Mục lục
Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 161: Một cuộc điện thoại

Màu đen trong mắt Trương Thiên Thành tựa như màu mực đậm đặc, che lấp hết những cảm xúc.

Anh nhếch miệng, rít lên từng tiếng qua kẽ răng: “Dáng vẻ của tôi trong tim cô chính là kẻ vô sỉ như thế, không phải à?”

Vũ Linh Đan nhất thời cứng họng, há hốc mồm mà không biết nên trả lời câu hỏi này ra sao.

“Cô yên tâm, tôi sẽ không làm khó dễ cô đâu, thức ăn đưa đến tận cửa tôi còn chẳng có hứng thú nữa là cô.”

Trương Thiên Thành lạnh nhạt bỏ lại một câu, còn không để cho Vũ Linh Đan có cơ hội phản bác đã nặng nề đóng cửa lại, hiên ngang bỏ đi.

Vũ Linh Đan cảm thấy tim đập mạnh, im lặng nhắm mắt lại.

Sau vài giây, Vũ Linh Đan bắt đầu đừng lên mặc quần áo, ngồi lại xuống bàn. Lúc này cô mới để ý có vài chỗ đã được Trương Thiên Thành đánh dấu. Tính ra thì cô vốn chỉ mới làm xong một phần ba công việc nhưng giờ đã xong một nửa rồi.

Vũ Linh Đan không kiềm được lòng nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc Maybach đen kia đã bật sáng đèn, có lẽ Trương Thiên Thành đang định bỏ đi.

Vũ Linh Đan khẽ thở dài, không thể phủ nhận hiệu suất làm việc của Trương Thiên Thành rất cao, cô chỉ vừa đi tắm anh đã giúp cô làm xong đống công việc phải cần mấy tiếng mới hoàn thành.

Tùy tiện xem qua thấy không có vấn đề gì, Vũ Linh Đan cũng an tâm. Dù nhân phẩm của Trương Thiên Thành chẳng tốt đẹp gì nhưng năng lực làm việc vẫn là số một.

Tối nay cô có thể an tâm ngủ rồi.

Trương Thiên Thành ngồi trong xe, thô bạo đập một quyền lên tay lái. Anh khởi động động cơ mà không có ý định rời đi,

Bất kể nói sao thì chắc chắn tối nay Vũ Linh Đan cũng đã bị dọa sợ.

Lần này anh đi, còn không biết cô gái ngốc nghếch kia còn có thể ngủ được hay không.

Đang suy nghĩ, thấy phòng của Vũ Linh Đan tắt đèn. Đáy lòng Trương Thiên Thành hiếm khi lại thấy bất bình: “Giúp cô hoàn thành công việc mà cô còn có thể an tâm đi ngủ được, đúng là đồ không tim không phổi.”

Mắng xong, Trương Thiên Thành cũng thấy nhẹ lòng.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, cô gái khác có lẽ chỉ biết trốn trong chăn khóc nức nở, người có thể an tâm đi ngủ như thế chắc cũng chỉ có mình Vũ Linh Đan mà thôi.

Thẳng đến sáng ngày hôm sau, mặt trời đã mọc ở đằng đông, Trương Thiên Thành mới rời khỏi chỗ của Vũ Linh Đan.

Khi Vũ Linh Đan kéo rèm cửa sổ ra, cảm nhận những tia nắng mặt trời đầu tiên của ngày mới, công trường sớm đã thân thuộc cũng sớm trở lại những ngày cũ yên lặng.

Vũ Linh Đan nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm giác phơi nắng thật tuyệt.

“Chào Giám sát Đan.”

Có người lên tiếng chào hỏi Vũ Linh Đan, Vũ Linh Đan liền gật đầu cười. Sau khi quay lại, điện thoại cô đổ chuông làm tim cô lại đập mạnh, chuyện xảy ra tối hôm qua vẫn để lại trong cô một bóng ma tâm lí.

Sau khi bình tĩnh nhận điện thoại, là Vũ Phong Toàn. Vũ Linh Đan cười nhạt, tối hôm qua vừa xảy ra chuyện mà đã gấp gáp gọi điện đến đây vậy rồi, quả đúng là biết quan tâm cô mà.

Nguyễn Kim Thanh nhận lấy điện thoại từ Vũ Phong Toàn, vẻ mặt không còn ác liệt như trước kia, nét mặt rất dịu dàng. Đây là thỏa thuận của họ tối qua, sáng sớm nay sẽ do Nguyễn Kim Thanh gọi điện thoại, như vậy cho thấy bà ta cũng có thành ý một chút.

“Linh Đan à, tối qua ngủ có ngon không? Theo dì thấy thì con vẫn nên dọn về nhà ở đi, dù sao ở đây cũng là nhà con mà.”

Nguyễn Kim Thanh giống như là thay đổi tính cách, bắt đầu lựa lời khuyên bảo Vũ Linh Đan trong điện thoại.

Nếu như Vũ Linh Đan không đồng ý, thì cứ như là cô không biết điều vậy.

Nhưng Vũ Linh Đan chỉ cười giễu một tiếng rồi hỏi: “Ở đây không có người khác, bà có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”

“Xem cái giọng điệu của con kìa.”

Nguyễn Kim Thanh có phần khó xử nhìn Vũ Phong Toàn một cái, bà ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Vũ Phong Toàn không cần lo lắng, rồi nói: “Dì không có ý gì khác, cũng chỉ là muốn tốt cho con.”

“Thế thì bà yên tâm, tối qua tôi ngủ rất ngon, chẳng có chuyện gì cả.”

Vũ Linh Đan nở nụ cười, cố ý nhấn mạnh giọng, nói từng chữ từng chữ.

Nguyễn Kim Thanh chau mày.

Tối qua rõ ràng…

Không thể có sai sót được, nhất định là Vũ Linh Đan lừa mình. Nguyễn Kim Thanh hừ lạnh một tiếng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn đầy sự lo lắng: “Một đứa con gái như con sống ở ngoài một mình dù sao cũng có chút không tiện, theo dì thấy…”

“Không cần đâu, nếu như không có chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước đây.”

Vũ Linh Đan đã sẵn sàng cúp máy, trước khi cúp cô còn nhắc nhở bà ta một câu: “Chỉ cần bà không giở trò xấu, cuộc sống ở bên ngoài của tôi sẽ rất tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK