Trang Tín Ngạn đứng ở đầu thuyền, nhìn mặt hồ ngân quang bốn phía hãy còn đang xuất thần.
Nghe Hải Phú nói nàng đã đỡ hơn nhiều, cũng có thể ăn vài thứ. Có điều tinh thần vẫn không tốt lắm. Hắn rất muốn đi thăm nàng. Nếu hắn đi thăm nàng, nàng có tức giận không? Nếu hắn nhận lỗi trước nàng, nàng sẽ tha thứ cho hắn không?
Sớm đã có thói quen cùng nàng sớm chiều ở chung,quen với khuôn mặt tươi cười sáng lạn của nàng, ánh mắt sáng ngời, nay mấy ngày không thấy, hắn tựa như mất hồn phách, làm cái gì cũng đều cạn sạch sức lực, buổi tối cũng ngủ không được. Hắn vài lần đều nhịn không được đi đến trước cửa phòng nàng, lại không có nổi dũng khí để đi vào, sợ nếu hắn xuất hiện lại làm cho nàng tức giận khổ sở, khiến bệnh tình nàng thêm bất lợi.
Chờ qua vài ngày nữa, chờ nàng khá hơn một chút, hắn nhất định phải đến thăm nàng, hắn nhất định phải cầu nàng tha thứ, về sau hắn nhất định sẽ quản trụ bản thân, tuyệt sẽ không mạo phạm nàng lần nữa.
Như vậy, nàng chắc sẽ tha thứ cho hắn.
Hắn trong lòng rất khó chịu, bởi vì hắn ý thức được một chuyện, nàng đã vài ngày không để ý đến hắn, hắn chịu không nổi, nếu năm năm sau nàng thật sự rời đi, hắn nên làm cái gì bây giờ? Ngày qua ngày sẽ trải qua như thế nào đây?
Bỗng nhiên, hắn cảm giác được bên người ánh sáng sáng ngời. Theo bản năng, hắn tưởng Tần Thiên đi đến bên cạnh hắn. Hắn kinh hỉ quay đầu lại, đã thấy gương mặt của Tạ Uyển Quân.
Vô tận thất vọng ùa vào lòng, sự thất vọng này khiến hắn căn bản không rảnh lo lắng Tạ Uyển Quân vì sao lại xuất hiện bên cạnh hắn. Hắn sắc mặt trầm xuống, thản nhiên quay đầu, một lần nữa nhìn về phía mặt sông, thật giống như Tạ Uyển Quân chưa bao giờ xuất hiện bên người hắn vậy.
Tạ Uyển Quân có chút xấu hổ, nàng cũng không trông mong hắn có thể có sắc mặt hòa nhã. Mấy ngày này, nàng trốn tránh ca ca, dùng hết biện pháp tiếp cận hắn, hắn đều có sắc mặt này, thản nhiên, xa cách, cứ như đối với nàng không hề quen biết vậy. Bất quá nàng thấy hắn đối với những người khác cũng là như thế, chỉ có thân thiện với Tần Thiên cùng gã sai vặt. Nhớ tới chỗ thiếu hụt của hắn, phản ứng này cũng có thể lý giải. Nàng nghĩ, có lẽ nên cùng hắn nói chuyện để quen thuộc hơn một chút.
Nàng biết bất luận là cha mẹ hay là ca ca, cũng sẽ không gả nàng cho một người không những đã có thê thất mà thân thể còn không toàn vẹn, nàng cũng không nghĩ xa như vậy. Có điều lần trước gặp mặt vội vàng, nàng luôn nhớ tới hắn, ngay cả trong mộng đều là bóng dáng của hắn. Nàng muốn gặp hắn, ở bên cạnh hắn, cho nên, nghe thấy có cơ hội có thể tái kiến hắn, nàng tìm hết cách để có thể được đi theo.
Cho dù chỉ nhìn thấy hắn như vậy, cũng làm cho nàng cảm thấy rất vui vẻ.
Trên đời sao lại có nam tử đẹp như vậy chứ? Tạ Uyển Quân si mê nhìn hắn, cảm thấy hắn không một chỗ nào khó coi, ngay cả cằm đang cúi hạ ẩn hiện, cũng có sức quyến rũ như vậy.
“Tiểu thư, tiểu thư.” Nha hoàn Điệp Nhi thấy nàng luống cuống, vội vàng nhắc nhở. Điệp Nhi nhìn chung quanh, cũng may đêm đã khuya, không có người nào quanh đây, tuy rằng đây là thuyền của Tạ gia, nhưng lọt vào mắt của hạ nhân thật sự không tốt.”Tiểu thư, chúng ta đi thôi, nếu như bị Nhị thiếu gia biết được, nhất định sẽ trách phạt nô tỳ.” Điệp Nhi kéo ống tay áo của nàng.
“Ca ca đã ngủ rồi. Đừng sợ.” Tạ Uyển Quân đáp, thật vất vả mới có cơ hội ở cùng một chỗ với hắn, nàng sẽ không buông tay, chẳng sợ hắn không để ý tới nàng, không cùng nàng nói chuyện, chỉ đứng bên cạnh hắn như vậy, lẳng lặng nhìn hắn, cũng làm cho nàng vui mừng.
Thấy một màn như vậy Tần Thiên không khỏi mếu máo, thầm nghĩ: dù sao vẫn là tiểu thư khuê các, sao có thể không hiểu quy củ như vậy, đêm dài người người đã đi ngủ lại gặp mặt một nam tử đã thành gia lập thất!
Bất quá nàng cũng biết, cái gọi là quy củ, chỉ có thể ước thúc hành vi, nhưng không cách nào ước thúc lòng người, nếu không, cũng sẽ không có hai chữ “Bỏ trốn” này.
Nàng lại nhìn về phía Trang Tín Ngạn, oán hận: ngươi cũng thật là, người ta tuy rằng chủ động, chẳng lẽ ngươi không biết tránh đi sao? Đã trễ thế này còn ở nơi này ngắm cảnh tỏ vẻ thâm trầm cái gì! Còn không mau trở về phòng!
Bất quá thấy hắn thủy chung đều không để ý tới Tạ Uyển Quân, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.
Lúc nàng định tiến lên, chấm dứt gặp gỡ của bọn họ, bỗng nhiên thấy Tạ Uyển Quân lấy giấy bút từ trên người ra, nhanh chóng viết cái gì đó. Tần Thiên ngẩn ra, lại lui trở về, muốn nhìn xem sự việc tột cùng sẽ thế nào.
Đáng tiếc bóng đêm quá dày, thấy không rõ nàng viết cái gì. Lại thấy rõ bút trong tay nàng, kia cũng không phải là bút than nàng phát minh ra, mà là bút vẽ mi dùng thuốc nhuộm mà các nữ tử thường hay dùng. Loại bút dùng thuốc nhuộm này chỉ có ở cửa hàng son phấn nổi tiếng trong kinh thành mới có bán, so với son phấn thông thường tốt hơn rất nhiều, kẻ lông mày vừa đen vừa sáng, giá cũng đắt dọa người, một bút vẽ mi chỉ dài bằng ngón tay lại tốn những mười lượng bạc!
Mà Tạ tiểu thư thế nhưng dùng bút vẽ mi này để viết chữ, tốn mười lượng bạc thì có thể viết được mấy chữ?
Tần Thiên âm thầm líu lưỡi.
Bên kia, Tạ tiểu thư viết xong đưa cho Trang Tín Ngạn xem, xuất phát từ lễ tiết, Trang Tín Ngạn cúi đầu dựa vào đèn lồng của nàng nhìn thoáng qua, Tần Thiên vốn tưởng rằng hắn sẽ không để ý tới nàng, không nghĩ tới, Trang Tín Ngạn bỗng nhiên có phản ứng, hắn tiếp nhận tờ giấy kia, cẩn thận nhìn xem, lại lấy giấy bút trên người ra, nhanh chóng viết xuống cái gì đó đưa cho Tạ Uyển Quân xem.
Tạ Uyển Quân trên mặt nở rộ tươi cười, nàng nhìn Trang Tín Ngạn, cả khuôn mặt giống như phản quang, tình ý kéo dài làm cho Tần Thiên tâm bỗng nhiên trầm xuống. Nàng không nhịn được nắm tay thành quyền.
Bên kia, Tạ Uyển Quân nhìn Trang Tín Ngạn sau khi đưa quyển vở qua, mỉm cười, lại viết xuống cái gì đó, đưa cho Trang Tín Ngạn, Trang Tín Ngạn nhìn nhìn, khóe miệng thế nhưng lại tràn ra tươi cười.
Tươi cười này chỉ có lúc đối mặt với nàng mới có, ôn nhu, vui sướng, nhưng hiện tại, hắn thế nhưng cũng đối với nữ tử khác cười như vậy!
Đây thể hiện điều gì? Có phải mặc kệ là ai, chỉ cần có thể đồng tình hắn, không chê bai hắn, có thể khiến hắn cảm thấy ấm áp, hắn đều sẽ thích người đó?
Nàng cắn nhanh môi, dứt khoát xoay người.
Ta không cần lại để ý đến hắn, rời khỏi hắn, hắn yêu thích ai thì cứ yêu thích người đó, hắn thích cười với ai thì cứ cười với người đó! Hắn vốn không phải người của ta! Ta mới không cần quản, ta mới không cần! Chờ năm năm sau, ta cầm bạc chạy lấy người, ta có thể buôn bán, ta làm lão bản, ta có Thái Phó là bá bá, ta còn sợ không có cuộc sống tốt đẹp hay sao?
Tuy rằng nói với bản thân như vậy, nhưng trong lòng lại từng đợt quặn đau, nước mắt không chịu khống chế chảy ra ngoài.
Nàng bước trở về, thời điểm sắp đến cửa phòng, bỗng nhiên lại dừng lại. Nàng lấy tay áo dùng sức lau nước mắt, khẽ cắn môi, bỗng nhiên xoay người, đi nhanh hướng tới Trang Tín Ngạn bên kia.
Nàng thấy Trang Tín Ngạn đang ở chỗ này cùng Tạ Uyển Quân viết cái gì đó, Tạ Uyển Quân nhìn hắn cười, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình.
Tần Thiên trong lòng vừa tức vừa đau, dưới chân cũng không ngừng lại, nàng vẫn vọt tới bên cạnh Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn như cảm giác được, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy nàng, trên mặt lập tức lộ ra kinh hỉ. Nhưng sau khi thấy rõ ràng sắc mặt của Tần Thiên, vẻ kinh hỉ kia lại ngưng trệ.
Tần Thiên vọt tới trước mặt hắn, dùng sức đẩy hắn, cú đẩy này cơ hồ dùng hết toàn bộ khí lực, đẩy hắn lùi một bước lảo đảo, may mà phía sau có lan can, nếu không giờ phút này chỉ sợ đã bị nàng đẩy xuống sông rồi.
Trang Tín Ngạn kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Tần Thiên, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, trong mắt rưng rưng.
“Hỗn đản, hỗn đản! Ta không bao giờ để ý tới ngươi nữa!” Nàng nhìn hắn, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ, một giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống. Nàng dùng tay áo lau nước mắt, nhìn hắn một cái, sau đó xoay người chạy đi.
Từ đầu tới cuối, nàng đều không hề nhìn Tạ Uyển Quân liếc mắt một cái.
Lưu lại Trang Tín Ngạn cùng Tạ Uyển Quân ngây ra như phỗng.
Trang Tín Ngạn ngơ ngác nhìn bóng dáng của Tần Thiên, trong lòng lăn qua lộn lại đều là câu nói kia của nàng: “Ta không bao giờ để ý tới ngươi nữa!”
Hắn cảm thấy thật sự khó chịu, nàng hận hắn như vậy sao? Hắn không thể chịu đựng được, quyển vở cầm trong tay vò thành một đoàn. Hắn cũng bất chấp mặt mũi, đuổi theo Tần Thiên.
Nơi đó chỉ còn lại chủ tớ Tạ Uyển Quân, một trận gió thổi tới, đèn lồng trên cột buồm lung lay, bỗng nhiên rơi xuống sàn thuyền lăn vài vòng thì dập tắt. Trên đầu thuyền chỉ còn lại ánh sáng mỏng manh trong tay Tạ Uyển Quân, chiếu lên gương mặt nàng nghi hoặc khó hiểu.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng hồ đồ hỏi Điệp Nhi bên cạnh.
Điệp Nhi cũng không hiểu ra sao, mạc danh kỳ diệu lắc đầu. Hai người lui xuống trở về phòng.
Chờ Tạ Uyển Quân đi rồi, Tạ Đình Quân từ một chỗ tối đi ra, hắn đi theo muội muội, muốn xem muội muội và Trang Tín Ngạn trong lúc đó rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra. Nếu Trang Tín Ngạn thật sự dám đối với muội muội có chút ý nghĩ không an phận, xem hắn sẽ giáo huấn hắn ta như thế nào! Nhưng không nghĩ tới lại chứng kiến một màn kia.
Trong bóng đêm, ánh mắt hắn lóe ra, hắn nghĩ nghĩ, hướng tới đi về phía phòng của Tần Thiên.
Bên này, Tần Thiên một đường chạy trở về phòng, thời điểm xoay người đóng cửa, lại đụng phải Trang Tín Ngạn đang tiến vào, hắn nhìn nàng, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt kinh hãi đau đớn.
“Ngươi còn tới làm cái gì? Ngươi đi đi, ngươi đi đi!” Tần Thiên quát lên, dùng sức đẩy hắn ra ngoài, lúc này, nàng đã quên mất vào đêm động phòng chính mồm nàng đã hứa hẹn, chỉ cần là hắn thích, không cần hỏi qua nàng, cứ việc cưới về mà thôi.
Trong lòng nàng lúc này đang nghĩ: hỗn đản, ngươi sao có thể một bên đối với ta làm ra loại sự tình này, xoay mặt một cái lại đối với nữ tử khác tươi cười như vậy! Nam nhân cổ đại quả nhiên không có một ai tốt đẹp!
Nhưng Trang Tín Ngạn trong hơn nửa năm nay vẫn cần cù luyện võ, thân thể so với trước cường tráng hơn nhiều, không phải nàng muốn đẩy ra là đẩy ra được.
Tần Thiên thấy mình đổ mồ hôi toàn thân, mà hắn lại không chút sứt mẻ, còn dùng ánh mắt vô tội không biết vì sao nhìn nàng, nàng vừa ức vừa hận, nhịn không được khóc lên.
“Trang Tín Ngạn, ngươi thật sự là hỗn đản!” Tần Thiên một bên khóc một bên mắng: “Ta bị ngươi lừa, còn tưởng rằng ngươi là người tốt, hóa ra tức nhất ngươi, ngươi là sói đội lốt cừu!”
Nếu hắn ngay từ đầu bộ dáng giống như Tạ Đình Quân vậy, nàng… Nàng mới sẽ không thích hắn… Đáng giận hắn lại thanh thuần như vậy, bất tri bất giác khiến cho nàng mất tâm.
Nàng vốn ân oán rõ ràng, nhưng uất ức này, nàng nên tính với ai đây?
Nàng càng nghĩ càng khổ sở, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn. Bên cạnh Trang Tín Ngạn chưa từng thấy nàng khóc lóc như vậy, nhất thời hoảng tay chân, không biết nên làm gì bây giờ.
Hắn đi đến bên cạnh bàn, vở vẫn cầm trong tay, nhưng bút than vừa rồi bị Tần Thiên đẩy một cái đã không thấy đâu nữa. Hắn tìm không thấy bút, gấp đến độ đổ mồ hôi, muốn nói lại không thể biểu đạt ý tứ trong lòng, hắn gấp đến độ “A a a” kêu lên, ở trong phòng xoay quanh.
Thấy hắn như vậy, Tần Thiên lại có chút mềm lòng, nàng lấy bút than trên người ra, đặt tới trước mặt hắn: “Ta thật muốn nhìn xem ngươi muốn nói cái gì!”
Trang Tín Ngạn đoạt lấy bút, xé một tờ giấy ra, viết xuống: “Ngươi đừng tức giận, ta về sau tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa.” Hắn nói là chuyện đêm đó, hắn nghĩ Tần Thiên vì chuyện đó mà tức giận.
Tần Thiên nhìn thoáng qua, oán hận: “Đây đều là lời nói dối của nam nhân! Ta sẽ không tin!” Nếu lại có người không chê bai đối tốt với hắn, hắn có phải sẽ lại thích người ta hay không?
Trước kia hắn luôn trốn tránh trong phủ, mọi người không biết chỗ tốt của hắn. Nay, mọi người đều biết hắn có thể buôn bán, còn có thể sao chế ra cống trà, giá trị con người đã sớm không giống như lúc trước, nếu hiện tại Đại phu nhân muốn cầu hôn cho hắn, chỉ sợ sẽ không hề bị cự tuyệt nữa!
Thấy nàng như thế, Trang Tín Ngạn thực vội, không biết nên biểu đạt như thế nào. Vội vàng xao động, tính tình lại có chút không chịu khống chế, hắn cầm vở trong tay xé thành hai nửa, đá trên mặt đất.
“Ngươi còn phát giận với ta!” Tần Thiên tức giận đến dậm dậm chân, ngươi xé, ta cũng biết xé a!
Nàng nhặt lên một nửa vở quyển vở bị đá văng kia, vốn định trước mặt của hắn xé tan thành từng mảnh, nhưng bỗng nhiên, nàng bị chữ viết trên vở hấp dẫn sự chú ý.
Nàng biết, đó là những lời trao đổi vừa rồi của hắn và Tạ Uyển Quân.