Xung quanh ngọn núi chính là Ninh Hải thành, một trong những thành trấn lớn nhất Nhật Nguyệt đại lục, thuộc quản hạt của Kiếm Minh tông.
Lúc này, trong chủ điện Kiếm Minh Tông, có một người đàn ông cao lớn đang đi qua đi lại. Đây là một nam tử có khuôn mặt khá anh tuấn, hắn có hai hàng lông mày rậm và một đôi mắt rất sắc bén, nhìn qua có vài phần hung dữ.
Hắn chính là tông chủ Phương Chi Dực của Kiếm Minh tông.
Hắn bây giờ đang rất phiền muộn bởi bằng hữu tốt nhất đã mất liên lạc hơn một năm, dù hắn đã sai người tìm hiểu nhưng mãi mà không có tin tức. Còn nữ nhi nghịch ngợm thì không chịu an phận ở tông môn tu luyện mà suốt ngày trốn đi chơi, giờ còn không biết đang ở nơi nào?
Bây giờ ở bên ngoài lại nhiều lời đồn đãi không hay như vậy mà Thiên Huyền tông không hề lên tiếng phản bác, cũng không ai biết thế lực nào đứng sau chuyện này, mà Phương Chi Dực lại không đủ tinh lực để tự mình đi tìm hiểu.
Tất cả cũng bởi vì Hộ Tông đại trận của Kiếm Minh tông sắp hoàn thành nên Phương Chi Dực phải ở lại trấn giữ Tông môn. Tuy nhiên, bị cầm chân như vậy thì dù hắn có tu dưỡng tốt đến đâu cũng phải nổi cáu.
Lúc này, có một hán tử râu rậm vội vã tiến vào đại điện, giọng nói nghe rất gấp:
"Tông chủ. Triệu trưởng lão truyền tin về, đã tìm thấy tung tích của tiểu thư!"
Phương Chi Dực nghe thấy Nguỵ trưởng lão nói vậy, tuy trên mặt vẫn nghiêm nghị, nhưng đôi lông mày đã giãn ra chứng tỏ cơn tức cũng hạ bớt vài phần, hắn nhướng mi rồi trả lời.
"Nguỵ trưởng lão, ngươi cứ từ từ rồi nói, không phải vội vàng gì."
"Ta biết rồi, tông chủ!"
"Triệu trưởng lão nói nó đang ở đâu?" Thấy Nguỵ trưởng lão đã bình tĩnh lại Phương Chi Dực mới quay ra hỏi.
"Ta thấy trong thư lão Triệu nói là tiểu thư đang chơi ở Huyền Phong môn. Hiện tại tiểu thư đang cải nam trang rồi nhận một trưởng lão tu vi Nguyên Anh trung kỳ làm sư phụ."
"Huyền Phong môn? Có phải môn phái này cũng thuộc phạm vi của Thiên Huyền tông?"
"Đúng vậy! Môn phái này nằm ở sát phía bắc Vạn Thú sơn mạch. Là một môn phái hạng trung phụ thuộc vào Thiên Huyền Tông."
Phương Chi Dực nghe vậy thì yên tâm phần nào, chí ít môn phái đó cũng an toàn, thôi cứ để hài tử ra ngoài rèn luyện, ăn phải đau khổ rồi sẽ biết đường mò về thôi. Rồi hắn quay người lại, chần chừ một chút nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng:
"Có tin tức gì của Lam tông chủ không?"
"Không có, lần này hắn không để lại dấu vết nào, giống như không còn tồn tại trên đại lục này vậy. Tông chủ, liệu hắn có..."
Nguỵ trưởng lão còn chưa nói xong Phương Chi Dực đã ngắt lời.
"Nếu bảo hắn tìm được truyền tống trận rời đi khỏi phiến đại lục này ta còn thấy hợp lý, ngươi bảo hắn vẫn lạc, ta không tin. Ai có thể chết chứ người kia thì không thể chết được!"
Phương Chi Dực nói xong thì không muốn nói chuyện nữa, phất tay đuổi người, nhìn Nguỵ trưởng lão muốn nói lại thôi rồi đành rời đi, hắn bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Hắn đã quen người kia hơn hai trăm năm, hai lần cứu mạng, ơn sâu như núi. Giờ đây bảo Phương Chi Dực hắn ngồi yên làm sao được?
Nhưng khổ nỗi vì chuẩn bị để ly khai vị diện này, Phương Chi Dực hắn là tông chủ, làm sao có thể bỏ mặc Kiếm Minh tông không quản được, vậy nên mấy năm nay các trận pháp sư thuộc tông môn của hắn đang gấp rút hoàn thành Hộ tông đại trận. Chỉ là hắn phải ở lại tông môn để trấn giữ. Bây giờ đại trận sắp xong, không thể để cố gắng bao năm lại thất bại trong phút chốc được.
Nghĩ tới người kia, Phương Chi Dực chỉ nhớ lần gặp cuối là ba năm trước, lúc ấy người đó đã Đại Thừa hậu kỳ, hắn chỉ nói một câu: "Cần ra ngoài tìm cơ duyên."
Chỉ là cơ duyên thì không thấy, người cũng mất tiêu!
Lúc ấy hắn còn nói: "Nếu may mắn kiếm được truyền tống trận xuyên vị diện, chúng ta sẽ cùng rời đi."
Người kia chưa chắc đã ly khai vị diện này, chúng ta là sinh tử chi giao, hắn cực kỳ quân tử, sẽ không ích kỷ đến nỗi không từ mà biệt. Phương Chi Dực kỳ thật rất tin tưởng người kia, chuyện đã từng hứa, nhất định hắn sẽ hoàn thành.
"Nhưng mà hắn đang ở đâu cơ chứ?"
\*\*\*
Trên đại lục xảy ra chuyện gì Lâm Khinh không hề hay biết, trong hai tháng này y không rời khỏi không gian một bước.
Toàn bộ thời gian Lâm Khinh chỉ chuyên tâm vận chuyển Thanh Liên quyết để tu luyện. Kinh mạch y bây giờ đã được linh lực rèn luyện và mở rộng ra gấp đôi. Tuy nhiên cũng theo đó, số lượng linh khí mà y cần hấp thu lại càng nhiều.
Công pháp này tuy giúp tăng phúc thuật pháp nhưng mỗi lần sử dụng lại tốn rất nhiều linh lực, Lâm Khinh lo sợ khi chiến đấu sẽ không có đủ linh lực để sử dụng nên y càng liều mạng tu luyện.
Lâm Khinh hai tháng qua đã tu luyện xong thức thứ hai của Thanh Liên quyết: "Nhị chuyển đan điền".
Thức này giống hệt cái tên của nó, rèn luyện và mở rộng đan điền.
Đan điền của Lâm Khinh sau khi tu luyện xong bốn chu thiên của thức thứ hai này đã mở rộng được một phần, nhưng cũng theo đó, số lượng linh lực cần thiết để đột phá một giai cũng tăng theo. Nhưng phải mất một lúc sau Lâm Khinh mới chậm chạp phát hiện ra, khi luyện thành thức thứ hai thì đan điền của y bắt đầu thay đổi. Bông hoa sen màu xanh lúc này lại liên tục xoay vòng giống như khi Lâm khinh vẫn đang vận chuyển tâm pháp.
Lâm Khinh kiểm tra mấy lần, mới dám xác nhận đúng là cơ thể y giờ đây có thể tự động hấp nạp linh khí.
Lâm Khinh thật sự choáng váng.
Không chỉ Lâm Khinh, mà toàn bộ Nhật Nguyệt đại lục này đều có thể điên cuồng nếu tin tức về công pháp được phát ra. Điều này có nghĩa là, thời thời khắc khắc Lâm Khinh y đều đang tu luyện, còn thời gian tu luyện, y có thể dùng để làm nhiều việc khác.
Lâm Khinh sau cùng chỉ còn biết cảm thán. Không thể tin nổi trên đời lại còn công pháp nghịch thiên như vậy. Vừa tăng phúc thuật pháp, vừa tự động tu luyện, y mới tu đến thức thứ hai thôi đã có nhiều kinh hỉ thế này. Lâm Khinh bây giờ cực kỳ mong đợi vào mấy thức tiếp theo.
Chỉ có một điều đáng tiếc duy nhất, vì đây chỉ là một bộ Hoàng cấp trung giai công pháp nên tốc độ tu luyện sẽ chậm chạp chứ không được nhanh như các cao giai công pháp khác.
"Thôi, dục tốc thì bất đạt mà, ta phải biết hài lòng với hiện tại." Lâm Khinh sau một hồi chấn kinh đã bình tĩnh lại.
Nhắc đến công pháp làm Lâm Khinh lại nhớ đến Lam Túc, không biết hắn có đến tìm y không? Tự dưng Lâm Khinh lại nhớ đến vài tháng ở chung của hai người, nhớ đến người kia chăm sóc y thật cẩn thận.
Quả thực Lam Túc luôn luôn để y nhìn thấy một mặt chân thật nhất của hắn mà không phải vẻ ngoài lạnh lùng như băng.
Lâm Khinh nghĩ ngợi một lúc rồi lại bắt đầu tự phỉ nhổ chính mình. Rõ ràng đã bảo là không nhớ đến hắn nữa nhưng cứ khi nào dừng tu luyện là thân ảnh nam nhân và giấc mộng xuân hôm đó lại tự động hiện lên trong đầu.
"Ta đúng là bị điên rồi mà!" Có lẽ lúc đầu Lâm Khinh thấy hắn phiền thật, nhưng mà bây giờ y mới nhận ra bản thân đã thật lòng coi người kia là bằng hữu.
"Sự việc đêm đó cũng là ta đơn phương mơ thấy, lẽ nào ta lại có ý với hắn?"
"Không thể có chuyện đó được?"
"Đúng rồi, toàn bộ là do giấc mơ kia mà ra, sao ta lại vì một giấc mơ mà để ý đến thế?"
"Bởi vì nụ hôn đó quá mức chân thật chăng?"
Lâm Khinh cứ tự hỏi một mình nhưng chẳng có ai giải đáp cho y cả, đành cố sức gạt bỏ dòng suy nghĩ đó trong đầu. Y nhận ra mình đã bận tâm về Lam Túc quá nhiều. Sự thay đổi này bắt đầu từ lúc nào chính y cũng không biết. Nhắm mắt lại cố sức quên đi, Lâm Khinh lại vùi đầu vào tu luyện.
\*\*\*
Từ lúc bế quan đến nay, dù liên tục hấp thu linh lực đậm đặc trong Linh đàm, Lâm Khinh vẫn chưa có dấu hiệu tấn cấp. Y cũng không vội vã lắm. Dù sao cũng còn mấy tháng nữa mới tới ngày bí cảnh mở ra.
Lâm Khinh rất mong chờ để tiến vào bí cảnh lần này, bởi y còn thiếu thốn rất nhiều tài nguyên tu luyện.
Phải biết là tu sĩ mà không có tài nguyên, không có cơ duyên, muốn đều đều tu luyện thăng cấp thì không biết đến ngày nào tháng nào. Tu chân giới có quá nhiều người bước một chân vào cảnh giới tiếp theo rồi nhưng vì hết thọ nguyên, dù không cam lòng mà đành phải chịu chết.
Lâm Khinh vốn dĩ không cầu đỉnh thiên lập địa, nhưng nếu y đã có mục tiêu để hướng tới, y sẽ cố gắng hết sức của mình.
Hai tháng qua đi nhanh chóng, bây giờ Lâm Khinh bắt đầu chuyên tâm tập luyện công pháp Xạ mộc lục nguyên công. Công pháp này phải có Mộc linh căn mới thi triển được, khi Lâm Khinh thử tụ linh lực lên cánh tay, bấm niệm pháp quyết theo công pháp, một dây leo màu xanh đậm bắn ra, dây leo này chính là linh khí hoá hình, nhìn khá giống thật.
Lâm Khinh thử điều khiển dây leo bám vào tay, cảm nhận trên tay hơi tê tê, linh lực hơi hư thoát.
Tiếp theo y kéo kéo tay mấy lần, dây leo vẫn không đứt, khá là dẻo dai. Sau khi thử nghiệm, Lâm Khinh cảm thấy công pháp này khá thích hợp khi đánh lén đối thủ. Cảm thấy ổn rồi, y bắt đầu luyện tập để vận dụng công pháp này.
Lần đầu tiên y chơi đùa với sợi dây leo suốt hai canh giờ mới dừng tay, lúc đó linh lực trên người cũng gần cạn kiệt. Lúc này Lâm Khinh đã có thể không cần bấm niệm pháp quyết mà vẫn thuần thục bắn ra được hai sợi dây leo, y vung tay, hai sợi dây leo phi thẳng xuống mặt hồ khiến nước bắn lên tung toé.
Thu hồi linh lực, Lâm Khinh bây giờ mới cảm nhận được ích lợi khi rèn luyện kinh mạch và đan điền.
Lâm Khinh tập luyện đến mức không cần pháp quyết mà vẫn thu phóng tự nhiên được ba sợi dây leo thì đã là hai mươi ngày sau.
"Còn một tháng nữa là đến đại bỉ môn phái một năm một lần. Ta phải xuất quan thôi."