Bạch Thố dù cố gắng nhưng vẫn không có cách nào tìm ra điểm khác thường.
Cô không tin Hồ Cửu có thể giấu những thứ đó kỹ càng như vậy.
“Không có bất thường.” Bạch Thố thất vọng nói.
“Nếu có cơ hội, thử vào phòng ngủ xem sao.”
Ngài Tuệ đầu dây bên kia lên tiếng.
“Rất khó.
Tôi làm cách nào chứ?”
“Bạch tiểu thư xinh đẹp động lòng, hắn không mảy may gì sao?”
Giọng nói giễu cợt của người đàn ông trẻ kia làm cho Bạch Thố khó chịu.
“Rồi một ngày nào đó, anh ấy sẽ là của tôi, cho nên Ngài Tuệ cũng không nên quá lo lắng.”
Bạch Thố nghiêm giọng nói, dù là đang làm nhiệm vụ nhưng Bạch Thố lại không tiết lộ thân phận Long chủ cho người bên kia biết.
Bọn họ chỉ biết Hồ Cửu chính là Chiến thần, màn giả mạo vừa rồi chính là muốn Hồ Cửu công khai thân phận, hoặc chí ít đả kích Chiến thần thật, để anh nhanh chóng đến ‘cánh cửa’ truyền thuyết kia.
Chỉ là không ngờ, định lực của Chiến thần không hề tầm thường.
“Tôi không lo lắng.
Người lo lắng là cô mới đúng.
Nếu là người phụ nữ của anh ta, cô còn phải tìm kiếm như thế này sao?”
Giọng bất mãn của người đàn ông vô tình đả kích Bạch Thố.
Cô không nói gì nhưng lòng hạ quyết tâm, trước sau sau gì cũng sẽ bước vào tâm Hồ Cửu.
Nhưng có chuyện cô không hiểu được, lúc ở núi Hàng, rõ ràng cô đã tiến gần tới anh hơn.
Dù anh không có tình cảm gì cả, nhưng vẫn có chút thiên vị cô.
Vậy mà dạo gần đây, không biết tại sao, anh đối với Bạch Thố cùng lắm chỉ là có sự thiên vị, như Túc Trì, Hữu Thủ…
Không hơn không kém!
Cô quả thực hơi sốt ruột.
“Vẫn không có gì.”
“Cô nên ra ngoài đi, dù sao cô không thể cứ thế ở đó lâu được.
Không cẩn thận sẽ bại lộ.”
Ngài Tuệ nghiêm túc nói.
“Được rồi.”
Bạch Thố cũng biết cần làm gì.
“Tìm cơ hội vào phòng ngủ kiểm tra đi.”
Ngài Tuệ nhắc nhở cô.
Bạch Thố đồng ý cũng tắt máy, chỉ là cô không biết, khi ra khỏi phòng cô vô tình xê dịch một cuốn sách.
Cuốn sách này lệch đi, tuy nhìn tổng thể không thể có gì khác, nếu người bình thường nhìn vào sẽ thấy quá bình thường.
Chỉ là, Hồ Cửu sẽ không như vậy!
Bạch Thố sau khi đi về phòng, còn đang tìm cách làm sao chiếm lấy tâm Hồ Cửu.
Thì lúc này Hồ Cửu đã có cuộc hẹn với Vinh Thúy Hà, lần này là cô vẫn chủ động mời anh.
“Tôi thật sự không phiền anh chứ?”
Vẫn ở quán cũ, Vinh Thúy Hà hơi ngại ngùng nói.
Cô không biết tại sao, nhưng với người đàn ông này cô có cảm giác vô cùng tin tưởng.
“Anh Hồ Cửu, tôi… có chuyện muốn hỏi ý kiến anh một chút.”
“Tôi biết..
chúng ta mới quen nhau.
Nhưng quả thực tôi có cảm giác tin tưởng ở anh, tôi thực sự không biết nói cùng ai… Tôi…”
Vinh Thúy Hà sợ Hồ Cửu cho rằng cô quá hoang đường, vội giải thích, gương mặt ửng đỏ, vô cùng đáng yêu.
Hồ Cửu có cảm giác khó tả, quả thực lâu lắm rồi, không có người nói tin tưởng anh.
Mà hình ảnh hiện lên trong đầu anh lúc này chính là vợ cũ của anh, Lục Thạc.
“Không sao.
Nếu có thể giúp trong khả năng của tôi, thì tôi sẽ giúp cô.”
Hồ Cửu cười rồi nói.
Tuy anh không có sự ấm áp, cũng không dùng lời quá hoa mỹ, nhưng ở Hồ Cửu khi ngồi cùng Vinh Thúy Hà vô cùng hài hòa.
Anh có cảm giác thoải mái hơn, như buông bỏ được mọi thứ.
Nhất là dáng vẻ lúng túng của cô, làm cho anh thấy khá đáng yêu.
“Vinh gia dòng chính hiện tại đang muốn vào nội các.
Mà bọn họ… ép tôi… Nhưng tôi không muốn, tôi nên làm gì?’
Cô ấp úng cũng không nói ra được hai chữ ‘nhân tình’, Vình gia quả thực không muốn thua kém Trần gia bên kia.
Tìm mọi cách mà leo lên, bọn họ lại không ngại dùng Vinh Thúy Hà làm điều kiện.
“Vinh gia vẫn rất xem trọng cô.”
Hồ Cửu suy nghĩ rồi nói.
“Anh thấy vậy là xem trọng sao? Phụ nữ chỉ được xem trọng khi như thế thôi sao? Anh cũng nghĩ thế?”
Vinh Thúy Hà bất ngờ tức giận, cô không ngờ anh lại có suy nghĩ như vậy.
Một phụ nữ dù tốt xấu gì sao lại được đánh giá như thế chứ.
“Tôi có lẽ tìm sai người.”
Vinh Thúy Hà định đứng lên, Hồ Cửu theo quán tính chợt kéo tay cô lại.
Giây phút này, tay Vinh Thúy Hà như có dòng điện chạy qua, cô nhíu mày nhìn Hồ Cửu.
Ánh mắt vô cùng tủi thân, nhìn gương mặt vẫn có vẻ kiên quyết.
“Cô hiểu sai ý tôi.”
Anh cũng không nói nhiều, một câu này làm Vinh Thúy Hà bình tĩnh lại.
“Anh…”
“Tôi xin lỗi, là tôi biểu đạt chưa tốt.”
Hồ Cửu cười xin lỗi.
Quả thực anh không hề có ý này, chỉ tại anh nói quá ngắn gọn làm cô hiểu sai ý anh.
Đây là lỗi của anh nha, dù sao làm phụ nữ tức giận cũng là điều không nên.
“Vậy ý anh là…”
Nhìn vẻ thành thật xin lỗi của anh, Vinh Thúy Hà phì cười, cũng thoải mái hơn.
“Vinh gia là đang xem trọng cô, chỉ cần cô làm họ không xem trọng nữa, họ sẽ bỏ qua cô.”
“Tôi vẫn không hiểu.”
Cô hơi mơ hồ, ý không xem trọng nghĩa là gì?
Cô cần làm sao? Thứ bọn người Vinh gia dòng chính muốn là trao đổi tình quyền, cô làm sao để mình thoát chứ?
“Dù tôi có lấy chồng, thì họ vẫn có cách khiến tôi làm nhân tình cho đám người quyền thế kia.”
“Nếu bạn trai hay người tình của cô có chức vị cao hơn bọn họ thì sao?”
Hồ Cửu cười nói.
“Ý anh là Ngài Tuệ hôm trước?”
Cô chợt nhớ ra.
“Vậy có khác gì đâu chứ?’
“Khác chứ, một bên là tình nhân, một bên là bạn gái chính thức là người yêu danh chính ngôn thuận.
Hoàn toàn khác nhau.”
Hồ Cửu kiên trì giải thích.
“Nhưng mà… Ngài ấy chịu sao? Huống hồ…”
“Tôi giúp cô.”
“Tại sao anh lại giúp tôi chứ?”
Vinh Thúy Hà cúi đầu ngượng ngùng nói.
“Với lại, tôi… sợ… nếu Ngài ấy đồng ý sẽ không làm gì tôi chứ?”
“Chỉ là giả vờ, tôi cam đoan xong việc, thì cùng lắm là không hợp chia tay, cô cũng không tổn hại gì.”
“Người chủ động chia tay là cô, càng danh giá hơn nhiều.”
Hồ Cửu lại lần nữa nhấn mạnh.
“Nhưng tại sao…?”
“Xem như là nhân duyên đi.
Nhìn dáng vẻ của Vinh Thúy Hà, thật ra anh cũng không có ý định nhúng tay vào cái vòng lẩn quẩn này.
Chỉ là…
“Tôi tin anh.
Chỉ cần không phải thực sự lăn lộn với mấy lão già kia.
Tổn hại danh tiếng thì có làm sao?”
Vinh Thúy Hà quyết tâm.
Nhìn cô như vậy, Hồ Cửu cũng bật cười, anh không ngờ cô gái này là có mặt dễ thương như vậy.
Điều làm anh có thể đồng ý giúp cô, có lẽ là chữ ‘tin tưởng’ kia của cô.
Mà lúc này, không rõ là vô tình hay cố ý, cũng có thể ông trời thích trêu người.
Khi hai người vừa rời đi, Hồ Cửu lại gặp phải Hồ Tiêu.
Bên cạnh còn có Thẩm Lương, xem ra là đang bàn luận gì đó.
“Hồ Cửu, mày ở đây…” Hồ Tiêu nghiến răng mà nói.
- ---------------
Đủ 5 chương nhé ^^
Mai mình có việc nên sẽ về trễ, có thể ra 2 chương thôi.
Nếu về sớm mình sẽ cố gắng ra chương nhiều hơn.
Cả nhà yêu thương ủng hộ mình 1 like và 1 bình luận là mình vui rồi ^^
Truyện free không có phí, cũng không cần tốn tiền gì cả, nên cả nhà like + bình luận là động lực lớn nhất rồi nè.
Chương157: Bắt Đầu Nghi Ngờ
Thật ra Hồ Tiêu sau nhiều lần bị Hồ Cửu dạy dỗ cũng không dám vênh mặt nữa, chỉ là bên cạnh hắn bây giờ còn có Thẩm Lương.
Hắn cho rằng Thẩm Lương luôn luôn bảo vệ Hồ gia, vì vậy hắn đứng sau lưng Thẩm Lương mà lên giọng cũng không có vấn đề gì cả.
Hồ Cửu cảm thấy tên Hồ Tiêu này quả thật là mãi không cải sửa được.
Thẩm Lương nhìn thấy Hồ Cửu, thì cũng nhíu mày cảm giác nhân duyên vô cùng kém.
“Hồ thiếu, tốt nhất là không nên nói những lời như vậy, tôi ở đâu, làm gì như thế nào còn cần anh quản sao.”
Hồ Cửu nhếch mép cười rồi nói.
“Chàng trai trẻ cậu vẫn ngông cuồng như vậy, có lẽ ỷ vào một chút năng lực của mình lại cho rằng một tay có thể che trời rồi sao.”
Thẩm Lương cũng không thoải mái với thái độ của Hồ Cửu.
Ông cho rằng dù gì Hồ tiêu cũng là Hồ thiếu thuộc gia tộc lớn.
“Cậu vẫn nên chú ý thái độ của mình một chút đi thì hơn.”
Nhìn Hồ Cửu vẫn không có biểu hiện gì, hắn càng khó chịu.
“Thẩm giáo úy phải không? Thảo nào Hồ gia nhắc đến tên ông thì tôi lại thấy quen thuộc tới vậy.”
“Thì ra là một Thẩm giáo úy mà thôi.
Vậy Thẩm giáo úy đây có tư cách gì nói tôi đừng ngông cuồng? Tại sao không nói với người Hồ gia nên biết điều một chút? Có khi họ sẽ sống lâu hơn một chút.”
Nói xong lời này Hồ Cửu nhìn sang Hồ Tiêu với ánh mắt mỉa mai, sau đó tiếp tục đi ngang qua người họ.
Thẩm Lương vô cùng bất ngờ.
Hắn không hiểu làm sao anh có thể biết được thân phận của mình.
Chợt nghĩ lại việc Thẩm lương giáo úy, không phải chỉ có vài người biết để tâm một chút cũng có thể biết rồi.
Trong lòng Thẩm Lương nghi ngờ một chút.
Cái hôm Đại tướng Hữu thủ tới Hồ gia sau đó thì lại bỏ đi, không lẽ nào lại trùng hợp như vậy.
Không lẽ đại tướng Hữu Thủ tới là vì chàng trai này, nếu như vậy hắn có thân phận gì chứ.
Hồ Tiêu thấy Thẩm Lương không nói gì nên cũng không dám lên tiếng, chỉ rụt người ở sau lưng hắn nhìn lên.
“Ngài Thẩm, Trưởng lão Hồ gia là bị hắn ta hại bị thương, ông ấy đã nói phải bắt tên này quỳ mà xin lỗi.”
“Ngài Thẩm xem, đây có phải là vừa kịp lúc.”
Tuy Thẩm Lương không thích sự ngông cuồng của Hồ Cửu, nhưng cũng không thích hành vi của Hồ gia.
“Từ khi nào tôi làm việc lại để người khác dạy vậy.”
Hắn nghiêm giọng nói với Hồ Tiêu.
“Ngài Thẩm, tôi không dám, chỉ là…”
Hồ Tiêu nghe giọng Thẩm Lương vô cùng uy nghiêm thì vô cùng sợ hãi cũng không dám nói tiếp/
“Đi thôi.”
Thẩm Lương nói xong thì đi thẳng.
Bây giờ hắn cũng hiểu phần nào tại sao Hồ Lâm lại muốn đạt thành điều kiện với hắn như vậy, quả thật Hồ gia ngoài hồ Lâm ra đã không còn ai có thể gánh vác được.
Nhưng tại sao Hồ Lâm lại không có con, không có gia đình?
Mà chuyện của Hồ Thúy năm đó thì có liên quan gì chứ?
Sau khi Thẩm Lương gặp Hồ Lâm thì hắn cũng để cho người âm thầm điều tra, quả thật Thẩm Thanh Hương có dính dáng đến sự việc năm đó.
Chỉ là bao lâu nay hắn hận người phụ nữ ấy vậy mà lại hận sai rồi, còn Thẩm Thanh Hương làm sao hắn có thể hận được.
Sau khi rời khỏi, Hồ Cửu nhanh chóng về lại căn cứ của mình, gần đây anh cũng không muốn ra ngoài nhiều, thật sự chỉ muốn ở lại căn cứ.
Dù sao mọi thứ đã có người sắp xếp, anh cũng không cần nhúng tay quá nhiều, việc của anh chính là giữ vững Thế giới ngầm giữ vững địa vị Long chủ của mình.
Mà thâu tóm thế lực của gia tộc bí ẩn chính là mấu chốt hiện tại.
Khi anh về tới thì đã thấy Bạch Thố cười tươi chào đón anh, ngoài ra cô cũng đã chuẩn bị nước chanh mát lạnh cùng một ít bánh ngọt.
“Anh Hồ Cửu, anh về rồi.
Em vừa mới làm xong anh đi cho nóng.”
Bạch thố cười tươi sau đó để đĩa bánh về phía Hồ Cửu.
Hồ cữ nhìn thấy Bạch Thố thì trong lòng cũng có chút gì đó suy nghĩ.
“Nếu có thời gian em cũng nên ra ngoài một chút, dù sao ở phương Bắc cũng là nơi khí thịnh, rất nhiều khu du lịch, cùng khu thương mại nổi tiếng em cũng có thể thử xem sao.”
Nói xong Hồ Cửu cũng cắn thử một miếng bánh.
“Em cảm thấy chỉ cần ở đây có anh là đủ rồi, em cũng không muốn đi đâu cả dù sao thì có đi đâu cũng…”
Nói đến đây Bạch Thố cúi đầu xuống nhìn xuống nền đất, cảm giác như cô mong chờ một điều gì đó.
“Tôi đã từng nói rõ với em rồi, tôi có thể cho em một đời vô lo vô nghĩ cũng, có thể đảm bảo sự an toàn của em cùng Bạch gia.
Nhưng chỉ có thế thôi tôi không thể cho thêm điều gì cả.”
Hồ Cửu nghiêm nghị nói.
Anh thật sự muốn Bạch Thố hiểu rõ, không muốn cô đặt quá nhiều hy vọng lên người anh.
Anh không muốn cô đánh đổi quá nhiều thanh xuân vào bản thân mình, dù sao cô cũng đang trong thời kỳ đẹp nhất của thiếu nữ, nếu có thể tìm được người phù hợp vẫn là tốt nhất.
“Anh Hồ Cửu, em hiểu mà.”
“Em thật sự không đòi hỏi gì cả chỉ cần ở bên cạnh anh là đủ rồi.”
Ánh mắt Bạch Thố như sắp khóc.
“Tôi chỉ không muốn thiệt thòi cho em mà thôi, nếu như em tìm được người nào đó phù hợp thì cũng có thể nói với tôi.”
Hồ Cửu nói xong thì không nhìn tới Bạch Thố nữa, trong lòng anh vô cùng áy náy với tình cảm của cô gái này.
Bạch Thố vẫn đứng đó ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Hồ Cửu.
Trong một phút nào đó đấy mắt cô hiện lên tia sáng.
“Hồ Cửu, Chiến Thần thì sao chứ? Sẽ có ngày tôi làm anh phải quỳ dưới chân tôi mà cầu xin tình yêu của tôi.”
Nói xong Bạch Thố quay lưng đi về phía bếp.
Hồ Cửu về phòng của mình, ban đầu anh không nhận ra gì cả nhưng sau khi ngồi vào ghế, anh chợt thấy các góc của các cuốn sách bị di chuyển.
Thật ra điều này cũng không có gì đặc biệt, nếu như có người vào dọn dẹp phòng thì việc xê dịch cuốn sách cũng không có vấn đề.
Nhưng chính vì sự xê dịch nhỏ này anh quan sát xung quanh cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau đó anh đứng giữa phòng là một loạt động tác thủ ấn, giữa phòng tạo ra một kết giới hình bát giác, sau đó ở giữa hình bát giác hiện lên một tia sáng màu tím.
“Từ khi nào mà trong căn cứ của tôi lại có ‘chuột’ vậy chứ.”
Hộ Cửu tự thì thầm với bản thân sau đó nhíu mày nhìn bốn góc xung quanh.
Trong lòng anh dấy lên nghi ngờ, lại nhìn về phía cửa anh có cảm giác như bản thân đã quá dễ dãi.
Mà Bạch Thố lúc này cũng không ngờ chỉ vì sơ suất nhỏ của mình đã tạo nên một sự hiềm nghi rất lớn cho bản thân.
Mãi mãi chọn nhầm phe chính là ân hận cả đời của Bạch Thố.
Hồ Cửu nhanh chóng dùng số điện thoại khẩn cấp.
“Nhanh tập hợp, có chuyện!”.
Chương158: Thay Đổi Kế Hoạch
Những người ở đầu dây phía bên kia vô cùng hoang mang, khi Long chủ sử dụng số điện thoại này để tập hợp, thì chứng tỏ đây là một chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Vừa lúc này Thanh Ngũ từ phía đông đã phát tin tới báo, gia tộc bí ẩn đã bắt đầu hành động, họ tạo ra một loạt hành động ngầm bí ẩn mà Thanh Ngũ không thể nào nắm bắt được.
Quá trùng hợp rồi, Hồ Cửu bên này phát hiện có ‘chuột’, bên phía Đông lại có động.
Tuy nhiên chưa dừng ở đó, khi mọi người tập hợp về căn cứ Bạch Thố lại cảm thấy có gì đó bất thường nhưng cô không thể nào đi lên được.
Nếu như bây giờ của tiến lại gần phòng làm việc, thì sẽ tạo ra hiệu ứng không tốt.
Bạch Thố suy nghĩ tìm cách tiếp cận, vẫn chưa hiểu làm thế nào để tiến gần đến.
Sau hồi suy nghĩ, cô đành phải chờ đợi!
Vừa lúc này dì Thẩm đã về, mà Bạch Thố chợt lóe lên tia tính toán, cô không nói cho dì Thẩm biết chuyện đám người Hồ Cửu đang họp kín.
Dì Thẩm là người vô cùng hiểu ý, cho nên lúc bình thường chỉ cần Hồ Cửu làm việc bà đều sẽ không đi vào trong.
“Cô Bạch, may mà có cô.”
Bà còn không quên đưa cho cô một túi trái cây tươi.
“Không sao! Dì đừng khách sáo như thế.”
Dì thắm chỉ cho rằng Hồ Cửu cùng mọi người hội họp mà thôi, nên bà pha trà rót nước sau đó tự mình mang lên phòng làm việc của Hồ Cửu.
“Các cậu nâng cao cảnh giác một chút, nếu như tôi đoán không nhầm, ở chỗ chúng ta có một ‘con chuột’.”
“Có ‘chuột’ thật sao? Long chủ nói thật chứ?”
Hữu Thủ ngạc nhiên hỏi lại.
“Cậu nghĩ tôi đùa với cậu sao?”
Túc Trì nhíu mày cảm thấy có gì đó không đúng, bọn họ và sinh gia tử bao nhiêu lâu nay chắc chắn những người này không thể là ‘chuột’ trong lời Hồ Cửu.
Những người sau này thu nạp về thì hầu như không có lý do gì để làm vậy, quan trọng là bọn họ không thể vào đây.
Vậy thì nghi vấn chỉ còn lại…
Lúc này dì Thẩm đẩy cửa vào,bà vô cùng bất ngờ khi thấy trong phòng có quá nhiều người.
“Tôi… tôi… tôi xin lỗi.
Tôi không biết mọi người đang họp tôi cứ nghĩ…”
“Không sao! Dì ra ngoài đi.”
Hồ Cửu trầm giọng nói.
Lão Lý nhíu mày nhìn theo dì Thẩm, cảm thấy có gì đó không đúng.
“Long chủ, người có cho rằng người đàn bà kia có nghi vấn không.”
Mọi người nghe lời nói của Lão Lý cũng có chút suy nghĩ.
“Bà ta từ Hồ gia, ở đây từ khi có bà ta mọi thứ đều gọn gàng, chỉ có bà ấy mới là người thực hiện việc dọn dẹp đi ra đi vào các phòng được mà thôi.”
Túc Trì suy nghĩ thấy lời phân tích này của Lão Lý vô cùng có lý.
“Đúng vậy, dì Thẩm này rất có hiểm nghi.
nhưng cũng không loại trừ khả năng là người khác.”
Thật ra Hữu Thủ cùng Túc Trì cảm thấy dị Thẩm này tuy có hiềm nghi nhưng linh cảm của bọn họ mách bảo, chuyện này với dì Thẩm không hề liên quan gì.
“Bà ta có một đứa cháu bị bệnh nặng, qua điều tra thì dì ấy cũng không có gì đặc biệt cả.
Tôi cảm thấy dì ấy không phải kẻ tình nghi duy nhất.”
Hữu Thủ đứng ra bảo vệ dì Thẩm.
“Các người không thấy dì Thẩm xuất hiện đúng lúc quá sao? Nếu nói đến dì Thẩm thì vẫn còn một người đáng nghi.”
Hồ Cửu cười cười rồi nói, nhưng ánh mắt toát lên sự nguy hiểm.
Mọi người đều nghe hiểu, chỉ có Túc Trì cùng Hữu Thủ nhìn nhau có cùng suy nghĩ, bọn họ không tin điều mà Hồ Cửu đang nghĩ.
“Nếu ngài là nói Bạch tiểu thư thì không thể nào!”
“Đúng vậy! Cô ấy có tình cảm thế nào với ngài chứ? Làm sao có thể làm chuyện bất lợi với ngài được?”
Hồ Cửu không nói gì, chỉ nhíu mày nhìn bọn họ.
“Hai cậu không cảm thấy cô ta đáng nghi, nhưng tôi thì có!”
“Ai cũng có thể, chỉ có Bạch tiểu thư là không thể!”
Giọng nói này là của Túc Trì.
Mọi người nhìn anh vô cùng ngạc nhiên.
Tại sao lại là Túc Trì?
Bình thường người được mệnh danh bà tám chính là Hữu Thủ, mà người luôn bênh vực Bạch Thố cũng là Hữu Thủ.
Vì sao hiện tại lại là Túc Trì lên tiếng?
Túc Trì cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhìn mình hơi cảm thấy ngượng ngùng.
“Mọi người xem đi Bạch Thố chỉ là một cô gái vô cùng thuần khiết, cô ấy làm sao có thể nghĩ ra được những thứ này chứ? Huống hồ với tình cảm của Bạch Thố dành cho Lòng chủ, tôi không cho rằng Bạch Thố lại làm ra những chuyện này.”
“Nếu Bạch Thố là ‘chuột’ thì là ‘chuột’ của ai chứ? Của Bạch gia?”
Túc Trì kiên quyết không tin Bạch Thố là nội gián.
“Túc trì à, cậu có vẻ hiểu Bạch Thố quá nhỉ?”
Hồ Cửu nhíu mày xoáy sâu vào ánh mắt của Túc Trì, nhận ra được dường như anh ta có tình cảm gì đó khác biệt đối với Bạch Thố.
“Các người yên tâm trong phòng này đã có kết giới, không chỉ ở phòng này mà những phòng khác đều có.
Chỉ cần kẻ đó tiếp tục ra tay chúng ta sẽ biết được đó là ai mà thôi.”
Hồ Cửu nhìn mọi người, cảm thấy không nên tranh cãi.
“Vì vậy, mỗi bước làm việc sau này của mọi người cần cẩn thận, cho đến khi chưa biết đối phương là ai, chúng ta càng cần cẩn thận hơn.”
Nói xong Hồ Cửu để cho mọi người rời đi, cũng sắp xếp lại một chút thay đổi so với kế hoạch ban đầu.
“Tôi có một lời nhắc nhở với các cậu.”
Khi Túc Trì chuẩn bị đi ra thì Hồ Cửu gọi anh lại.
“Dù ai là ‘chuột’, là nội gián, hay là kẻ phản bội.
Tôi không quan tâm, điều tôi quan tâm là những người bên cạnh tôi phải sáng suốt, đừng cư xử theo tình cảm.”.
truyen bac chien
“Những lúc cư xử theo tình cảm, thì nó sẽ hại các cậu.
Mà người của tôi tuyệt đối không nên vì tình cảm mà bị hại, nếu có chết là chết ở chiến trường chết bởi tranh đấu không phải chết những thứ viển vông đó.”
“Nhớ kỹ lời tôi nói.”
Túc Trì chợt chột dạ anh ta cảm giác dường như bản thân quá mức cảm tính.
Nghĩ đi nghĩ lại quả thật dì Thẩm không thể nào có thực lực hay có thể có đủ năng lực làm điều đó, bởi vì cháu trai bà ta bị đau là thật.
Hồ Cửu cũng chỉ tình cờ cứu giúp bà ta mà thôi nhưng Bạch Thố thì lại khác.
Chỉ là trong lòng anh như có một khởi niệm khác anh ta tuy lý trí nghĩ được như vậy, nhưng có một giọng nói nào đó muốn thuyết phục anh ta rằng Bạch Thố không phải người như vậy.
Khi mọi người đã đi cả rồi anh ta vẫn chưa hoàn hồn
“Túc trì cậu nên tôi xem lại tâm mình đi, có đôi khi người không ra tâm mình không phải là tôi mà là cậu đó.”
Nói xong Hồ Cửu cũng đi ra ngoài chỉ còn lại Túc Trì đứng ở một mình ở trong phòng
Hồ Cửu sau khi ra khỏi phòng chợt phát hiện có một ấn ký phát sáng màu đỏ.
“Thuật trú tâm?”.
Chương159: Chiến Thần Lộ Diện
Hồ Cửu nhiều ngày không đi ra ngoài, bởi vì anh biết trong chốc lát người kia cũng sẽ không vào phòng anh để lục lọi gì đó.
Thật ra thâm tâm anh thừa biết bọn họ muốn tìm thứ gì, chẳng qua là bọn họ không ngờ tới quân nhân như anh đều sẽ không cắt những thứ đó ở trong phòng
“Dì Thẩm à cháu trai của dì thế nào rồi? Đón về được rồi chứ?”
Bà thấy chủ nhân lại quan tâm tình hình của mình, thì vô cùng vui vẻ, cảm giác như đã tìm đúng người.
“Đều tốt cả.
Thằng bé còn đếm ngày ra viện, nói gặp cậu cảm ơn.
Thật sự tôi rất biết ơn cậu, nếu không có cậu…”
Nói đến đây dì Thẩm rưng rưng nước mắt, cũng không biết nói sao để bày tỏ hết lòng biết ơn của mình.
“Dì Thẩm đừng như vậy, đó xem như phúc lợi của tôi đi.
Dù sao dì cũng là người có tâm với việc, làm tốt việc của mình là được.”
“Vâng, vâng, chỉ cần là những gì cậu chủ cần tôi sẽ làm tốt.”
Dì Thẩm gật gật đầu, ánh mắt kiên quyết, sau này phải cố gắng làm tốt việc của mình.
“Sau này… khi chúng tôi họp, dì cùng những người khác không cần tới gần phòng của tôi.”
Hồ Cửu nhấp một ngụm nước rồi dặn dò.
“Chuyện này tôi biết, là hôm trước tôi không biết là cậu họp cùng mọi người… tôi xin lỗi…”
Dì Thẩm sợ rằng hôm đó đã gây chuyện gì đó, nên vô cùng áy náy.
Thật sự bà cũng biết trong các gia đình như thế này, chuyện họp hay nghị sự tại phòng thì người làm sẽ không được lên.
Điều này để tranh người làm là kẻ hai mang bán thông tin cho người khác, cũng là nhà ai cũng có bí mật khó nói.
Mà dì Thẩm làm lâu năm như thế, sao lại không biết điều này được chứ?
“Lúc trước ở Hồ gia, ông chủ đều không cho phép lại gần các phòng riêng khi có khách, trừ khi được gọi.
Nên tôi hiểu quy tắc này… sau này sẽ chú ý hơn.”
Hồ Cửu nghe dì Thẩm nói vậy, trong đầu xẹt qua một luồng suy nghĩ.
“Hôm đó dì về, còn có ai sao?”
“Có cô Bạch, cô ấy tất bật chuẩn bị nấu ăn nên cũng quên báo tôi các cậu đang họp.”
Nghe dì Thẩm nói, Hồ Cửu cũng tinh ý nhận ra vấn đề.
Chỉ là bản thân anh cũng như Hữu Thủ cùng Túc Trì, đôi khi lý trí hiểu rõ, nhưng vẫn là muốn chính mắt thấy tai nghe, tự mình nhận định mới được xem là đúng.
“Gần đây tôi mệt mỏi, sẽ ở nhà lâu một chút để nghỉ ngơi.
Dì cứ đưa cháu của dì về đây đi, cũng tiện chăm sóc, mà Bạch Thố cũng có người nói chuyện.”
Hồ Cửu nói xong thì lại quay về phòng.
Mà lúc này, Bạch Thố cũng vừa hay đi xuống phòng.
“Anh Hồ Cửu, anh không khỏe chỗ nào sao?”
Bạch Thố quan tâm hỏi, ánh mắt to tròn long lanh của cô vô cùng lo lắng cho anh.
“Cũng không hẳn, nhưng có lẽ nhiều việc, hơi mệt một chút.”
Vẻ mặt Hồ Cửu vô cùng mệt mỏi, lại có chút tái nhợt.
“Tôi đi nghỉ một chút, có việc hãy gọi tôi.”
Hồ Cửu nói xong thì đi về phòng nghỉ ngơi, bộ dạng suy yếu một chút làm cho Bạch Thố trong lòng có chút đau xót.
“Dì Thẩm, có vẻ anh Hồ Cửu bị ốm rồi, nên nấu gì tẩm bổ cho anh ấy một chút đây?’
Thật tâm Bạch Thố vẫn rất lo cho Hồ Cửu.
Trong Hồ Cửu còn bày ra một màn đau ốm nằm ở nhà tận hưởng giây phút thư thái trước bão, thì ở biệt thự ngoại ô Thẩm gia, hai nữ hai nam ngày đêm hoan lạc.
Tài xế Chu có thể nói là có bất mãn mà không nói thành lời.
“Thẩm tiểu thư, cô xem nhiều ngày qua đã nắm bắt trọng điểm rồi chứ?”
Tiểu Diêu lả lướt cười nhìn Mộc Thúy Lan.
Bởi vì đây là biệt thự Thẩm gia, mà Mộc Thúy Lan cũng không muốn bại lộ mình là ai, cho nên đành lấy danh là Thẩm tiểu thư.
Mọi người đều gọi cô ta là Thẩm tiểu thư.
“Cũng xem như đã nắm bắt.
Chỉ là có một số ‘tuyệt kỹ’ vẫn là chưa luyện được.”
Vẻ mặt Mộc Thúy Lan vô cùng tiếc nuối.
Cứ như bỏ lỡ gì đó quý giá.
“Thẩm tiểu thư phải hiểu rõ, có những kỹ năng phải luyện theo năm tháng, còn hiện tại chỉ có thể dùng những chiêu thức có thể gây đê mê mà thôi.”
Huy Phát vừa mặc lại quần, vừa chậc lưỡi nói.
Mà Trình Vũ trải qua nhiều lần bị hành hạ, được Mộc Thúy Lan đưa về đây xem như thoát khỏi địa ngục.
Hắn ta khi biết được thân phận người cứu mình là Thẩm tiểu thư thì trong lòng dâng lên một tia tính toán.
“Số tiền kia đã đưa hết cho Thẩm tiểu thư, cô xem… tôi…”
Trình Vũ bày ra bộ dạng đáng thương.
Để được ở lại Thẩm gia, hắn đã uống bảy tấc lưỡi, bịa ra một câu chuyện vô cùng bi thảm.
Cả Tiểu Diêu cùng Huy Phát lăn lộn trong chốn bụi trần, vậy mà vẫn tin vào lời nói của Trình Vũ.
Hắn vẽ ra một câu chuyện vô cùng cảm động, nào lại gia đình hắn là một gia đình khá giả ở thành phố Gia.
Vì bị chèn ép kinh doanh mà phải bôn bạ, lại bị người hại rơi vào chỗ kia, may là hắn bị đánh đập cũng không khuất phục, sau đó trốn được thì gặp Mộc Thúy Lan tốt bụng giúp đỡ.
Mà Mộc Thúy Lan vì thấy hắn cùng cảnh ngộ với mình, cho nên cũng để hắn ở lại.
“Số tiền kia, tôi sẽ chỉ lấy một nửa, còn lại anh giữ mà tìm đường làm ăn.”
Nói xong Mộc Thúy Lan trả lại thẻ kia cho hắn.
Nhìn thẻ đen này, Mộc Thúy Lan càng tin Trình Vũ nói thật, vì chỉ ai có thân phận cao quý mới có thể giữ được chiếc thẻ này.
Có lẽ số tiền này là số tiền còn lại của Trình Vũ, cho nên cô cũng chỉ lấy đi một nữa.
Mà điều quan trọng là qua mấy ngày tiếp xúc, Mộc Thúy Lan vậy mà có cảm tình với Trình Vũ.
Phải nói Trình Vũ này quả thật có khả năng lừa đảo phụ nữ quá tốt rồi.
“Anh ta có thể giữ mình ở Thiên Đường xem như có bản lĩnh.
Thẩm tiểu thư không biết đâu, cực hình ở đó chưa ai vượt qua.”
Tiểu Diêu nhìn Trình Vũ toàn thân là vết thương thì vô cùng bội phục.
Mà Huy Phát thì không nghĩ vậy.
Đều là đàn ông, chiêu thức kia của Trình Vũ chỉ lừa được phụ nữ mà thôi, sao qua mắt được đàn ông chứ.
Huống hồ dấu vết kia… còn không phải là lăn lộn cùng đàn ông mà có sao?
Đàn ông với đàn ông lăn lộn sẽ rất khác với ái muội nam nữ.
Cho nên Tiểu Diêu cùng Mộc Thúy Lan không biết cũng là chuyện bình thường.
Mấy ngày qua, Mộc Thúy Lan coi như đã học được một thân bản lĩnh trên giường, mà để có được… thì bọn họ ngày ngày chính là trên giường mà luyện tập.
Không nói cũng biết, loạn như thế nào.
“Kỹ thuật của anh khá tốt.
Tôi sẽ thưởng thêm, dù sao mai tôi cũng phải để các người về lại Thiên Đường… tối này xem như… thoái mái nhé.”
Nói xong Mộc Thúy Lan nháy mắt nhìn Huy Phát.
- ----------------
update trước một chương,
4 chương còn lại khuya nay update nhé ^^
tầm sau 12h sẽ bắt đầu lên chương tiếp nha.
Cả nhà ủng hộ nha nha.
Chương160: Thẩm Tiểu Thư Là Ai
Tuy ai cũng phấn khích, nhưng Huy Phát lại khá ganh tỵ với tên Trình Vũ kia, dựa vào đâu mà hắn được ở lại?
Huy Phát suy nghĩ, chỉ cần được Thẩm tiểu thư bao nuôi,có phải hắn cũng có thể kiếm được một chút, sau đó tự thân ra khỏi hội quán Thiên Đường kia.
Mà Trình Vũ dựa vào ba tấc lưỡi của mình, cũng khiến cho Mộc Thúy Lan có lòng tin hơn vào mình.
Ai bảo hắn có thẻ đen kia chứ?
Không nói cũng biết, tối đó bọn họ có bao nhiêu điên cuồng, Trình Vũ có lẽ qua thời gian bị hành hạ cũng trở nên biến thái hơn, nhưng lại rất biết cách che giấu.
Sáng hôm sau.
Mộc Thúy Lan đã chuẩn bị cho Tiểu Diêu cùng Huy Phát một chiếc taxi cùng một số tiền lớn.
“Xem như là công của các người, chỉ cần tôi đạt được mục đích, cũng sẽ không quên cả hai.
”
Nói xong cô ả đỏng đảnh bỏ đi, mặc kệ hai người kia vẫn chưa lên xe.
Mà sau nhiều ngày nhuốm mùi tình ái, lại là cố tâm học hỏi cho nên dáng vẻ của cô ta bây giờ ngoại kiều mị, quyến rũ còn có sự cuốn hút đặc biệt.
Một sự cuốn hút chỉ những kẻ tham dục mới nhận ra.
“Anh… có thể ở đây chứ?”
Trình Vũ vẻ mặt mong chờ hỏi Mộc Thúy Lan.
“Anh Trình này, anh nên tìm một nơi khác.
”
Cô ta nhìn xung quanh, sau đó dùng ánh mắt gợi tình mà nói với Trình Vũ.
Ban đầu Trình Vũ chưa hiểu ý của Mộc Thúy Lan, cho rằng cô là đang muốn đuổi anh đi.
Mà Mộc Thúy Lan sau khi trải qua nhiều ngày hoang đường, tự tin cho rằng bản thân đã đủ sức quyến rũ bất cứ tên đàn ông nào, cho nên cũng không mấy ngần ngại.
“Ở đây quá lộ liễu, cũng nên tìm một chỗ tôi cùng anh tới lui được mà không bị ai phát hiện.
”
Nói xong cô ta nở nụ cười quyến rũ, xoay người đi vào biệt thự.
“Nhớ gửi địa chỉ cho tôi.
”
Cô ta còn không quên bỏ lại một câu.
Trình Vũ sau khi nghe câu cuối chợt hiểu ra.
Dù gì Thẩm tiểu thư cũng là người của gia tộc lớn, nếu như nuôi trai ở một nơi thế này thì dễ bị điều tiếng.
Đây là muốn hắn ta tìm một chỗ tự lo thân, sau đó cô ấy sẽ đến ‘thăm’ hắn.
Nghĩ vậy, Trình Vũ cười tươi vác đồ đi, cũng không còn vẻ mặt thất thiểu như vừa rồi.
Mộc Thúy Lan để đám người kia đi vì tối nay chính là lúc mà vị phu nhân kia đưa cô lên giường đám đàn ông kia.
“Mộc tiểu thư, à không Thẩm tiểu thư.
Phu nhân nói cô nên chuẩn bị, đồ đã được đưa tới.
”
Tài xế Chu tuy lời nói thể hiện kính trọng, nhưng giọng nói lại không mấy kính cẩn.
“Anh Chu… anh nói xem… Tôi đủ quyến rũ không?”
Mộc Thúy Lan nhìn người trước mặt, tuy là tuổi đã lớn, dáng vẻ đĩnh đạc, vậy thì sao chứ?
Còn là tâm phúc của phu nhân kia, nếu như có thể…
Ừm cũng tốt!
Ánh mắt lóe lên lửa tình, ngón tay thon dài của cô ta mò mẫm vào bờ ngực của người đàn ông lớn tuổi.
“Thẩm tiểu thư, xin tự trọng.
”
Tài xế Chu né tránh, đứng thẳng người, một bộ không muốn dính dáng đến cô ta.
“Ông nói xem, tôi nên tự trọng thể nào? Tài xế Chu tôi còn không quyến rũ được, tôi làm sao đủ tự tin làm gì người khác chứ?”
Cô ta vừa cười, vừa lả lướt đi xung quanh Chu Nhiệm.
Cũng không động tay linh tinh, mà nhắm chuẩn xác những nơi mà đàn ông dễ nhạy cảm, cứ như vô ý dùng tay lướt qua.
“Tôi nghĩ nên ép ông không nhỉ.
Hoặc tôi khỏa thân tại đây, cùng ông.
Ai ai cũng thấy, hoặc ông cùng tôi vào phòng, thử ‘kiểm tra’ xem, tôi đủ lực hấp dẫn chưa.
”
Suy cho cùng Chu Nhiệm cũng là đàn ông, nhiều ngày qua bị âm thanh chói tai của bọn người này hành hạ khiến ông cũng ức chế lắm rồi.
Nhưng ông ta không phải là không muốn, mà ngại Mộc Thúy Lan quá mức tùy tiện dơ bẩn.
Nhìn ánh mắt cô ta, ông cảm giác cô ta sẽ làm thật, bất đắc dĩ đành đi theo cô ta.
“Sao anh Chu im lặng vậy? Tôi thử làm anh lên tiếng nhé.
”
Nói xong bàn tay không an phận của cô ta tự tiện tháo đi chiếc nịt quần, kéo xuống chiếc khuyu kia…
“Ồ… Không ngờ ông cũng ‘dũng mãnh’ như vậy nha… đạo mạo cho ai xem chứ, lên giường rồi… thả con thú trong người ông ra đi.
”
“Xem nào, tôi cũng chỉ là con cờ, có gì mà ông ngại, ngủ thêm với một người hay ít đi một, cũng không sao.
”
Thật ra ban đầu Mộc Thúy Lan khá bài xích chuyện này, nhưng sau vài ngày ở cùng đám người kia, bọn họ cũng ‘khai sáng’ cho cô ta nhiều thứ.
Tỷ như, từng có một phu nhân nổi tiếng là kiều nữ khắp thành phố, người ta đồn rằng không có ai mà cô ta không lên giường cả, cuối cùng cô ta có cơ ngơi riêng.
Tuy mang tiếng một chút, nhưng hiện tại không ai dám động vào bà ta cả, chỉ là nhiều năm trước bà ta đi ra nước ngoài định cư.
Đây là gì?
Chính là tẩy trắng.
Vậy Mộc Thúy Lan tiếc thân thể làm gì? Chỉ khi thân thể này không còn là của cô, thì mọi thứ mới có thể xem như thành công một nửa.
“Thẩm tiểu thư… cô….
!”
“Suỵt!”
Mộc Thúy Lan cởi bỏ những gì vướng víu trên người Chu Nhiệm, ngón tay linh hoạt lả lướt.
Khuôn miệng xinh xinh của cô ta không ngừng hoạt động ở nơi mà ai cũng có thể nghĩ.
Hít!
Chu Nhiệm hít một hơi, dường như cũng không thể cưỡng lại đê mê do cô ta đem lại.
Mộc Thúy Lan nhìn biểu cảm của Chu Nhiệm, cô ta lại cảm thấy vô cùng thành tựu.
Xem ra Tiểu Diêu cũng rất tận tâm, không hề phí tiền học phí nha!
“Nói đi… thích chứ?”
Mộc Thúy Lan kích thích vành tai của ông ta, muốn hắn ta tự miệng nói ra.
Nhưng Chu Nhiệm cắn chặt răng không nói.
Tay của Mộc Thúy Lan cũng không ngơi nghỉ, tiếp tục vuốt ve cả cơ thể ông ta.
Chỉ là, cô đã lột sạch nội y, trên người chỉ độc một chiếc váy hai dây mỏng manh tùy thời có thể rơi xuống, chỉ là vẫn vướng trên người cô.
Nếu là một gã đàn ông nào đó có lẽ đã không chịu nổi mà xé nát chiếc váy kia ra, ‘ăn’ cô ta ngấu nghiến.
“Chậc chậc… xem này, cố gắng làm gì chứ?”
Mộc Thúy Lan xem Chu Nhiệm như là thử nghiệm đầu tiên của mình, không có ý định dừng lại.
“Phu nhân… nói… không chuẩn bị… sẽ không kịp.
”
Ông ta cắn răng chịu đựng, muốn đẩy Mộc Thúy Lan ra.
Nhưng còn chưa làm gì, cô ta đã…
“Á… Thật thoải mái.
”
Cả người cô ả ngồi hẳn lên phần thân dưới của Chu Nhiệm, ông ta có một cảm giác sảng khoái tột độ.
.