• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 221

Anh cũng không mở ra xem, dù sao anh cũng biết trong đó biết bao nhiêu chuyện dơ bẩn.

“Vinh gia bên kia dường như để cho Vinh Thúy Hà tới thành phố Gia, có lẽ…” Hữu Thủ nói đến đây chợt ngừng lại, nhìn Hồ Cửu.

Anh nhìn ánh mắt Hữu Thủ, cũng hiểu anh ta muốn nói gì.

“Chuyện đó còn lạ sao? Đưa người lên giường Chiến thần!” Hồ Cửu lắc lắc đầu nói.

Anh không hiểu bọn người này nghĩ gì, một người phụ nữ đổi lấy được bao nhiêu lợi ích?

Nếu là chơi chán bỏ đi, thì lợi ích coi như mất, vậy lại tìm người khác?

Bao nhiêu người chứ?

Anh rất không thích cách mà bọn người này làm, nếu có bản lĩnh tự thân đi lấy, tự bản thân tạo quan hệ. Sao cứ phải dùng phụ nữ đổi lấy, khi họ không có gì lại vứt bỏ?

Nhìn Lục gia lúc trước cũng thấy, bọn họ có thể hy sinh Lục Thạc không chút suy nghĩ, vậy đám người này làm còn mạnh tay hơn.

“Trần gia không có động tĩnh sao?” Hồ Cửu chợt hỏi.

“Không có! Nhưng Trân tiểu thư kia được mọi người tán tụng là tính toán sắc bén, tôi nghĩ cô ta cũng sẽ có chuẩn bị.” Hữu Thủ gãi gãi đầu nói.

“Cái này cậu cũng nghĩ ra được?” Hồ Cửu nhướng mày nhìn Hữu Thủ hỏi.

“Là…Lão Lý nói…” Anh ta ấp úng.

Cùng là quân nhân, anh ta không có cái diễm phúc bị người vây quanh như thế, sao biết được cái gì là phức tạp quan hệ?

Cứ dùng bạo lực có phải là xong rồi sao?

“Vẫn nên đi học hỏi Lão Lý nhiều hơn đi.” Hồ Cửu cười cười rồi nói.

“Gọi Lão Lý cùng Hoàng Đàn vào đây.” Anh phân phó.

Hữu Thủ nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy đi.

Dạo này anh ta thường bị mọi người lấy ra làm trò đùa nha, không chạy mới lạ.

Bọn họ toàn nói gì gì đó khó hiểu, anh ta hỏi người nào cũng nhìn anh ta cười bí hiểm.

Quá ức hiếp người mà!

“Long chủ.” Hoàng Đàn cùng Lão Lý cúi đầu chào cung kính.

“Trần gia hiện tại có gì đặc biệt?”

“Trần gia gần đây lép vé so với Vinh gia, nhỉnh hơn Hồ gia một chút. Vì vậy bọn họ mới có chuyện liên hôn.” Hoàng Đàn nhìn qua cũng nắm rõ tình hình.

Hồ Cửu gật đầu.

“Vinh gia bên kia cũng có chỗ đứng.” Hồ Cửu cảm thán nói.

“Người của gia tộc bí ẩn hành động rồi. Họ giúp đỡ Vinh gia nhiều hơn, còn có Hồ gia dường như bị cô lập. Chưa kể…”

Lão Lý hơi ngập ngừng.

“Nói rõ đi.” Hồ Cửu hiểu ông ta muốn nói gì.

“Thật ra ‘Chiến thần’ giả kia e là muốn để Chiến thần thật là Ngài xuất đầu lộ diện. Hoặc làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Ngài.” Lão Lý nhíu mày lo lắng.

Hồ Cửu gật đầu rất hài lòng biểu hiện của Lão Lý.
Chương 222

“Có thể hiểu tường tận như ông không phải dễ.” Anh lên tiếng khen ngợi.

Lão Lý cúi đầu kích động không thôi.

Ông là đang được vị Chiến thần trong truyền thuyết khen ngợi đó nha, không tự hào thì thật có lỗi với bản thân.

“Thật ra bọn họ chơi đùa cứ để họ chơi đùa. Đám gia tộc bí kia suy cho cùng cũng vì lợi ích.” Hồ Cửu cười cười rồi nói.

Lão Lý nghiền ngẫm gì đó, Hoàng Đàn cũng thấy chuyện này không chỉ đơn giản chỉ là bôi xấu Chiến thần.

“Còn gì sao?” Anh nhìn mọi người ra sức suy nghĩ mà hỏi.

Thật ra anh hiểu rõ âm mưu của bọn người đại gia tộc bí ẩn kia không chỉ bôi xấu ép Chiến thần thật lộ diện.

Có thể mục đích của họ là sau khi Chiến thần lộ danh tính mới ra tay thực sự.

“Tất nhiên họ không chỉ muốn Chiến thần xuất đầu lộ diện.” Hồ Cửu thần bí cười.

“Long chủ… kia là…” Lão Lý nghi hoặc.

Hoàng Đàn chợt nhớ ra gì đó.

“Bạch gia…” Hắn hơi hơi nhíu mày.

“Họ cũng không biết Bạch gia được tôi cứu đi.” Hồ Cửu lại lắc đầu.

Cả hai người Lão Lý cùng Hoàng Đàn hơi ngớ người, cảm giác mơ hồ. Họ cũng chưa nghĩ ra được âm mưu gì phía sau.

Hồ Cửu cũng không có ý định giải thích với họ.

Dù sao bọn họ muốn quấy động nồi nước đục này thì cứ để họ làm đi, chuyện của anh thì anh cứ làm thôi.

Tham gia một màn hài kịch có phải tốt hơn không!

Cứ xem như giải trí một chút trước khi đi tới phương Bắc đi, anh cũng có mục đích phía sau mà lâu nay anh chưa từng có cơ hội thực hiện.

Có lẽ lần này có thể đi được rồi.

Lúc này điện thoại Hồ Cửu chợt reo lên.

Màn hình điện thoại hiển thị chính là “Lục Thạc”.

Hữu Thủ cũng nhìn thấy, im lặng cho mọi người một ánh mắt.

Ai cũng hiểu ý, nhanh chóng viện cớ ra ngoài.

“Anh đây.” Giọng Hồ Cửu hơi cứng ngắt.

“Thủ tục xong rồi.”

“Anh có thể về một chút không?” Lục Thạc lấy hết dũng khí nói.

Hồ Cửu nắm điện thoại chặt hơn, như cố gắng làm bản thân bình tĩnh hơn.

“Được.” Anh chỉ ngắt gọn đáp.

“Anh… khi nào có thể về được?” Lục Thạc thực sự chỉ là quan tâm anh một chút.

Nhưng Hồ Cửu lại nghĩ Lục Thạc là muốn nhanh chóng thoát khỏi anh, lòng anh hơi đau lòng một chút.

Dù sao anh cũng đã chuẩn bị tâm lý nhiều ngày qua, nhưng khi đối diện với sự việc này, anh vẫn có chút không nỡ.

“Lát nữa anh đến!” Hồ Cửu nói xong thì chủ động cúp máy.
Chương 223

Anh sợ rằng nếu như còn nghe tiếp anh sẽ không khống chế được bản thân mà không muốn ký vào đơn ly hôn.

Thật ra, với vị trí của anh hiện tại, chỉ cần nói ra Lục Thạc sẽ không quyết định ly hôn sao?

Chỉ là anh từng nói nhưng cô không tin anh.

Quả thực lòng tin là thứ mất đi mãi mãi không thể lấy lại được, dù cho anh có dùng quyền thế ép cô ở bên anh, đó chỉ là miễn cưỡng.

Có lẽ cuộc hôn nhân này đến đây đã tận duyên.

Hồ Cửu thở dài.

“Cứ xem như là ông trời muốn tôi đi khỏi đây.” Hồ Cửu tự nói với bản thân.

Anh quyết tâm dù có đi khỏi nơi đây, dù Lục Thạc không còn là vợ anh, thì anh vẫn phải đảm bảo đây là nơi an toàn cho cô vùng vẫy.

Chí ít đây là thứ cuối cùng anh có thể làm được cho cô.

Hữu Thủ ở bên ngoài, cũng chờ sẵn.

“Đi thôi, về biệt thự Nhật Hạ.” Anh nói ngắn gọn.

Nhìn vẻ mặt Hồ Cửu, Hữu Thủ cũng hiểu ra vài phần, cũng không nhiều lời nhanh chóng lái xe.

“Anh Hồ, cũng là lâu năm cùng nhau… Có một số chuyện thực sự muốn nói…” Hữu Thủ mở lời.

Hồ Cửu vẫn lạnh nhạt nhìn ra cửa sổ xe, không nói gì.

Thấy vậy Hữu Thủ thở dài.

“Thật ra… Bạch Thố cũng rất tốt. Cũng rất hiểu chuyện.” Hữu Thủ cảm thấy ấm ức thay cho cả Bạch Thố lẫn Hồ Cửu.

Lục Thạc có gì tốt chứ?

Nhiều lần Hồ Cửu vì cô mà làm mọi thứ, kể cả chuyện nhúng chàm uy danh Chiến thần.

Muốn trở thành một ông trùm thực thụ, xây lên một đế chế vững chắc đủ bảo vệ cô một đời an yên.

Vậy mà…

“Có nhiều chuyện không phải cậu nghĩ đúng là sẽ đúng.” Hồ Cửu vẫn lạnh nhạt đáp.”

“Cũng có những chuyện người ngoài cuộc sáng tỏ.” Hữu Thủ vẫn là muốn vì Bạch Thố mà nói một chút.

Anh ta hơi thở dài một chút!

Hồ Cửu cũng không nói gì, dù sao đối với anh bây giờ thời gian này có lẽ quá mức khó khăn.

“Long chủ, tới nơi.” Hữu Thủ đổi xưng hô.

Hồ Cửu hơi nhìn anh ta một chút.

Sau đó đi vào trong biệt thự Nhật Hạ.

Lục Thạc dường như đã chuẩn bị sẵn, cả Lục Chỉ cũng ngồi chờ anh ở phòng khách.

“Anh về rồi.” Lục Thạc gượng cười nói.

“Nào! Ăn cơm đi, lâu rồi không cùng ăn cơm.” Lục Chỉ lên tiếng.

Thật ra ông là cha của Lục Thạc, vẫn luôn giữ thế trung lập trong mọi chuyện

Ngẫm đi ngẫm lại thì Hồ Cửu cũng khá tốt, tuy không tiền đồ, nhưng có gì tốt nhất đều dành cho cha con ông.
Chương 224

Lục Thạc đang định nói về thủ tục ly hôn thì bị cha cắt ngang, cũng đành đi theo.

Hồ Cửu không nói gì vẫn theo tới bàn ăn.

Mọi người đều ngồi vào vị trí quen thuộc.

Chỉ là bữa ăn hôm nay ai cũng có suy nghĩ riêng, vô cùng yên tĩnh.

Hồ Cửu chậm rãi ăn, cảm giác vị thức ăn không giống trước. Anh chợt nghĩ ra gì đó, quả thật vị đồ ăn không phải không giống, chỉ là không giống những gì Bạch Thố từng làm cho anh ăn.

Chỉ là trong lòng chợt có gì đó lướt quá, rất khó nắm bắt.

“Anh không ngon sao?” Lục Chỉ quan tâm hỏi.

“Không, con chỉ là có chút no.” Hồ Cửu lắc đầu nói.

Anh cũng buông chén đũa xuống.

“Em muốn anh ký vào đâu? Anh sẽ hoàn thành mọi thủ tục cho em.” Hồ Cửu cũng không chần chừ mà nói thẳng.

Dù sao cũng đã đến đây, tốt nhất nên giải quyết cho xong.

“Cũng nên ăn xong bữa đã.” Lục Chỉ cảm thấy có chút áy náy.

“Cha, không sao. Dù sao cũng nên hoàn thành…” Hồ Cửu cười nói.

Lục Thạc lúc này có hơi do dự.

“Tôi có nghe nói… Chiến thần đã về đây.” Lục Thạc chợt lên tiếng.

“Anh có thể gặp Ngài ấy… biết đâu… có thể…” Cô là đang quan tâm anh.

Bản thân cô tuy nhận định không còn tình cảm với anh, nhưng vẫn muốn tốt cho anh.

Dù sao anh cũng có ơn gì đó với vị Chiến thần kia, nhờ người ta giúp đỡ chút chuyện việc làm hay kinh doanh cũng có thể.

“Chuyện đó, anh tự sắp xếp. Em đừng lo.” Hồ Cửu nghe Lục Thạc nhắc tới tên giả mạo kia thì hơi khó chịu.

Thấy Hồ Cửu không mấy vui vẻ, lòng Lục Thạc lại có chút không yên.

“Anh xem, dù sao cũng về lâu vậy rồi. Nhờ vả một chút tìm chút việc, cũng tốt cho anh. Tôi là đang lo lắng cho anh.”

Lục Thạc có hơi giận mà nói, cảm giác như Hồ Cửu đến lúc này vẫn sỉ diện hảo.

“Cảm ơn em.” Hồ Cửu cũng không giận Lục Thạc.

“Chuyện đó, anh tự sắp xếp. Em đừng lo.” Hồ Cửu nghe Lục Thạc nhắc tới tên giả mạo kia thì hơi khó chịu.

Thấy Hồ Cửu không mấy vui vẻ, lòng Lục Thạc lại có chút không yên.

“Anh xem, dù sao cũng về lâu vậy rồi. Nhờ vả một chút tìm chút việc, cũng tốt cho anh. Tôi là đang lo lắng cho anh.”

Lục Thạc có hơi giận mà nói, cảm giác như Hồ Cửu đến lúc này vẫn sỉ diện hảo.

“Cảm ơn em.” Hồ Cửu cũng không giận Lục Thạc.

Anh tiếp tục nhìn thủ tục trên bàn, cũng nhanh chóng lấy bút ký tên lên chỗ còn trống.

“Anh…” Khi thấy Hồ Cửu ký tên lên tờ đơn.

Lòng cô có gì đó không nỡ, cô có dự cảm gì đó cứ như là bản thân mất đi thứ gì lớn lao.

“Xong rồi!” Hồ Cửu ngước nhìn cô rồi nói.

“Nếu không có gì anh đi trước. Mọi việc anh đã sắp xếp ổn thỏa… sau này có gì cần cứ gọi anh.” Hồ Cửu nhìn cô, dịu dàng cười rồi nói.

“Xong rồi!” Hồ Cửu ngước nhìn cô rồi nói.
Chương 225

“Nếu không có gì anh đi trước. Mọi việc anh đã sắp xếp ổn thỏa… sau này có gì cần cứ gọi anh.” Hồ Cửu nhìn cô, dịu dàng cười rồi nói.

Lục Thạc nghe Hồ Cửu nói xong lại có chút tức giận.

Tại sao cô lại cảm giác bản thân lại làm sai chứ?

“Được rồi. Tôi chỉ mong anh không có việc gì là tốt rồi.” Lục Thạc hạ giọng nói.

“Vậy anh đi.”

“Cha, con xin phép.”

Hồ Cửu nhanh chóng rời đi.

Lục Chỉ thấy bóng lưng của Hồ Cửu nhanh chóng rời đi, trong lòng cũng cảm giác vô cùng mất mát..

“Lục Thạc… cha luôn ủng hộ con, nhưng lần này, con có lẽ quyết định vội vàng rồi.” Ông lắc đầu thở dài.

“Con… cũng không còn tình cảm với anh ta.” Lục Thạc nhìn theo bóng lưng, lại có chút gì đó hối hận.

Lục Chỉ lắc đầu.

“Có đôi khi, hôn nhân không nằm mỗi chữ tình, mà có khi chữ tình ấy không phải như con thấy.” Ông nói xong thì lên phòng.

Lục Thạc ngồi thẩn thờ ở phòng khách.

Cô luôn cảm giác chỉ cần thoát khỏi người chồng vô dụng thì sẽ được tự do vùng vẫy.

Nhưng nhìn tờ đơn có chữ ký của Hồ Cửu, cô lại nhớ đến mỗi lần cô gặp nguy hiểm, anh đều xuất hiện.

Quả thực anh không còn hào quang như trước, từ khi anh về mọi chuyện của cô cũng tốt hơn.

Nhưng mà… Cô thực sự muốn thoát khỏi hôn nhân, có lẽ vì sự ích kỷ của cô, cũng có lẽ cô đã thay lòng.

Lúc này, Hồ Cửu ra ngoài, Hữu Thủ đã đứng chờ sẵn.

Anh ta biết hôm nay có lẽ ngày khó khăn với Hồ Cửu.

“Chúng ta…” Hữu Thủ muốn hỏi nên đi đâu.

“Chúng ta…” Hữu Thủ muốn hỏi nên đi đâu.

“Tôi đói rồi.” Hồ Cửu nói.

Hữu Thủ khó hiểu, nếu đói thì có phải đi ăn không?

Ăn ở đâu?

Trước giờ Hữu Thủ cũng chưa từng thấy Hồ Cửu yêu cầu gì.

“Gần đây có nhà hàng, chúng ta có thể…”

“Về núi Hàng.”

Hữu Thủ đang định quay xe đi, thì chợt nghe Hồ Cửu nói.

Anh ta nhìn Hồ Cửu khó hiểu.

Đói? Về núi Hàng?

Ở đó có gì để ăn sao?

Chợt!

Mắt Hữu Thủ sáng lên, anh ta cười tươi, nụ cười thật tâm, không hề có chút gian trá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK