Mục lục
Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Túc nghe thấy câu này thì tim khẽ nảy lên một cái, hắn nhíu mày.

Không thích hợp. Từ trên xuống dưới Lâm Khinh hôm nay đều không thích hợp. Y vừa đi khiêu chiến về, lẽ nào lại thất bại?

Không thể nào. Tu vi Lâm Khinh làm sao Lam Túc là rõ ràng nhất, rõ ràng là có việc khác đã xảy ra.

Lâm Khinh thấy Lam Túc không trả lời thì kéo hắn xuống rồi hôn lên.

Lam Túc vừa cảm nhận được cánh môi mềm mại chạm vào mình, trong tức khắc chẳng nghĩ được gì nữa, gấp gáp đáp lại.

Nhưng dù sao hắn vẫn nhớ bây giờ hai người đang ở ngoài trời, vội vàng bế sốc Lâm Khinh lên rồi bay về lầu Thiên Lam.

Sau khi đặt người xuống giường rồi Lam Túc mới dịu dàng vuốt ve mái tóc suôn mượt của ái nhân trong lòng, bàn tay lơ đãng sượt qua gò má trơn nhẵn.

"Ngày hôm nay có việc gì vậy? Đệ đừng giấu ta nữa có được không?"

Lâm Khinh nhìn thấy ý tứ như cầu xin từ đôi mắt của nam nhân, ánh mắt màu tím phản chiếu rõ bóng dáng của mình ở trong đó.

Trong lòng chợt rung động, y hít sâu một hơi rồi lật người, đè hắn xuống phía dưới. Ý tứ trốn tránh trả lời rõ ràng.

"Hôm nay mỡ dâng miệng mèo mà còn chê à? Huynh chần chừ vậy thì để ta tới nhé."

Lâm Khinh mặc kệ Lam Túc, khẽ cúi đầu xuống hôn hắn, bàn tay lần tìm rồi cởi hết từng lớp y phục vướng víu.

"Gấp gáp thế sao? Bảo bối."

Lam Túc thở dài, ổn định tâm tình lại, hắn buông lỏng người để xem Lâm Khinh có thể làm gì.

Lâm Khinh cúi đầu, tạm gác hết mọi suy nghĩ rối rắm lại, chuyên tâm phục vụ Lam Túc.

Đôi môi bắt đầu hôn lần lượt từ trên xuống dưới. Y học theo nam nhân mà cắn nhẹ lên thuỳ tai của hắn, cảm thấy chưa đủ mà dùng răng nhay hai cái.

Đôi mắt Lam Túc không biết vì ngứa hay thoải mái mà hơi nheo lại, Lâm Khinh nhìn chăm chú, tâm khẽ động.

Lam Túc có một đôi mắt rất đẹp, hơi xếch lên trên, con ngươi màu tím đậm luôn luôn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nhưng mà Lâm Khinh biết được khi ánh mắt đó dịu dàng nhìn vào y, trong đó ẩn chứa lửa nóng nhiệt tình, có thể đốt y đến tan chảy...

Sợ chính mình không chống chế được. Lâm Khinh lấy dải lụa ngăn cách thần thức rồi buộc lên mắt của nam nhân.

"Ngày hôm nay để cho ta tới phục vụ huynh đi."

Lam Túc mỉm cười, "Được. Vậy ta xem đệ có thể làm gì."

"Một lời đã định. Nhớ không được hối hận đấy."

"Một lời đã định."

Lâm Khinh chỉ chờ có vậy, y bắt đầu lần hôn lên cánh môi mỏng, cảm nhận nhiệt khí toả ra, đầu lưỡi trúc trắc mà cậy mở miệng của Lam Túc, cùng lưỡi của hắn chơi trò truy đuổi.

Mật ngọt cũng chỉ thế này là cùng, khi hai đôi môi quấn riết vào nhau, linh hồn như giao hoà, Lâm Khinh **** *** từng chỗ trong khoang miệng nam nhân, muốn dâng hiến tất cả thân thể của mình ra cho hắn.

Lúc môi rời môi, một sợi chỉ bạc mang theo tình sắc kéo theo làm hơi thở Lâm Khinh trở nên gấp gáp, cảm nhận được người dưới thân động tình rồi, y nhớ lại những lần Lam Túc và mình từng thân mật rồi bắt chước theo.

Răng môi bắt đầu liếm láp từ trái cổ cho đến ngực, y cố ý mút mạnh để lại dấu vết trên người Lam Túc nhưng hơi khó, làn da màu mật ong thật sự quá cứng rắn, y không có cách nào bèn đem răng cắn mạnh.

Nhìn vết răng in hằn trên cổ hắn, y thấy khá hài lòng, tiếp tục chuyển mục tiêu sang chỗ khác.

Lâm Khinh nhìn thật kỹ từng tấc cơ thể của người y yêu, nhìn đến hai hạt đậu trên ngực, nhớ ra đây là thứ nam nhân rất thích trên người mình, y cũng tò mò dùng lưỡi liếm nhẹ.

Lam Túc không cử động, nhưng cơ thể hơi run chứng minh đây là điểm khá nhạy cảm của hắn, Lâm Khinh như khám phá được trò vui mới, thích thú mà nhay cắn thật mạnh, như để trả thù những chà đạp mà hắn từng gây ra trước đây.

"Bảo bối, đừng nghịch nữa."

Lam Túc nhăn nhó cầu xin, Lâm Khinh nghe vậy càng làm tới, y phóng ra hai sợi dây leo rồi trói tay Lam Túc lên thành giường đá. Hàm răng tiếp tục chơi đùa, sau đó lại nhẹ nhàng liếm láp cho nó đỏ bừng lên thì y mới hài lòng phun ra, chuyển sang bên kia.

"Huynh vừa bảo không hối hận mà, đừng lật lọng chứ!"

Đến khi cả hai hạt đậu của Lam Túc sưng lên, ướt đẫm, xung quanh toàn là vết cắn nham nhở Lâm Khinh mới chơi chán. Y lần tìm xuống cơ bụng săn chắc, vừa nhìn vừa hâm mộ.

Dù có luyện thể khổ cực thế nào đi chăng nữa thì da thịt Lâm Khinh vẫn có cảm giác rất mềm mại, bụng nhỏ không nổi lên được tí cơ nào, không như Lam Túc có dáng người thật đẹp.

Y ghen tị véo thật mạnh, nhất thời một bên eo hiện lên dấu vết thâm tím.

Đôi môi lại hạ xuống liếm láp vết đau đó. Lam Túc vừa sướng vừa bực, cả người ngứa ngáy khó chịu, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn nằm im mặc Lâm Khinh phát tiết.

Mãi đến khi hơi lạnh thổi vào, trên người đến cái tiết khố cũng bị lột ra hết, Lam Túc cảm giác được tính khí của mình được vây lấy bởi ướt át và ấm nóng, hắn kinh hoàng run lên.

"Bảo bối ngoan, dừng lại..."

Trong mắt của Lam Túc thì Lâm Khinh luôn luôn là bảo bối hắn muốn bao bọc kỹ lưỡng, làm sao hắn nỡ để y làm việc này chứ.

"Huynh đừng lộn xộn nữa, cẩn thận ta cắn đứt đấy."

Lam Túc nghe thấy thế, phía dưới giật mạnh một cái, trượt khỏi miệng Lâm Khinh. Hắn tranh thủ lúc này dùng linh lực gạt bay khăn lụa che mắt ra, vừa lúc chứng kiến gương mặt ửng đỏ của ái nhân nhìn đầy tình sắc. Trên môi còn vương một sợi chỉ bạc.

Miệng của y còn đang kề bên tính khí của chính mình.

Lâm Khinh mặc kệ, y miễn cưỡng dùng một tay cầm lấy nhục bổng nóng bỏng của Lam Túc rồi vuốt lên vuốt xuống, đây là lần đầu tiên y nhìn chính diện vật đó của hắn, không ngờ lại lớn đến như vậy, từng sợi gân màu đỏ tím uốn lượn xung quanh làm nó trông có vẻ dữ tợn, y cứ nghĩ đến thứ khổng lồ này từng tiến vào hậu huyệt của mình thì mặt đỏ bừng lên. Phía dưới cũng căng thẳng mà co lại.

Không nghĩ linh tinh nữa, Lâm Khinh le lưỡi liếm nhẹ vòng quanh đầu khấc.

Ừm, Hơi mặn.

Mùi vị nam tính tràn ra làm y hơi bối rối, nhưng đầu lưỡi vẫn kiên trì đưa lên đưa xuống từ đầu khấc đến tận gốc rồi dùng răng day nhẹ hai viên cầu, nghe tiếng hít khí đến từ bên trên, y mới bỏ ra rồi nhắm mắt ngậm tính khí vào miệng.

Cơ thể Lam Túc căng cứng, ấm áp bủa vây làm lý trí của hắn dường như bay mất, không dưới một lần hắn muốn phá tung những trói buộc trên người, đem Lâm Khinh đè xuống dưới thân, làm y phải khóc lóc cầu xin.

Nhưng Lam Túc vẫn cố nhịn xuống, đôi mắt nhìn chăm chú vào y. Mắt hắn đỏ lên, hơi thở dần dần gấp gáp.

Cảnh tượng phía trước quả thật quá mức khiêu khích. Dục hoả như thiêu đốt người.

Nhìn người thương chuyên chú phục vụ mình, tuy động tác ngượng ngùng nhưng khiến nam nhân cảm thấy sung sướng và thoả mãn vô cùng...

Lâm Khinh gắng gượng nuốt vật khổng lồ của nam nhân vào trong miệng rồi phun ra nuốt vào, Lam Túc bên trên không chịu được nữa, "Đệ nắm nhẹ thôi, vuốt từ trên xuống dưới."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK