Mục lục
Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Hạo Dương nắm quân bài tẩy này, tự cảm thấy mình đã thắng một nửa, gã từ trong gông cùm xiềng xích cả vạn năm cuối cùng ngộ ra vực của riêng mình. Tất nhiên để nắm giữ sự sống còn của Diệp Mạch và Hoa Vô Tình còn chưa đủ, nhưng để cướp đi viên nội đan mới là sự thực.

Viên nội đan này gã mơ ước đã lâu, có nó, Phệ Huyết cổ trận sẽ được khởi động.

Phệ Huyết cổ trận được gã sai người bố trí thành tám trận kỳ cắm ở tám thế lực lớn. Hôm nay chính là ngày thu lưới, Lý Hạo Dương chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.

Lý Hạo Dương nhìn Diệp Mạch và Hoả Xích Long vùng vẫy ở Vực chính mình tạo ra, cảm giác như chỉ một ý niệm là có thể quyết định được sống chết của bọn họ. Gã chầm chầm dẫm trên không trung như đang đi ở đất bằng, từ từ tiến tới.

"Hoa Vô Tình. Vạn năm trước từ chối ta ngươi có ngờ đến ngày hôm nay không? Nội đan của ngươi cuối cùng cũng thuộc về ta."

"Con mẹ ngươi Lý Hạo Dương, có ngon thì thả ta ra." Diệp Mạch vùng vẫy nhưng không tài nào thoát ra khỏi Vực mà Lý Hạo Dương đã tạo, hắn trơ mắt nhìn bàn tay bẩn thỉu của gã từ từ nắm lấy nội đan của ái nhân.

Hoả Xích Long điên cuồng vùng vẫy. Không có nội đan y không chết được, nhưng không có nội đan đời này tu vi của y mãi mãi không thể tiến thêm.

Giờ phút này y ân hận vô cùng, tại sao vạn năm trước lại mềm lòng tha cho con bạch nhãn lang này chứ, loại người không từ thủ đoạn như Lý Hạo Dương làm sao biết đường mà hối cải.

Tiếng long ngâm tuyệt vọng vang khắp không gian, nhưng mà Lý Hạo Dương không mảy may cảm động, gã lạnh lùng thò tay vào Vực hòng cướp lấy viên nội đan.

Bỗng nhiên cảm giác nguy hiểm ập tới, Lý Hạo Dương vội nghiêng người ra sau, một chưởng ấn đập thẳng vào đầu vai gã, trong một lúc phân tâm, Vực đã bị lung lay.

"Là kẻ nào đánh lén!" Lý Hạo Dương vội vàng ổn định Vực rồi hét lớn.

"Ngươi coi trọng mình quá rồi đó, đánh ngươi thì chẳng cần phải lén lút làm gì."

"Ha ha ha," Lý Hạo Dương cười lớn. "Thì ra là Lam tông chủ, không ngờ ngươi vẫn có tâm trạng đến đây nhỉ? Sao rồi, tên nhân tình của ngươi đã chết chưa?"

Người đến chính là Lam Túc, hắn nghe thấy vậy thì cau mày, "Không cần Lý giáo chủ phải nhọc lòng, ngươi hãy tự lo cho bản thân mình đi đã."

Lý Hạo Dương nghe thấy câu này thì nực cười. "Oắt con không biết lượng sức mình, hồi ta ngông cuồng đánh khắp đại lục đến cha ngươi còn chưa ra đời đâu, bây giờ ngươi vênh váo với ai???"

Lam Túc không đáp lời, bàn tay vung lên, một chưởng ấn bất ngờ vung ra đánh thẳng vào Lý Hạo Dương.

Lý Hạo Dương chớp mắt, lạnh nhạt nhìn chưởng ấn đến gần, trong mắt gã đòn tấn công này thật tầm thường và tuỳ tiện, không cần né tránh.

Nhưng khi chưởng ấn gần tới nơi đột nhiên bộc phát một cỗ uy lực hủy diệt, Lý Hạo Dương cảm thấy nguy hiểm nhưng cơ thể gần như đông cứng không tránh thoát được, chưởng ấn tuỳ tiện đánh vào khiến ngực gã lõm xuống, cước bộ lảo đảo, cảm giác lục phủ ngũ tạng đảo lộn.

Đây là chưởng ấn gì? Sao có cảm giác như Lam Túc có thể khống chế Thiên địa nguyên khí vậy?

Lý Hạo Dương lập tức biết Lam Túc không dễ chơi.

Một tay gã liên tục truyền ra linh lực để khống chế Vực, một tay chống chọi Lam Túc, gã hét lên, trong người phóng ra hàng loạt ác linh vây Lam Túc vào giữa.

Lam Túc nhẹ nhàng giơ tay lên, bầu trời nổi lên sấm rền, từ trên đột nhiên đánh xuống một đoạn Cửu Thiên huyền lôi, đám ác linh nhanh chóng hoá thành mây khói.

Trong mắt Lý Hạo Dương dần loé lên sát khí tàn độc, gã vẫy tay, trên thân thể liên tiếp bắn ra từng lưỡi phi đao nhọn hoắt, hắc khí từ thân đao lan ra biến không gian thành một vùng mù mịt.

Lam Túc thờ ơ đón đỡ, bàn tay liên tiếp điều khiển Cửu Thiên huyền lôi đánh xuống, dường như hắn có thể điều động thiên địa nguyên khí xung quanh bất cứ lúc nào.

Bị lưỡi dao của Lý Hạo Dương bắn vào người, Lam Túc không hề nao núng, linh khí như cuồng phong lan toả, cây cối trong mấy dặm xung quanh đều nát vụn.

Đám ma tu đi theo bên dưới lúc này hoảng hốt chạy toán loạn, bọn họ không muốn ở đây chờ chết, chỉ riêng uy áp của hai người bên trên đã đủ làm họ điêu đứng.

Vực đã lung lay sắp đổ, Xích Hoả long cuối cùng cũng bắt được yêu đan rồi nuốt xuống, nhưng bất ngờ Lý Hạo Dương cười khành khạch, miệng liên tục niệm pháp quyết, tất cả đám ma tu đều ôm đầu hét lên, cuối cùng nổ tung thành một bãi máu.

Đám máu tươi đấy như có người điều khiển lần lượt bay lên xoay vòng quanh thân thể gã.

Đúng lúc này sức mạnh khi yêu đan kết hợp bộc phát ra, tiếng long ngâm gầm lên, Vực bị phá vỡ, Hoả Xích long kéo Diệp Mạch bay vút ra ngoài.

"Lý Hạo Dương tên khốn này còn có thể giết cả đồng loại, thứ độc ác này không thể buông tha." Diệp Mạch hét lên, cầm kiếm chém tới.

Kiếm khí bị hất văng ra ngoài.

Lý Hạo Dương không quan tâm, dòng máu tanh tưởi dần dần biến đen sau đó thẩm thấu vào cơ thể gã.

Con mắt Lý Hạo Dương đã đỏ ngầu, từ sau lưng hiện lên một ma thể khổng lồ, ma thể này mở bừng mắt ra, dùng bàn tay hất văng Lam Túc đang đứng gần nhất.

"Đây là bí pháp gì vậy???" Lam Túc phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy mình quá nhỏ bé so với sức mạnh kia.

"Không biết được. Nhưng mà chúng ta phải liên thủ mới có hi vọng thắng." Diệp Mạch hét lên.

Lý Hạo Dương quá điên cuồng, ma thể sau lưng há miệng, vô số độc toan phun ra, những độc toan này chạm vào cơ thể là da dẻ tan chảy thành nước.

Diệp Mạch rút kiếm ra, không gian hiện lên từng đường gợn sóng, kiếm quang kinh thiên động địa bổ xuống chặt đứt một tay ma thể.

Không hổ là Tuyệt thế kiếm thần.

Không gian vì tranh đấu quá lâu bắt đầu xuất hiện từng đường nứt vỡ, Lý Hạo Dương cười khành khạch, hét lên:

"Muộn rồi, các ngươi muộn rồi, chỉ chút nữa thôi là tu chân giới sẽ chìm trong biển máu. Giấc mộng của ta cuối cùng cũng trở thành sự thật!"

Hoả Xích long không quan tâm, há miệng ra, vô vàn hoả diễm gào thét xông tới đốt cháy ma thể, Lý Hạo Dương đau đớn gào thét điên cuồng, gương mặt đã xuất hiện từng đường vết rạn, nhưng gã vẫn lải nhải không dừng.

"Thiên Huyền tông của các ngươi sẽ chịu trận đầu tiên. Một trăm đệ tử có lẽ đã bị vị sư muội của họ Lam kia đem đến mắt trận làm cống phẩm. Phệ Huyết cổ trận của ta sắp hình thành rồi, chỉ cần moi được nội đan trong người Hoa Vô Tình nữa thôi."

"Đừng mơ mộng nữa." Lam Túc cười khẩy. "Chút trò mèo của ngươi không đáng nhắc tới trước mặt ta. Một trăm đệ tử kia mãi mãi không bao giờ đi đến nơi đâu. Ngươi cứ nghĩ ta để mặc nội gián nhảy nhót trước mắt mà không quan tâm ư, ngươi quá ngu xuẩn rồi."

"Không thể nào, không thể nào." Ánh mắt Lý Hạo Dương long lên sòng sọc, lao vào Lam Túc, hắc khí tràn ra quây hắn vào trong. "Ta không tin, ngươi nói bừa đúng không?"

"Ta nói thật ngươi lại không tin. Tử Hi chính là nội gián đúng không? Ta biết từ lâu rồi?"

Lam Túc cợt nhả xong nhanh chóng vùng ra, nhưng mà cơ thể cũng chịu ảnh hưởng của toan độc quá nhiều, nên hành động có vẻ chậm chạp.

Lý Hạo Dương nghe thấy vậy không quan tâm đến kiếm khí của Diệp Mạch phía sau, điên cuồng bổ một chưởng vào lưng Lam Túc.

Chưởng này của gã chứa cả kịch độc lẫn mười phần công lực, Lam Túc không tránh kịp, trơ mắt nhìn hắc sắc ấn pháp đập vào người mình.

Đúng lúc này Vấn Thiên Tháp từ trong ống tay áo Lam Túc đột nhiên bay ra, biến lớn. Chưởng ấn của Lý Hạo Dương đập vào làm tháp nứt hẳn một đường.

Linh hồn của Phương Chu trong tháp mờ hẳn đi, run rẩy ngã xuống, lão ngất đi nên không thể nhìn thấy tiểu Bạch vốn nằm yên đó bây giờ cơ thể đang phát ra hào quang rực rỡ.

"Vấn Thiên Tháp? Thì ra ngươi chính là người đã đánh cắp Vấn Thiên tháp."

Lý Hạo Dương vừa nói xong, kiếm khí của Diệp Mạch đã bổ đến, cả cánh tay của gã đứt lìa, gã hét lên đau đớn rồi điên tiết quay lại, ném một loạt hạt châu màu đen ra.

Uỳnh... uỳnh... uỳnh!!!

Biến cố xảy ra quá nhanh, Diệp Mạch không tránh kịp, cả thân hình bị oanh tạc liên tục.

"Diệp Mạch!"

Hoả Xích long nhanh chóng biến thành hình người đỡ lấy Diệp Mạch đang rơi xuống, cũng may hắn đã kịp thời vận công chống cự, nếu không chắc chắn đã tan xác.

Lam Túc ở bên này không kém phần chật vật, tuy có Vấn Thiên Tháp đỡ đi phần nào nhưng mà khí độc vẫn bám vào người, hắn nhanh chóng lùi ra phía sau, dùng lôi điện bức độc ra.

"Từ lúc nào Vấn Thiên tháp là của ngươi? Tu chân giới này cũng vậy, đều là của chung, chẳng có thứ gì là của ngươi hết."

Lý Hạo Dương điên cuồng lắc đầu. "Không phải. Một trăm cống phẩm chắc chắn đã đến nơi, trận kỳ cũng đã được khởi động, chỉ cần máu tươi chảy ra nữa, Phệ Huyết cổ trận sẽ được khởi động. Lúc đó Thế giới chi tâm sẽ được triệu hồi, giấc mộng phi thăng sẽ trở thành hiện thực."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK