Mục lục
Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 155: Vũ Linh Đan là người phụ nữ của tôi

Dương Thanh My rất nhanh đã bình tĩnh lại, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng cũng làm một cuộc thăm dò, mắt thấy điều quan trọng nhất vẫn là giải quyết chuyện ba tỷ rưỡi kia, ngay lập tức vờ như không nghe thấy, trực tiếp quay người nói với Trương Đức Phú: “Chúng ta lên lầu đi.”

Trương Đức Phú đứng tại chỗ, có chút không muốn đi.

Cho dù Vũ Linh Đan và Trương Thiên Thành đều thừa nhận rồi, cậu ta vẫn không cách nào chấp nhận nổi chuyện này.

“Linh Đan, cho dù như thế nào đi nữa, tôi sẽ không buông em ra đâu.”

Dương Thanh My thúc giục cậu ta vài lần, Trương Đức Phú không thể không đi lên lầu, nhưng trước khi bước lên, vẫn kịp làm một đòn phủ đầu.

Trương Thiên Thành cũng không phải loại dễ ức hiếp, dám có ý đồ với phụ nữ của anh nay trước mặt anh, nghĩ rằng tính tình của anh tốt đến vậy à? Vì thế, Trương Thiên Thành không chút do dự phản kích lại: “Hậu quả của việc không buông, cậu gánh không nổi đâu.”

Tay Trương Đức Phú nắm chặt thành quyền, tức tối nhìn Trương Thiên Thành, nhưng lại không nói được câu nào, khuôn mặt thâm xì đi vào thang máy.

Cuối cùng Vũ Linh Đan cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cúi đầu nói tiếng cảm ơn anh.

Trương Thiên Thành nhét hai tay vào túi, khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt kiêu ngạo thường ngày, nâng đầu lên, hoàn toàn không nhìn Vũ Linh Đan.

Không biết tại sao, nhìn thấy bộ dạng kiêu căng của Trương Thiên Thành, Vũ Linh Đan bỗng dưng muốn cười.

Rất nhanh, cô thật sự đã cười thành tiếng.

“Cô cười cái gì?”

Trương Thiên Thành không vui vẻ.

Vừa rồi anh giúp một việc lớn như vậy, một câu cảm ơn liền muốn đuổi anh đi?

“Không có gì.”

Vũ Linh Đan vội vàng lắc đầu, nghiễm nhiên không hề có cảm giác thất vọng sau khi vừa bị nhục mạ.

Trương Thiên Thành hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhanh chóng nhìn thấy vết máu trên cổ cô, không cần nghĩ cũng biết là do người đàn bà chanh chua kia làm.

“Theo tôi lên lầu!”

Trương Thiên Thành xoay người nói.

“Hả?”

Vũ Linh Đan nhất thời không kịp phản ứng lại.

“Cô yên tâm, những lời vừa rồi chỉ để chọc giận người phụ nữ già kia thôi, lẽ nào cô thật sự cho rằng tôi sẽ quay lại với cô sao? Người phụ nữ có đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, ngực to không não như cô không vừa mắt Trương Thiên Thành tôi!”

Sự do dự của Vũ Linh Đan trong phút chốc làm trái tim Trương Thiên Thành xao động, nhưng rất nhanh lại trở về dáng vẻ độc mồm độc miệng thường ngày.

Như vậy cũng tốt, ngược lại làm cho Vũ Linh Đan yên tâm hơn.

Có điều, trình độ độc ác của Trương Thiên Thành không hề kém Dương Thanh My chút nào!

Đến văn phòng, Trương Thiên Thành lập tức bước đến phòng nghỉ, không lâu sau lấy ra một hộp thuốc, thấy Vũ Linh Đan vẫn đứng ở cửa, anh lại nhíu mày, không vui nói: “Còn đứng ở cửa làm cái gì?”

Vũ Linh Đan nhìn thấy hộp thuốc, cũng lờ mờ đoán được mấy phần, cô sờ sờ vết thương trên cổ, lại tự nhủ bản thân tự mình đa tình, không nói gì, im lặng bước đến trước mặt Trương Thiên Thành.

“Ngồi xuống đi!”

Trương Thiên Thành ra lệnh lần nữa.

“Ừ.”

Vũ Linh Đan ngoan ngoãn nghe lời, nhìn thấy Trương Thiên Thành mở một bình thuốc nước, cầm lấy bông tăm thấm chút thuốc rồi hướng về phía cổ của Vũ Linh Đan.

Vũ Linh Đan theo bản năng né tránh, khuôn mặt cảnh giác nhìn Trương Thiên Thành.

Trương Thiên Thành rất ghét biểu cảm này của Vũ Linh Đan, cô coi anh là gì chứ, anh đã làm ra tội ác tày trời gì sao, để cô đối xử với anh như vậy?

“Qua đây!”

Trương Thiên Thành cao giọng ra lệnh lần nữa, hoàn toàn không cho phép Vũ Linh Đan cự tuyệt.

Vũ Linh Đan khe khẽ kéo kéo cổ áo mình, đề phòng thuốc nước bắn lên quần áo, nhưng trong mắt Trương Thiên Thành, lại trở thành một ý nghĩa khác.

Có điều, lần này Trương Thiên Thành không tức giận nữa.

Ngược lại, khóe môi không nhịn được hơi hơi nhếch lên, đến cả bản thân Trương Thiên Thành cũng không phát hiện.

“Ưm!”

Thuốc nước vừa thấm lên, Vũ Linh Đan đau đến mức hít một hơi lạnh, sau đó nhíu chặt mày.

Trương Thiên Thành tưởng rằng mình làm đau cô, giữa hai hàng lông mày hiện lên tia đau lòng và thương xót: “Rất đau sao?”

Động tác của Trương Thiên Thành vô thức chậm lại, nhưng Vũ Linh Đan cắn chặt răng, bộ dạng im lặng không nói gì vẫn làm tâm tình Trương Thiên Thành càng thêm lo lắng.

“Là vết thương đau thôi, không sao!”

Đối với việc Trương Thiên Thành bỗng nhiên lộ ra thiện chí, Vũ Linh Đan không quen chút nào.

Trương Thiên Thành lại rất nhanh khôi phục trạng thái độc mồm hàng ngày của mình, nói: “Không phải ngày thường cô rất hung dữ trước mặt tôi à, sao lại để mình bị thương như vậy?”

Vũ Linh Đan bị chọc giận đến á khẩu.

Qua vài giây, cô vẫn không nhịn được mà hỏi: “Bình thường tôi rất hung dữ à?”

“Vậy cô tưởng mình nhỏ nhắn đáng yêu, chim nhỏ nép người, vô cùng dịu dàng chắc?”

Trương Thiên Thành tiếp lời rất nhanh, trong phút chốc nói đến mức mi tâm Vũ Linh Đan cũng lâm râm đau đớn, quá đau lòng rồi.

“Vậy cũng là bởi vì anh quá ngang ngược, quá độc ác, tôi mới phản lại đấy chứ.”

Vũ Linh Đan không chịu thỏa hiệp, không hề yếu thế đáp lại.

Ưm…

“Đau!”

Lần này, Vũ Linh Đan trực tiếp kêu thành tiếng rồi.

Trương Thiên Thành hừ lạnh một tiếng, lực trên tay vẫn tăng lên, đến khi Vũ Linh Đan đau tới mức muốn bỏ chạy, anh mới vứt tăm bông, khuôn mặt khinh thường.

Sau đó, Trương Thiên Thành đứng dậy, lạnh lùng nói: “Xử lý xong rồi, còn không biến đi!”

Tính tình của Trương Thiên Thành giống như trời tháng ba vậy, nói thay đổi là thay đổi.

Vũ Linh Đan hoàn toàn không thể đoán được, rốt cuộc bản thân cô đã nói sai cái gì, lại làm cho anh không vui rồi.

Chỉ có thể trách thầm trong lòng, rõ ràng là anh muốn cô bước vào, giúp cô xử lí vết thương, lại muốn đuổi mình đi nhanh như vậy, thật là không hiểu đầu cua tai nheo thế nào cả.

“Còn không đi, vẫn muốn nghe tôi mắng thêm hai câu sao?”

Trương Thiên Thành đen mặt, lạnh lùng nói.

Người phụ nữ này lại dám ở trước mặt anh, bảo anh độc ác, thật là không muốn sống nữa rồi!

“Tôi đi bây giờ, vừa rồi… Cảm ơn anh.”

Bất luận là bởi vì Trương Đức Phú, hay là vừa rồi giúp cô bôi thuốc, trước khi đi, Vũ Linh Đan vẫn lễ phép nói một câu cảm ơn.

Trương Thiên Thành bĩu bĩu môi, không hề che dấu sự khinh thường trong mắt, có điều khi lướt qua vết thương của Vũ Linh Đan, ánh mắt rất tự nhiên nhìn hướng về phía bộ phận cao cao phía dưới.

Bởi vì Vũ Linh Đan kéo cổ áo xuống thấp, dễ thấy cái khe kia hơi hơi lộ ra, mặc dù lộ ra không nhiều, nhưng cực kì mê người, làm cho người ta không thể chờ đợi mà muốn tiếp tục thăm dò xuống nữa.

Vũ Linh Đan phát hiện ánh mắt của Trương Thiên Thành có chút không đúng, vừa cúi đầu, mây đỏ lập tức bay đầy trời, cô vội vàng chỉnh lại cổ áo mình, khuôn mặt vờ như bình tĩnh nói: “Nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước đây.”

Trương Thiên Thành lập tức không để ý tới nữa, đi sượt qua Vũ Linh Đan bước thẳng vào bàn làm việc, ngụ ý là, anh cũng phải làm việc rồi.

Từ tập đoàn Á Đông bước ra, mặt trời đã xuống núi rồi, ánh chiều nhàn nhạt chiếu lên mặt đất, hiện ra một màu vàng kim lấp lánh.

Vũ Linh Đan hít sâu một hơi, lại nhún nhún vai, hoàn toàn không ngờ tới câu nói vô tâm của Trương Thiên Thành lại lên báo nhanh như vậy, hơn nữa, đêm đó Vũ Phong Toàn cũng gọi điện thoại tới.

Đối với tin tức Vũ Linh Đan ngoại tình ly hôn, bây giờ lại muốn tái kết hôn với Trương Thiên Thành, truyền thông có thái độ rất không tốt, những lời bàn tán không phải mỉa mai thì là đào lại nợ cũ, muốn từ các phương diện khác nhau chứng minh đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng.

Vũ Linh Đan thì không hề để những lời đồn đại đó trong lòng, nói đến cũng lạ, buổi tối tin tức còn đầy trời, toàn những tin khiến Vũ Linh Đan không dám ra khỏi cửa, mà sáng sớm hôm sau tất cả đều biến mất không một dấu vết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK