Mục lục
Ly Hôn Rồi Anh Đừng Mơ Tưởng Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi thấy là ông muốn làm hòa với Vũ Linh Đan, dựa vào cổ ta để giữ địa vị của ông ở Bạch Đằng thôi.”

Bóp!

Cái tát của Vũ Phong Toàn đánh thẳng lên mặt Nguyễn Kim

Thanh.

Phòng khách vốn đang rất ầm ĩ lập tức trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng khóc thút thít của Vũ Hải Yến cũng vì kinh ngạc mà ngừng lại, cô ta mở to mắt nhìn chằm chằm Vũ Phong Toàn.

Đầu tiên Nguyễn Kim Thanh sửng sốt hai giây, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt không thể ngờ được nhìn Vũ Phong Toàn.

Không ngờ bà ta vừa mới bị đánh.

“Vũ Phong Toàn, ông dám đánh tôi sao?”

Vũ Phong Toàn nhìn bàn tay của mình, đến bản thân ông ta cũng không ngờ là mình lại tát thật. Bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi, Vũ Phong Toàn lập tức xụ mặt, tức giận nói: “Bản thân bà đã làm ra chuyện gì trong lòng còn không rõ sao, đến giờ còn không biết xấu hổ mà ầm ỹ lên”

“Tôi làm gì, tôi đã làm gì? Vũ Phong Toàn, hôm nay ông phải nói cho rõ, nếu ông muốn lấp liếm cho qua thì tôi cũng không còn trông chờ gì vào ông nữa. Mấy năm qua cho dù tôi không có công lao thì cũng có khổ lao, mấy năm qua là ai chăm sóc ông, là ai không quản ngày đêm túc trực chăm sóc khi ông lâm bệnh.”

Nguyễn Kim Thanh bắt đầu điên cuồng, mỗi một câu một chữ đều hùng hổ dọa người.

Vũ Phong Toàn rất muốn nói những chuyện này chỉ là chuyện mà một người vợ nên làm, nếu đổi lại là ai thì cũng đều như vậy thôi.

Nhưng cãi thì cũng cãi rồi, Vũ Phong Toàn không muốn nói gì cả, im lặng suy sụp ngồi trên sô pha để mặc Nguyễn Kim Thanh giống như đang phát điện, điên cuồng quát mắng bên tai.

Vũ Hải Yến bị chuyện này dọa sợ, cô ta ở một bên định khuyên Nguyễn Kim Thanh hai câu, nhưng đều vô dụng, sau đó thì chỉ đành ngậm miệng.

Vũ Linh Đan đến nhà họ Vũ trong tình huống đang cãi nhau âmi.

Quản gia vốn muốn thông báo trước, nhưng nhìn thấy Vũ Linh Đan đã theo vào phía sau, trong nhà lại đang cãi cọ ồn ào, khuôn mặt già nua của ông ta cũng giật giật vài cái, không còn lời nào để nói.

Ba người cãi nhau ầm ĩ, bất giác không phát hiện ra có người đi đến.

Cuối cùng Vũ Linh Đan đi thẳng vào trong, ngồi đối diện với Vũ Phong Toàn, lạnh nhạt nói: “Nếu đang nói chuyện quan trọng, con thấy vẫn phải im lặng một chút thì hơn”

Vũ Phong Toàn nhíu mày, sau đó vẻ mặt lộ ra vui mừng, nếu

Vũ Linh Đan không đồng ý điều kiện của mình, hiển nhiên sẽ không đến nhà họ Vũ tối muộn như vậy.

Ông ta lập tức quay đầu nhìn Nguyễn Kim Thanh, lớn tiếng quát: “Còn không lên lầu cho tôi”

Nguyễn Kim Thanh hoàn toàn không còn dáng vẻ của một bà chủ nhà giàu, hận thấu xương người dám lên mặt với bà ta, nhận ra mình đang xấu hổ, lập tức vọt lê, đưa tay ra kéo cổ Vũ Linh Đan.

Tuy là Vũ Linh Đan đã lùi lại hai bước, nhưng vẫn bị Nguyễn Kim Thanh điên cuồng ép đến góc tường.

“Có, chính cô đã hại cả nhà tôi, bây giờ còn dám thong dong lên mặt với tôi, tôi sẽ không để cho cô kiêu ngạo như vậy đâu.”

Nguyễn Kim Thanh hùng hổ, sức nặng cả người gần như đều đè trên người Vũ Linh Đan, sau đó Vũ Phong Toàn cũng tới, đứng phía sau kéo Nguyễn Kim Thanh lại, không để bà ta áp đảo Vũ Linh Đan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK