"Đệ... đệ... đệ là nam nhân mà, sao có thể mang thai?"
"Không đúng. Đệ mang thai con của ai?"
Diệp Mạch lắp bắp nói luyên thuyên rồi lại vả mình một cái.
"Không phải. Đệ mang thai con của ta sao?"
Nhìn Diệp Mạch tỏ ra vụng về luống cuống trông rất đáng yêu. Hoa Vô Tình cũng nhẹ lòng phần nào, choàng tay lên cổ hắn rồi nói.
"Đệ mang thai, sinh cho huynh một quả trứng dưới gốc cây Tử vĩ lan hoa, nhưng lúc đó vì bị thương khá nặng, cơ thể bị kiệt sức ngất đi, đến lúc tỉnh lại, cả thánh vật Tử vĩ lan hoa lẫn quả trứng đều không thấy đâu hết." Nói đến đây, nước mắt y không nhịn được mà tiếp tục chảy ra... Tất nhiên là quá trình sinh nở một mình không nhẹ nhàng gì cả, nhưng bây giờ y cũng không muốn nhắc lại nữa.
"Sau đó ta điên cuồng tìm nhưng lại không thấy dấu vết gì của cả hai thứ đó, cuối cùng đành dùng hết sức để phong ấn Lý Hạo Dương lại, cùng các trận pháp sư lập lên Huyễn phù thần trận."
"Đến nay đã một vạn năm, ta tưởng hài tử đó đã chết rồi, không ngờ..."
"Huynh nói xem, hài tử tên Dạ Huyền đó có phải là con trai chúng ta không?"
Diệp Mạch không thể bình tĩnh nổi, hắn ôm chặt lấy Hoa Vô Tình, sau mới nhớ ra điểm vô lý.
"Nhưng mà sư điệt nói là Dạ Huyền kia mới bảy trăm tuổi, hơn nữa lại là ma tu..."
Hoa Vô Tình đau lòng không thôi, cứ nghĩ hài tử của mình không cha không mẹ lại còn lăn lộn cùng đám ma tu thì tâm như vạn mũi kim xuyên qua, y nức nở nói:
"Họ nhà ta trứng nếu không hấp thu đủ linh lực thì có khi cả vạn năm không nở..."
Diệp Mạch vẫn chưa tiếp thu được sự thật này, tự dưng hắn có thêm một đứa con, đứa con lại thất lạc từ khi mới sinh, hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý một chút nào.
Đột nhiên hắn nhớ ra gì đó, vội vàng vạch áo Hoa Vô Tình lên nhìn.
"Ta... đệ... đệ là nam nhân cũng có thể mang thai sao?"
"Huynh làm gì vậy, ta làm sao không phải huynh rõ nhất sao?"
Hoa Vô Tình giằng mãi mới lôi được tay Diệp Mạch ra, lườm hắn một cái, mắt vẫn còn đọng nước trông đẹp vô cùng. Diệp Mạch lập tức nuốt nước miếng, ngồi lại đàng hoàng trên ghế.
"Long tộc chúng ta trước khi trưởng thành còn chưa phân giới tính, lúc trưởng thành ta đã chọn lựa làm nam nhân, nhưng mà đặc tính Long tộc thì vẫn giữ lại. Nói chung huynh cứ hiểu là có thể sinh."
Diệp Mạch cái hiểu cái không, nhưng nghe đến có thể sinh thì cả người run lên, vội đứng phắt dậy. "Nếu là vậy chúng ta đi Ma linh giới thôi."
Hoa Vô Tình luống cuống, vội kéo tay đạo lữ của mình lại.
"Đi. Nhất định phải đi, nhưng đi thế nào còn phải tính toán. Ta muốn Lý Hạo Dương phải trả giá vì những gì hắn từng làm!" Hoa Vô Tình lạnh lẽo nói.
"Hơn nữa, Huyễn phù thần trận cũng đến ngày giải trừ rồi."
Diệp Mạch giật mình, quay lại nhìn Hoa Vô Tình. "Đệ nói sao? Tại sao lại phải giải trừ Huyễn phù thần trận."
Hoa Vô Tình đứng lên, lấy từ nhẫn ra một trà cụ khác, bình tĩnh pha cho mình một chén linh trà, y đưa lên miệng nhấp một ngụm, đôi mắt chứa đầy lo âu.
"Chúng ta khơi mào chiến tranh thì chúng ta sẽ là người kết thúc. Nếu con trai chúng ta mà lẫn lộn trong đám ma tu đó, huynh nghĩ nó sẽ đứng về phía nào?"
Đứng về phía đồng bào, nơi mà nó lớn lên từ nhỏ, hay là đứng về phía hai người cha tự dưng từ đâu mọc ra?
Ma tu hận nhân tu. Điều này bất cứ ai cũng rõ ràng.
Diệp Mạch trầm ngâm, khẽ tiến đến vòng tay ôm Hoa Vô Tình từ sau lưng.
"Ý đệ là muốn...?"
"Ta muốn danh chính ngôn thuận cho con trai chúng ta sống dưới ánh mặt trời, nó có thể không nhận chúng ta, nhưng nó phải có cuộc sống tươi đẹp nhất."
Diệp Mạch gật đầu, cằm tì vào vai đạo lữ.
"Trước tiên phải kiểm tra xem đó có đúng là con của chúng ta không?"
Hoa Vô Tình lắc đầu.
"Huynh nghĩ xem máu của ai có thể kích thích cho Tử Vĩ lan hoa sinh trưởng?"
Hoa này chỉ hút máu Long tộc. Thánh vật dùng để chữa bất cứ loại độc nào trên đời, ấy vậy mà để cho ma tu lợi dụng cả vạn năm.
Nỗi oán hận dần dần dâng lên.
Lý Hạo Dương. Ngươi hãy chờ đó!
Nhưng ngàn tính vạn tính mà Lý Hạo Dương và Hoa Vô Tình không ngờ đến vị sư điệt vừa nãy còn vâng vâng dạ dạ hẹn bọn họ ngày mai bây giờ đã biến mất, nguyên thần phóng ra lục tìm khắp Nhật Nguyệt đại lục mà không thấy.
Hoa Vô Tình giận tím mặt. Đường đến Ma linh giới cần có truyền tống trận. Ấy vậy mà Lam Túc dám bỏ bọn họ lại.
Tên sư điệt khốn nạn!
***
Lâm Khinh bữa đó đi ra ngoài thu được kha khá chiến lợi phẩm mang về, y thong dong lượn hết cửa hàng này đến cửa hàng nọ, đến lúc leo lên ma thú để đi về thì trời đã tối mịt.
Lăn lộn một ngày, quậy tung trời mà chẳng có ai đến hỏi han y câu nào, ngay cả Dạ Huyền cũng không thấy mặt, chỉ có hai tên nô bộc ngoan ngoãn chờ ngoài cửa phòng.
Lâm Khinh mặc kệ bọn chúng. Vừa vào phòng đã giăng đầy kết giới, Phương lão ngay lập tức bay ra ngoài.
"Ngươi lấy Quỷ thiên kính ra cho ta xem thử nào?"
Lâm Khinh cũng tò mò công dụng của Quỷ thiên kính, vội vã lôi ra đưa cho Phương Chu, lão cầm lấy miết tay một cái, mặt gương sáng bừng lên.
"Đúng là Quỷ thiên kính, pháp bảo địa cấp cao giai. Tiểu tử ngươi hời rồi."
"Kính này để làm gì vậy ạ?"
Phương lão không trả lời Lâm Khinh, lão truyền Linh lực vào kính, mặt gương sáng bừng lên chiếu sáng khắp không gian, Phương lão giơ tấm kính chiếu thẳng xuống nền nhà, miệng niệm một câu chú ngữ lạ hoắc.
Chú ngữ vừa được niệm xong. Ngay khi Lâm Khinh còn đang tròn mắt nhìn vào tấm kính thì mặt đất nơi ánh sáng chiếu vào đột nhiên lắc lư, mới đầu biên độ lắc lư còn nhẹ, càng ngày biên độ càng mạnh.
Phương lão vứt tấm kính cho Lâm Khinh rồi vội vàng chui vào Vấn thiên tháp.
"Tiểu tử, bảo trọng."
Lâm Khinh vừa cầm tấm kính, mặt đang còn ngơ ngác thì linh lực toàn thân bỗng như nước lũ ào ào chảy ra ngoài bị hút hết vào đó, ánh sáng phát ra ngày càng mạnh, mặt đất rung lắc liên hồi.
"Công tử? Công tử? Có chuyện gì vậy?"
Hai tên nô bộc nhận ra điều lạ lùng vội vàng đập cửa. Lâm Khinh bên trong muốn trả lời nhưng chân tay tê cứng lại, không thể mở miệng nói chuyện.
Con bà nó cái gì thế này?
Đột nhiên Lâm Khinh cảm thấy sau lưng lạnh toát, từ nơi mặt đất bỗng nứt toác ra chia căn phòng làm hai nửa, gạch đá bên trên bắt đầu rơi rụng xuống, một luồng âm khí bay lên từ dưới khe nứt.
Lâm Khinh cảm thấy nguy hiểm cực độ. Tay chân không cử động nổi làm y toát hết mồ hôi.
"Đừng lo, ngươi cầm chắc kính. 'Nó' sẽ không hại ngươi! Phương lão vô tư truyền âm.
'Nó' là cái gì?
Lâm Khinh ngay lập tức biết nó là cái gì. Vì phía dưới khe nứt có một bàn tay đen xì lông lá ngoi lên. Lông tơ trên người y dựng đứng.
"Đệt."
"Uỳnh... uỳnh..." Ngay lập tức thứ sinh vật không rõ là người hay quỷ từ dưới khe nứt đã lấy đà nhảy lên, khí tức cường giả và mùi tử thi bốc lên đập vào người làm Lâm Khinh dạt về phía sau.
Con quỷ này thân cao mười thước, hai hàm răng đỏ ngầu, mắt lồi đen xì, mũi gần như nhọn hoắt, hai tai cũng nhọn, chân tay dài ngoằng, đứng cong cong nhìn chăm chú vào Lâm Khinh.
Đôi mắt đen xì nhìn chằm chằm làm y sợ hãi, Phương lão lúc này liên tục truyền âm.
"Điều khiển nó, sai khiến nó!"
Hai tên nô bộc sợ vãi cả ra quần, hai chân run rẩy đứng ngoài cửa, bỗng con quỷ liếc sang bọn chúng, định giơ tay lên, Lâm Khinh vội quát.
"Ngừng lại!"
Tay con quỷ đang giơ lên lập tức khựng lại, Lâm Khinh run run chỉ về phía sau lưng nó, thử nói: "Đập... đập nát chỗ này ra cho ta."
Không ngờ con quỷ nghe lời thật, nó quay lại vung tay lên, kình phong phóng ra, hàng loạt kiến trúc sập đổ trong giây lát.
Lâm Khinh nhìn thấy thế nỗi sợ hãi vơi đi hơn nửa, cuồng phong lại càng phóng ra, đi đến chỗ nào là cày nát chỗ đó.
"Ha ha ha, quá mạnh!"