người phát ra trọng thệ, mọi người không rõ thật giả, bất quá hai người một mình ở chung cũng là sự thật, cho nên nhất thời còn có không ít nhàn ngôn toái ngữ.
Tần Thiên cười nói: “Những lời này ta cũng chỉ nói lúc này đây, tin tưởng thì tin tưởng, không tin ta cũng không có biện pháp. Mọi người muốn nói lời thị phi, ta không thể ngăn cản, nhưng nếu ai muốn nói mà tới trước mặt ta mà nói, nói trước đại môn, ta cũng sẽ không khách khí!” Nói xong, nàng buông lỏng tay phụ nhân ra, phụ nhân nghĩ rằng sự tình đã xong quay đầu bỏ chạy, nhưng lại nghe thấy thanh âm sẵng giọng của Tần Thiên: “Đem kẻ ba hoa này bắt lại, ta muốn kéo nàng ta đi gặp quan, ta muốn tố cáo nàng ta hủy danh tiết của ta, chuyện này, ta cũng sẽ không từ bỏ ý đồ! Phụ nhân không biết lý lẽ này, chờ bản tử ngồi tù đi!”
Phụ nhân nghe thấy lời này, cả người giật mình, hai chân mềm nhũn ngồi té trên mặt đất.
Bình dân sợ nhất là cái gì, sợ nhất chính là quan lại a!
Phụ nhân bị dọa mặt trắng bệch, nhất thời ngây dại, nàng nói về chuyện thị phi của người khác đã vài thập niên, đã bao giờ gặp bất lợi, đã bao giờ có người kéo nàng đi gặp quan!