• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 276

“Nếu cô không có nét nào giống với Thẩm gia, là họ hàng gì đó… thì ai tin cô là người Thẩm gia tôi chứ?”

Nói xong bà ta nâng tách trà hớp một ngụm nhẹ cười.

Mộc Thúy Lan ánh mắt sáng ngời, là Thẩm gia?

Đây là gia tộc cấp hai của phương Bắc, chỉ sau ba đại gia tộc.

“Thẩm… Thẩm gia…”

“Đúng!”

“Tôi đồng ý… chỉ là… phu nhân, tôi có chút chuyện…”

“Cô nói đi.”

“Danh tính của tôi cũng sẽ thay đổi chứ?”

Thẩm Thanh Hương gật đầu.

“Tất nhiên.”

Mộc Thúy Lan âm thầm vui mừng.

Ít nhất cô ta cũng thoát khỏi cuộc sống bị người coi thường kia.

“Tôi sẽ sắp xếp, trong hôm nay sẽ cho cô đến bệnh viện của Thẩm gia, đãi ngộ cao nhất.”

Nói xong bà ta đi khỏi.

Mộc Thúy Lan hít một hơi, nhìn xung quanh, xem như cô ta bước đầu tiến tới tương lại.

Trong lòng cô ta suy nghĩ sẽ tìm cơ hội để lấy lại mọi thứ vốn dĩ trước kia là của cô ta.

“Tôi muốn ra ngoài một chút, có được không?”

“Được chứ, mời cô.”

Dù sao Mộc Thúy Lan cũng là lần đầu tiên đến phương Bắc, cũng muốn đi tham quan một chút.

Tại quán nước gần tòa nhà Ban chính trị.

Hồ Cửu đã đợi sẵn, Dung Vị cũng vừa lúc đến.

Cả hai nhìn nhau, Hồ Cửu lạnh nhạt cũng không đứng dậy, càng không nhìn đến.

“Cậu… vẫn giận tôi.”

Dung Vị mở lời.

“Có gì để giận? Đều đã nhiều năm như vậy… ai cũng nên có trách nhiệm với lựa chọn của mình.”

“Chuyện Hồ gia lần này, có thể… vì tôi mà…”

“Chuyện Hồ gia lần này, có thể… vì tôi mà…”

Dung Vị cũng không muốn vòng vo, nói thẳng vấn đề.

“Họ tự làm tự chịu, liên quan gì tôi?”

“Tôi biết cậu quen biết với Ngài Tuệ gì kia, cùng Túc Trì. Nếu có thể…”

Nhìn Dung Vị đang cố gắng lấy lòng, nụ cười Hồ Cửu càng sâu hơn.

“Từ khi nào cậu trở thành con chó của bọn họ rồi?”

“Tôi không…”

“Vậy bây giờ là gì? Cậu có tự soi gương xem mình ra thế nào rồi?”

Hồ Cửu lạnh nhạt nói lời làm Dung Vị tổn thương tự trọng.
Chương 277

“Cậu thì biết gì? Cậu quen biết với kẻ có địa vị, còn cấm tôi không được đầu quân cho người ta?”

“Nếu tôi nói bọn họ đều là thuộc hạ của tôi, cậu tin sao?”

“Nếu tôi nói bọn họ đều là thuộc hạ của tôi, cậu tin sao?”

“Hồ Cửu! Tôi công nhận có ganh tỵ với cậu, nhưng cậu là ai mà đòi làm chủ của những người kia.”

Dung Vị liếc Hồ Cửu rồi nói tiếp.

“Cậu tốt nhất giữ miệng lại đi. Còn chút tình nghĩa, tôi khuyên cậu nên lấy lòng họ, một chút danh vị và tự hào cậu còn nếm được.”

Nói xong anh ta nhìn ra cửa kính bên ngoài, có chút chua chát.

“Vẫn là cậu không tin tôi.”

Hồ Cửu cười lắc đầu.

“Hồ gia là tự làm tự chịu. Cậu không cần tìm tôi vì chuyện này.”

“Tôi biết cậu giúp được.”

Dung Vị kiên định.

“Vẫn là cậu không tin tôi.”

Hồ Cửu cười lắc đầu.

“Hồ gia là tự làm tự chịu. Cậu không cần tìm tôi vì chuyện này.”

“Tôi biết cậu giúp được.”

Dung Vị kiên định.

“Dung Vị… là anh?”

Vừa lúc này giọng nói thanh thúy vang lên gọi tên Dung Vị.

Anh ta cùng Hồ Cửu nhìn lại… chính là Mộc Thúy Lan.

Xem ra trái đất này tròn quá mức rồi.

Nhìn thấy Mộc Thúy Lan xuất hiện ở đây, Hồ Cửu hơi nhíu mày, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

Dung Vị thì hơi lúng túng, khi rời khỏi tù anh ta cũng đã nghe qua chuyện Mộc Thúy Lan cùng Dương Minh Thành.

Cả chuyện bọn họ hãm hại anh ta cùng Hồ Cửu.

Chỉ là hiện tại gặp lại… anh ta không biết phải làm sao để đối mặt?

Mộc Thúy Lan cũng chính là người phụ nữ Dung Vị luôn tâm niệm…

“Em… cũng ở đây?”

Dung Vị hơi lúng túng.

“Chẳng lẽ anh ở đây còn tôi thì không được?”

Mộc Thúy Lan cũng không có chút áy náy.

Cô ta nhìn thấy Hồ Cửu ở cùng Dung Vị, cho rằng bọn họ thân thiết như trước, cô ta càng chướng mắt.

Nhìn đi, sau khi bị Hổ Cửu ra tay không thương tiếc, cô ta mất bao nhiêu tiền mới giữ được gương mặt không tỳ vết.

Mà gia sản Mộc gia cũng theo đó sụp đó, việc làm ăn như bị phong sát.

Sau đó cô có nghe được Hồ Cửu chính là có quen biết với Túc Trì cùng người có quyền lực.

Lúc này Mộc Thúy Lan xem như mình xui xẻo.

Nhưng vừa được Thẩm Thanh Hương nhồi vào đầu những thứ tương lai vẽ ra kia.
Chương 278

Cô ta cho rằng chỉ cần mình bám được một kẻ nào đó có quyền lực, thì có thể chà đạp Hồ Cửu cùng Dung Vị cho hả giận!

“Sao? Ra tù quen chưa? Đến đây làm gì? Không lẽ kiếm cơm.”

Mộc Thúy Lan khinh bỉ cười.

“Xem ra bài học lần trước…cô vẫn chưa sửa đổi.” Hồ Cửu lạnh nhạt đánh giá cô ta.

“Hồ Cửu! Nếu không tại anh thì Mộc gia đã không ra nông nỗi như vậy.”

“Còn có tên bạn bất tài này của anh, ra tù thì sao? Còn làm được trò trống gì? Hay cũng như anh đi theo làm chó cho đám quyền quý?”

Trong thâm tâm cô ta, Hồ Cửu chính là đi theo lấy lòng đám người kia, mới được ưu ái như vậy.

Mà Dung Vị lại chẳng khác là mấy.

“Hừ, thành phố Gia nhỏ bé kia xem như tôi chơi không lại anh. Nhưng ở đây là phương Bắc. Chờ xem! Tôi sẽ chơi chết anh.”

Mộc Thúy Lan vừa nói ánh mắt vừa sắc bén nhìn Hồ Cửu.

Hận! Chính là ánh mắt thù hận!

Sao không hận cho được chứ?

Sau một đêm từ thiên kim thành kẻ khố rách áo ôm.

Cô ta không chịu nổi.

Cô ta không chịu nổi.

“Tôi mong chờ!”

Hồ Cửu cũng không thèm nhìn cô ta, dù sao cho cô ta ảo tưởng một chút cũng không sao.

“Anh… được, sẽ có ngày tôi bắt anh quỳ xuống cầu xin tôi.”

“Thúy Lan, sao em lại ra nông nỗi này chứ?”

Dung Vị có chút đau lòng, nhìn Mộc Thúy Lan mà anh từng yêu thương.

Thật xa lạ!

“Tôi? Anh còn nghĩ rằng anh hiểu tôi sao?”

“Em…”

Dung Vị quả thực không hề hiểu cô ta, anh ta càng không nói được câu nào.

“Em đi đi! Về sau… cẩn thận một chút.”

“Anh có quyền gì chứ? Đây cũng không phải nhà anh nha.”

“Còn cẩn thận? Người cẩn thận nên là các người.”

Nói xong Mộc Thúy Lan tức giận rời đi, nhìn thấy kẻ mình chán ghét, kẻ thì mình hận, lại không làm gì được.

Cô ta không tức giận mới là lạ.

“Hồ Cửu… Chuyện kia…”

Dung Vị sau khi thấy Mộc Thúy Lan đi cũng hoàn hồn.

“Nếu là về Hồ gia, như tôi nói, họ tự làm tự chịu.”

“Tha cho Mộc Thúy Lan một đường sống đi!”

Nghe vậy Hồ Cửu nhíu mày nhìn Dung Vị.
Chương 279

“Cô ta hại tôi, còn hại cả cậu!”

“Tôi biết!”

Hồ Cửu trong lòng cảm thấy người bạn này của mình hết thuốc chữa rồi.

“Cậu và tôi không nên gặp nhau nữa.”

“Cậu và tôi không nên gặp nhau nữa.”

Nói xong anh đứng dậy muốn rời đi.

“Hồ Cửu! Xem như… tôi cầu xin cậu.”

“Nhẹ tay với Hồ gia, buông tha Mộc Thúy Lan.”

Dung Vị nhanh chóng đi lên trước.

“Tôi nhắc lại, Hồ gia tự làm tự chịu, còn Mộc Thúy Lan tôi còn lười nghĩ tới chứa đừng nói là làm gì cô ta.”

“Chỉ cần cậu chịu nói một câu, giúp Hồ gia… về sau tôi không xuất hiện trước mặt cậu nữa.”

Hồ Cửu quay lại đấm cho Dung Vị một phát thật mạnh.

Vì quá bất ngờ, Dung Vị lảo đảo ôm mặt.

“Dung Vị à Dung Vị, cậu đã không còn là cậu nữa.”

Nói xong Hồ Cửu đi thẳng.

Mà Dung Vị lại cười vô cùng đau đớn.

Lần này anh ta thực sự đánh mất mọi thứ, kể cả lòng thương hại cuối cùng của Hồ Cửu.

Anh ta về lại Hồ gia, nhìn thấy mặt anh ta có vết thương Hồ Lâm nghi hoặc hỏi han.

“Có sao không?”

“Không sao!” Dung Vị hơi ngớ người.

Nhưng anh ta không hề biết Hồ Lâm căn bản không hề quan tâm tới vết thương của Dung Vị.

Ông ta lo ngại nếu Dung Vị bị thương thì chuyện nhờ vả Hồ Cửu sẽ không thành.

Trong lòng ông ta đang hối hận không thôi, nếu ngày đó biết Hữu Thủ là Ngài Tuệ, biết Hồ Cửu có quan hệ với Túc Trì.

Thì trăm triệu lần ông ta sẽ không dám làm những chuyện như vậy, càng sẽ không bỏ qua Hồ Cửu.

Chỉ là làm gì có thuốc hối hận chứ?

“Vậy… không thành sao?”

Hồ Lâm thất vọng hỏi.

“Yên tâm… Anh ấy sẽ giúp chúng ta, chỉ là một lần duy nhất này thôi.”

Dung Vị chắc chắn nói.

Vì anh ta quá hiểu bạn mình.

Một cái đánh đó có bao nhiêu đau đớn cũng là bấy nhiêu tức giận.

Anh ta chịu được, bọn họ từng giao ước, nếu một bên muốn đoạn tuyệt, thì phải thực hiện một yêu cầu của bên còn lại.

Đồng thời tẩn cho người kia một cái thật đau.

Khóe miệng Dung Vị nhếch lên.

Chỉ cần qua được thời kỳ khó khăn, Hồ gia sẽ xem trọng anh ta hơn, sau đó cơ hội thăng tiến sẽ cao hơn.

“Thật?”

“Đúng!”
Chương 280

“Vậy tốt rồi.”

Hồ Lâm thở phào một hơi.

“Bên phía Trần gia vẫn cần cậu ra sức, họ không thích tôi cùng Hồ Tiêu. Nhưng nếu là cậu…”

“Trợ lý Bác thì sao?’

Dung Vị có cảm giác được Hồ Lâm cân nhắc tín nhiệm.

“Anh ta còn có chuyện khác, tạm thời cậu sẽ thay vị trí anh ta.”

Nói xong ông ta ra hiệu, một đoàn người đi vào trên tay là nhiều đồ giá trị.

“Đây chính là chút đãi ngộ.”

Hồ Cửu sau khi trở về căn cứ của mình thì hơi thở phào, quả thật là anh cùng Dung Vị mãi mãi không thể cùng nhau nữa.

“Lão Lý, thả cho Hồ gia một đường sống.”

“Phải nhớ! Chỉ tha cho họ lần bỏ phiếu này…”

“Sau đó, mọi chuyện đúng theo kế hoạch mà làm.”

Lão Lý hơi nghi hoặc, nhưng ông ta ở trên chính trường nhiều năm, cũng rất biết nhìn sắc mặt.

Có những chuyện không nên hỏi thì không cần phải hỏi, nghi vấn có thể được giải quyết sau này thôi.

“Vâng.”

“Ngày mai ông đến nội các nhận nhiệm vụ đi. Túc Trì đã sắp xếp cho ông, sau này Lý gia cũng nên trở thành gia tộc mới rồi.”

Lão Lý ngẩn người.

“Này…”

“Tôi từng nói, nếu theo tôi tuyệt đối sẽ không có chuyện vắt chanh bỏ vỏ…”

“Tôi xin cảm ơn Chiến thần… À không Long chủ.”

Lão Lý cúi đầu rất thấp muốn thể hiện sự biết ơn sâu sắc.

Ban đầu Lão Lý còn ôm tư tâm, nhưng sao thời gian đi theo Long chủ, ông ta biết đây chính là nơi ông ta có thể trung tâm.

“Lý gia có được thứ xứng đáng.”

Sau đó Hồ Cửu quay người lại nhìn Lão Lý, cười ẩn ý.

“Nên nhớ Lý gia phải làm việc cho ai.”

Lão Lý kính cẩn hơn, ông ta biết đây chính là một bước tiến, đưa Lý gia lên một tầm mới.

Mà cũng là cách duy trì Lý gia trăm năm không suy, nhưng ông ta càng không thể ngờ, chính nhờ vào hôm nay, mà về sau Lý gia luôn luôn gia tộc đứng đầu.

Không một ai biết sau lưng Lý gia có một thế lực khổng lồ khác, nhưng đó là chuyện của sau này.

Hiện tại Lão Lý cần thực hiện một việc quan trọng hơn.

“Lão Lý tôi xin nguyện dùng ấn ký, ký kết khế ước truy hồn thuật như Hoàng Đàn, nguyện đời đời phục vụ các thế hệ Chiến thần cùng Long chủ.”

Hồ Cửu nhìn ông ta, cũng không nói là có đồng ý hay không.

Một lúc sau, Hồ Cửu tạo ra một ấn ký.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK