“Chiến thần… Hồ gia chúng tôi rất luôn ngưỡng mộ Ngài, nếu có thể…”
Ông hơi ấp úng, rồi ngước nhìn Trình Vũ.
“Ngài có thể cho tôi hẹn gặp riêng Ngài, một là để tỏ lòng thành kính, hai là… chúng tôi có chút quà mọn… gọi là…” Hồ Lâm nói xong dùng hai tay đưa danh thiếp cho Trình Vũ.
Bộ dạng hai tay đưa lên vô cùng kính cẩn.
“Được rồi. Tôi sẽ để trợ lý của tôi sắp xếp sau đó chủ động liên hệ cho ông.” Trình Vũ đưa danh thiếp cho gã đàn ông áo đen đứng sau.
“Tôi có việc phải đi rồi.” Trình Vũ lên tiếng.
“Vâng, tôi sẽ chờ Ngài, mong Ngài chiếu cố.” Hồ Lâm cúi đầu nói.
Nói rồi Trình Vũ bước ra ngoài.
Vừa lúc này đám người Hồ Cửu cùng Túc Trì cũng vừa bước vào.
Một Chiến thần uy danh bằng xương bằng thịt thực sự, còn một kẻ mạo danh lại đụng độ nhau tại cửa khi Resort Bạch Ngọc.
“Tránh ra!” Trình Vũ đang trong vai ‘Chiến thần’ cảm thấy bản thân quả thật cao hơn người khác rồi.
Túc Trì là quân nhân thực thụ, cho nên trên người đã có sẵn khí chất sát phạt, một câu vô lý của Trình Vũ làm Túc Trì khó chịu ra mặt.
“Anh bạn, là anh va vào tôi!” Túc Trì nhìn Trình Vũ, vẫn giữ thái độ lịch sự.
Hồ Cửu nhìn theo nhíu mày.
Nhưng anh để ý không phải là Trình Vũ, chính là tên đàn ông mặc đồ đen đeo kính mát kia.
Nhìn ông ta có vẻ đã có tuổi, khá cao to, nhưng không có vẻ là vệ sĩ.
“Hừ, cậu nên biết điều một chút, nếu không…”
“Ngài nên đi rồi!” Gã đàn ông áo đen cắt lời Trình Vũ.
Ngữ khí tỏ vẻ cung kính nhưng thực sự nghe kỹ và quan sát một chút, Hồ Cửu nhìn ra gã đàn ông kia khá cẩn thận.
Nhìn dáng vẻ không giống là nhắc nhở.
Là giống ra lệnh!
Hồ Cửu nghi hoặc.
“Các vị vẫn chưa xin lỗi anh ta.” Anh lên tiếng.
“Gì chứ? Xin lỗi?” Trình Vũ cũng không để tâm đến lời của gã áo đen nữa.
Cảm giác mình vừa được cả đám thượng lưu kia vây quanh, còn ‘ăn’ được của ngon.
Hắn ta cũng quên mất bản thân là kẻ giả mạo!
Những gã áo đen kia dù không biết thân phận Túc Trì cùng Hồ Cửu, tuy nhiên hắn nhìn ra được khí chất bất phàm trên hai người họ.
Cũng không muốn thêm rắc rối.
“Ngài còn có việc gấp cần giải quyết.” Gã áo đen giọng nói nghiêm nghị hơn.
“Không thể! Xin lỗi rồi các người muốn đi đâu thì đi.” Hồ Cửu chặn đường.
Gã áo đen cũng mất kiên nhẫn.
“Anh bạn trẻ, không nên ngông cuồng.”
“Ngông cuồng? Nhưng tôi thích.” Hồ Cửu nở nụ cười quái dị.
Trình Vũ hống hách bước lên.
Chương 217
“Đứng trước Chiến thần, các người còn muốn tôi xin lỗi? Tôi sợ các người vây lấy tôi còn không kịp.”
Nghe Trình Vũ nói xong, Hồ Cửu cùng Túc Trì nhìn nhau, mỉm cười.
Cũng không có bộ dáng cúi đầu chào hỏi, Trình Vũ thấy vậy thì hơi kinh ngạc, mà gã đàn ông áo đen cũng không muốn dây dưa.
“Đi thôi!”
Nói xong thì lôi Trình Vũ đi.
Túc Trì định ngăn cản thì bị Hồ Cửu ra hiệu để họ đi.
“Chiến thần sao? Cứ để hắn chơi.” Anh nhìn theo đám người rồi nói.
Túc Trì hiểu ý Hồ Cửu cũng không định đuổi theo nữa.
“Vậy… Chúng ta có cần vào trong?” Túc Trì tiếp tục hỏi.
Lúc Hồ Cửu còn chưa kịp trả lời thì Hồ Lâm đã ở ngay đó, hắn đi đến gần anh, ánh mắt toàn là thù hận.
“Hồ Cửu!”
Hồ Lâm nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta đã bao giờ chật vật vậy chứ, chính tên nhãi nhép này lại làm ông bị thương.
Hôm nay được diện kiến Chiến thần trong bộ dạng thương tật này, làm ông ta vô cùng khó chịu.
Trần gia cùng Vinh gia liên hợp chèn ép Hồ gia, mà ông ta còn bị tên Vinh thiếu cười nhạo.
“Ông nên lịch sự một chút. Dù sao người của đại gia tộc đều ở đây.”
“Tôi thì không vấn đề gì. Chỉ là… lo lắng thay cho ông.”
Hồ Cửu cũng không nể mặt mà nói.
Anh nhìn chướng mắt Hồ Lâm này lắm rồi, còn chưa động tới là vì anh còn có kế hoạch phía sau, cũng là một phần vì người mẹ đã mất.
Nếu không tên Hồ Tiêu cùng Hồ gia bên kia có thể còn bay qua bay lại được sao.
Điều anh muốn chính là để Hồ gia từ từ nếm trải mùi vì bị chà đạp.
“À, tôi quên nhắc nhở ông. Xem như tôi tốt bụng, nhắc một chút… Hồ gia nên chuẩn bị tốt một chút, đến lúc bị người chà đạp thì lại không quen.” Hồ Cửu nói xong thì nở nụ cười bí ẩn.
Hồ Lâm nghe vậy thì tức giận không thôi.
“Mày đừng nghĩ có chút bản lĩnh thì xem như một tay che trời. Chờ Chiến thần giúp Hồ gia, tao muốn xem mày sẽ như thế nào.” Ông ta thật sự muốn bóp chết Hồ Cửu.
Chỉ là hiện tại ông ta không có khả năng đó.
“Ồ, ông Hồ Lâm, ông vẫn chưa đi sao?” Vinh thiếu vừa lúc đưa Trần Giai Linh ra ngoài.
Vinh gia cùng Trần gia và Hồ gia cũng đã giữ vị trí kiềng ba chân lâu nay. Lần này liên hôn, có thể nói Hồ gia xem như bị bọn họ đè bẹp.
Chưa kể đến có sự đảm bảo của Chiến thần hôm nay, bọn họ xem như một bước lên mây, lên cả một tầm cao mới.
“Vinh thiếu, Trần tiểu thư, hôm nay cũng nhờ mọi người mà tôi cũng được diện kiến Chiến thần. Nên cảm ơn mọi người rồi.” Hồ Lâm lịch sự cùng khiêm nhường mà nói.
Giao tiếp trong giới thượng lưu vô cùng mệt mỏi, dù trong lòng có bao nhiêu bất mãn cũng phải ra vẻ lịch sự kín đáo.
Hồ Cửu cùng Túc Trì nhìn nhau, bĩu môi cảm thấy Hồ Lâm sống quá mệt mỏi.
Chương 218
“Ông Hồ khách khí.” Trần Giai Linh yểu điệu nói.
Nhưng ánh mắt cô ta lại nhìn thấy Hồ Cửu, cảm giác có chút quen thuộc.
“Chiến thần cũng đã đồng ý hỗ trợ Hồ gia, còn cho tôi một cuộc hẹn. Đây là chuyện quá tốt rồi, cảm ơn Vinh thiếu là điều đương nhiên.” Hồ Lâm lúc này không còn vẻ hèn mọn.
Ông ta đứng thẳng người, lịch sự cười tỏ vẻ đắc ý.
Thật ra Trình Vũ cũng không đồng ý gì với Hồ Lâm điều gì, chỉ là Hồ Lâm muốn bọn Vinh gia và Trần gia nghĩ rằng Chiến thần đã đồng ý giúp đỡ Hồ gia mà thôi.
Vinh thiếu nghe vậy thì mặt biến sắc, trong lòng thầm quyết tâm sẽ đẩy mạnh kế hoạch kia của mình.
“Ồ, vậy chúc mừng ông Hồ rồi.” Tuy miệng nói chúc mừng nhưng bản thân hắn vô cùng khó chịu.
Trần Giai Linh thì không nao núng, dù sao cô ta cũng đã là tình nhân của Chiến thần, không ngại chút lợi ích này.
“Kia là…” Vinh thiếu cũng không bỏ qua hai người kia.
“Khách mời!” Túc Trì không nhanh không chậm đáp.
Hồ Lâm cùng Vinh Y Tiếu nghi hoặc, Túc Trì cùng Hồ Cửu ăn mặc bình thường, lại không có dáng vẻ gì là danh gia, sao lại có thiếp mời?
Túc Trì đưa thiếp mời ra, Vinh Y Tiếu cầm lấy, quả thực là thiếp mời của hắn ta gửi đi.
Chỉ là nếu có thiếp mời thì chắc chắn là người có vai vế lớn.
“Không biết nên xưng hô thế nào?” Vinh Y Tiếu vẫn dùng giọng điệu lịch sự mà hỏi.
Hồ Lâm bên cạnh cũng nhíu mày suy nghĩ.
“Túc Trì, Túc gia quân.” Anh ta đáp nhanh gọn, không dư thừa.
Nghe tới Túc gia quân bọn họ hít một ngụm khí lạnh.
“Ngài Túc Trì, thất lễ thất lễ.” Vinh Y Tiếu nhanh chóng đổi thái độ.
Mà Hồ Cửu lại bị bỏ lại một bên, mọi người cho rằng Hồ Cửu cũng chỉ là thuộc hạ hoặc người đi theo Túc Trì, không mấy để ý đến.
Hồ Lâm ngẩn người, nếu người kia là quân nhân có danh vị cao vậy Hồ Cửu là gì?
Còn có thể dùng súng…
Này…
Hồ Lâm có cảm giác mơ hồ, trong lòng lại có chút bất an, như vừa bỏ lỡ gì đó.
“Nếu đã tàn tiệc, cũng nên về.” Hồ Cửu lên tiếng.
Túc Trì gật gật đầu xoay người muốn rời đi.
Nhìn thấy Túc Trì muốn đi thì Trần Giai Linh cùng Vinh Y Tiếu nhìn nhau, như hiểu ý nhau nhanh chóng tiến lên.
“Ngài Túc Trì, để tỏ lòng thành kính. Tôi mong có thể cùng ngài hẹn gặp một dịp khác.” Vinh Y Tiếu thành kính nói.
Dù gì Túc gia quân cũng rất có tiếng tăm, lại là thuộc hạ trung thành với Chiến thần.
Chưa kể Túc gia còn là thế lực lớn, chỉ cần Túc gia quân ủng hộ, bọn họ như hổ thêm cánh.
“Mong Ngài có thể nhận lời.” Trần Giai Linh nhẹ nhàng thúc đẩy.
Hồ Cửu nhìn đám người bọn họ cũng biết rõ là muốn gì.
“Cũng khá rảnh rỗi, có thể.” Hồ Cửu cười cười nói.
Hồ Lâm chướng mắt vô cùng.
“Hừ, hỏi tới ngài Túc Trì, mày là gì mà lên tiếng.” Hồ Lâm khinh miệt.
Chương 219
Vinh Y Tiếu cùng Trần Giai Linh nhìn thấy thái độ của Hồ Lâm với Hồ Cửu, hai người nhìn nhau cũng thấy được Hồ Lâm luôn chĩa mũi nhọn về phía Hồ Cửu.
“Không biết anh đây là…” Vinh Y Tiếu tỏ ra khách khí nói.
Tuy ngữ điệu có sự khách khí, nhưng ánh mắt hắn cũng không mấy coi trọng Hồ Cửu.
Vì người nhận thiệp mời là Túc Trì, mà Hồ Cửu chỉ là đi theo, nhưng dù sao là bạn bè hay quân nhân thuộc cấp dưới cũng được.
Vị trí quân nhân ở Đông Uy rất cao cấp, không phải ai đều có thể dễ dàng đầu quân. Càng là quân nhân thuộc Túc gia quân hay của Chiến thần thì lại càng có địa vị.
Chính vì vậy mục tiêu các quân nhân khi nhập ngũ chính là cố gắng tôi luyện để có thể gia nhập vào đội quân tinh nhuệ của Chiến thần.
“Hồ Cửu.” Anh cũng không muốn giấu giếm gì cả.
Chỉ là bọn họ quá ngốc, không nhận ra thân phận của anh mà thôi.
Đây là anh đánh đố họ rồi, thân phận Chiến thần là tuyệt mật, ở vị trí cấp cao phương Bắc kia chưa chắc có mấy người biết được hồ sơ mật này đâu.
“Ồ, đều là Hồ gia sao…” Trần Giai Linh hơi nhíu mày.
Nếu Hồ gia có người là quân nhân thì lại khác rồi, cơ hội nâng cao vị thế gia tộc lại càng lớn.
Chỉ là nhìn thái độ kia của Hồ Lâm, xem ra cũng không giống họ nghĩ.
Nếu Hồ Cửu quả thực là quân nhân thì Hồ Lâm nên vui mừng đưa rước, nịnh bợ lấy lòng còn không kịp.
Làm gì có chuyện chạy tới đây mà nhìn sắc mặt bọn họ chứ?
“Hồ gia cùng tôi không có quan hệ.” Hồ Cửu ung dung đáp.
“Nếu đã không có chuyện gì, vẫn là nên rời đi.” Nói xong anh quay lưng đi.
Mà người bên cạnh Vinh Y Tiếu như nói gì thì thầm vào tai hắn ta, chợt hắn nở nụ cười tính toán.
“Anh Hồ, dừng một chút. Dù sao ba ngày tới cũng có một buổi gặp mặt nhỏ. Mong anh tới dự, tôi sẽ gửi thiệp tới anh.” Vẻ mặt Vinh Y Tiếu cười tươi, ánh mắt đầy sự tính toán.
Túc Trì cùng Hồ Cửu nhìn thôi cũng biết, bọn họ có lẽ tra ra một hai chuyện, tỷ như Hồ Lâm nhận Hồ Cửu nhưng bị từ chối.
“Vinh thiếu, cậu chắc chắn mời tên nhãi này chứ?” Hồ Lâm hé mắt khinh thường nhìn Vinh thiếu.
“Dù sao nó cũng chỉ là một tên ất ơ mà thôi…” Hồ Lâm cười như Vinh thiếu vừa đặt cược sai chỗ.
Trần Giai Linh cũng hơi níu tay Vinh Y Tiếu, dù nhìn Hồ Cửu vẫn có khí chất bá đạo, nhưng cô ta vẫn không thích tiệc của mình có kẻ không ra gì.
Huống hồ hôm đó ‘Chiến thần’ Trình Vũ kia cũng có mặt.
Còn có một số người quan trọng, cô ta thực sự không muốn kẻ vô danh xuất hiện.
Túc Trì nhìn Hồ Lâm, anh ta muốn trêu tức ông ta một chút.
Dù sao Hồ gia chẳng phải đi tìm người? Đi một vòng lớn lại đánh mất người quan trọng nhất, không biết vẻ mặt ông ta sẽ ra sao.
“Thật ra, anh Hồ cũng là quân nhân… Có thể sắp tới chức vị còn cao hơn tôi.” Túc Trì nở nụ cười giảo hoạt nhìn Hồ Cửu mà nói.
Hồ Cửu lạnh nhạt, cũng không biểu hiện gì, ngoài mặt cũng không có chút gì là vui mừng.
Chương 220
Anh biết Túc Trì là muốn làm Hồ Lâm hối mà không kịp.
“Vẫn nên đi.” Hồ Cửu nói xong đi thẳng.
“Chúng tôi sẽ chờ hai vị.” Vinh Y Tiếu cùng Trân Giai Linh cúi đầu tỏ sự kính trọng.
Mà Hồ Lâm bây giờ hơi lảo đảo.
Ông ta choáng váng, Hồ Cửu sao có thể là quân nhân?
Mấy lần ông ta thấy Hồ Cửu cùng một tên đầu đường xó chợ, ăn mặc không giống ai, còn gây sự vô cớ.
Bọn họ còn khử khá nhiều người Hồ gia cử đến, thậm chí tốp người đi cướp Dung Vị cũng bị bọn họ xử lý ác độc.
Mà quân nhân thì làm sao có thể làm được những việc đó chứ?
Hồ Lâm hối hận có thừa, nhưng nhiều hơn vẫn là sự không cam tâm.
Chợt ông ta nghĩ ra gì đó.
“Vinh thiếu, Trần tiểu thư, Hồ Lâm tôi có việc cần xử lý. Hẹn gặp các vị thời gian tới.” Nói rồi ông quay đầu vội vàng đi.
Vinh Y Tiếu nhìn dáng vẻ ông ta, cười lớn thành tiếng.
“Giai Linh, em xem kia… ha ha ha. Đứa cháu mình coi thường lại là nơi mình có thể dựa vào. Hồ gia biết được thì em nghĩ xem, Hồ Lâm thảm rồi.” Vinh Y Tiếu nhiều lần ăn thiệt bởi Hồ Lâm.
Sao hắn ta có thể bỏ qua cơ hội này.
Chưa kể Hồ Cửu quả thật là tiền đồ vô lượng, vậy thì hắn cần nắm bắt ngay, không thể để bất kỳ mối quan hệ quý giá nào tuột mất tầm tay.
“Y Tiếu, về phòng đi… hôm nay em có quà cho anh.” Trần Giai Linh đỏ mặt nói.
Vinh thiếu nhìn ra dáng vẻ kia, xem ra là điều hắn đang nghĩ.
“Được, nên về nghỉ ngơi.”
Hắn vội vàng phân phó, sau đó đưa Trần Giai Linh lên phòng.
Quả nhiên Trần Giai Linh cùng hắn uống thêm chút rượu tăng thêm kịch tình, còn có cô ta viện cớ lần đầu ngại ngùng, muốn tắt hết đèn.
Mà Vinh Y Tiếu thực sự tin tưởng, lại cho rằng dù sao Trần Giai Linh cũng là tiểu thư danh gia, cũng nên nhẹ nhàng.
Chỉ là hắn quá bất ngờ khi Trần Giai Linh chủ động.
Một đêm trôi qua, có lẽ Vinh Y Tiếu là kẻ đắc ý nhất, Trần Giai Linh cũng thành công thực hiện âm mưu của mình.
Sáng hôm sau, khi Hồ Cửu đang xem xét tất cả tư liệu năm đó mà Hồ gia che giấu.
Anh chợt phát hiện, mẹ anh là Hồ Thúy có thai, nhưng không ai biết ai là tác giả của cái thai, có thể nói, hiện tại cha anh là ai cũng là ẩn số,
Cả đêm suy tư, Hồ Cửu cũng không muốn nghĩ nữa.
Dù là ai cũng không còn liên quan đến anh nữa, nếu họ thực sự quan tâm thì đã tìm mẹ anh, tìm Hồ gia, tìm anh.
Hoặc cũng có thể anh là kết quả của một sự sỉ nhục nào đó…
Vậy thì có gì phải nghĩ?
“Long chủ, bên Trần gia cùng Vinh gia đang ra sức tranh phiếu tín nhiệm. Có vẻ không được khả quan.”
Hữu Thủ đặt thêm một số tài liệu lên bàn Hồ Cửu đang ngồi.
“Vậy nên bọn họ muốn kết thân với Chiến thần?” Hồ Cửu cười cười, nhìn chồng tư liệu kia.