Lúc này tại phía Tây thành phố S, một quán bar mới khai trương chưa lâu, từng lượt khách ùn ùn kéo vào, ánh đèn nhấp nháy màu đỏ màu vàng chiếu lên.
Trên sân khấu sàn nhảy bắt đầu có người đứng phía trên lắc lư cơ thể, nhảy theo tiếng nhạc rập rình, tất cả đều giống với thường ngày, sân khấu và không khí đang dần dần nóng lên.
“He he, cái nơi này đúng là không tới nỗi nào.” Lúc này một giọng nói cợt nhả hứng thú vang lên, ngay sau đó có tầm khoảng mười mười đàn ông bước vào trong quán bar. Dẫn đầu là một người thanh niên mặc một bộ đồ màu trắng trông khá thoải mái, anh ta nhìn thì vẫn còn trẻ, mái tóc màu đen trải vuốt bóng loáng, hai mắt to tròn, nhìn khá đáng yêu.
Chỉ thấy anh ta nheo mắt lại nhìn quanh một lượt nơi đây, khẽ cười, trong sự đáng yêu đó còn có cả sự cợt nhả và bất cần. Cái bộ dạng đó của anh ta đã thu hút khá nhiều sự chú ý của những con sói cái.
“Hello, tiểu đệ, lần đầu tới đây à?” một lát sau có một cô gái trng điểm rất đậm tiến lại gần, ánh mắt nhìn chàng trai từ đầu tới chân, ánh mắt nhìn cậu ta như thể sắp nhỏ dãi ra, nụ cười trên môi cô ta càng lúc càng rõ nét, cô ta cười, cơ thể lại ghé sát vào, lắc lắc ly rượu trên tay như đang muốn thể hiện sự hưng phấn của cô ta lúc này.
“Tiểu đệ tên gì đấy? thích uống gì, chị mời!” nói rồi cơ thể cô ta lại tiến lên phía trước một bước như muốn dính người mình vào chàng trai vậy.
“Xin lỗi, tôi không thích dùng nhà vệ sinh công cộng lắm.” chàng trai hơi nheo mày lại, nhìn người phụ nữ trước mắt: “Phiền hãy tránh xa ra một chút!” anh ta không có thói quen nhường đường cho người khác, người phụ nữ trước mặt này đúng là làm cho người khác thấy buồn nôn.
“Cậu nói cái gì?” người phụ nữ nghe thấy vậy, toàn thân cứng đờ ra, người đàn ông trước mặt vừa nói gì? Nhà vệ sinh công cộng! Ai là nhà vệ sinh công cộng? Lão nương vẫn là gái còn gin đấy biết không hả?
“Tôi nói cô là nhà vệ sinh công cộng!” chàng thanh niên vẫn không chịu nhường bước, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ: “Cái bộ dạng này của cô, vừa nhìn thấy đàn ông đã như muốn ăn tươi nuốt sống, muốn dính lấy người ta thì đúng là đồ rác rưởi.”
“Ha ha!” người phụ nữ liền phẫn nộ bật cười, khi mà chàng trai đang tưởng cô ta muốn làm gì đó thì lý rượu trên tay cô ta liền phi ra, hất thẳng vào mặt chàng trai.
Do cách chàng trai quá gần hơn nữa anh cũng không nghĩ người phụ nữ này lại phản ứng dữ dằn tới vậy, vậy là ly rượu liền đổ thẳng lên mặt anh.
Bỗng chốc ly rượu vang đã làm ướt khuôn mặt trắng hồng của chàng trai, ly rượu với hương vị nhè nhè thơ m thơm chảy chầm chậm trên hai má của anh – một sự quyến rũ lạ kì hiện ra trên mặt chang trai.
Đột nhiên người phụ nữ đơ người ra, nhưng ngay sau đó cô ta lại khẽ cười: “Tiểu đệ nói đúng, nhà vệ sinh công cộng thì sao chứ? e rằng loại đàn ông như cậu thì chẳng có ai thèm! Nông cạn, đúng là trông mặt mà bắt hình dong, nực cười!”
Người phụ nữ nói xong, cô ta cong quẩy thân hình mảnh khảnh của mình bước qua người chàng trai, nhanh chân bước đi.
“Vân lão đại....” những kẻ đi theo phía sau chàng trai đơ người ra, rõ ràng là không ngờ rằng anh lại dễ dàng bỏ qua như thế.
Khẽ phủi tay, Vân Ca đưa tay lên vuốt tay trên mặt, sau đó nhếch mép cười. Đúng là chưa bao giờ để bị thiệt thế này, người phụ nữ này, vẫn phải để tự tay mình giải quyết mới xong được.
Cảnh tượng vừa rồi đương nhiên đã thu hút sự chú ý của mọi người, có điều những sự việc tương tự thế này xảy ra ở quán bar như cơm bữa, vì thế mà mọi người cuãng chẳng tốn công phí sức mất thời gian vào sự việc này quá lâu, chỉ vài phuát sau sự chú ý đã đều bị phân tán đi.
Vân Ca nhận lấy chiếc khăn tay từ tay thuộc hại, khẽ khàng lau những giọt rượu trên mặt đi, anh cười khểnh, hất cằm nói: “Còn nhớ nhiệm vụ của chúng ta không?”
“Nhớ!” cùng với tiếng nhạc rập rình, bọn họ đồng thanh nói.
“Ừm, vậy thì ra tay đi!” Vân Ca khẽ nhướn mày, tìm tới một chiếc ghế sô pha gần đó và ngồi xuống. Anh vừa ngồi xuống, liền lập tức có nhân viên phục vụ định tiến lại gần, song, anh ta chưa kịp đi tới, liền nghe thấy tiếng bốp vang lên, sau tiếng đập bàn, chỉ thấy người đàn ông mặc bộ đồ màu trắng và cũng với những người anh ta mang theo đang giơ ghế lên đập xuống chiếc bàn – rõ ràng là đang phá hoại.
Tiếng đập phá nghe còn rõ hơn cả tiếng nhạc, vậy là tất cả mọi người đều đơ người ra, bọn họ...bọn họ tới gây chuyện đấy à? trong số những người đơ ra đó đương nhiên có cả người phụ nữ vừa nãy đã chọc tức Vân Ca.
Người phụ nữ nhìn thấy vậy liền rụt đầu lại, cô ta len lỏi trong đám người để muốn đi ra ngoài, trong lòng đang cảm thấy tức tối. Cô ta thường xuyên tới quán bar này chơi, thích nó là vì đây là địa bàn của hội Phục Hưng, thường thì chỉ có kẻ nào chán sống mới đến đây gây sự, chơi hay nhảy múa gì ở đây cũng đều an tâm. Thế nhưng không ngờ rằng, tâm trạng đang không tốt mới đến chơi thì lại đen đủi, gặp ngay một tên chán sống.
“Cậu ta không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình.” Người phụ nữ không ngừng lẩm bẩm, cơ thể khẽ khàng luồn ra ngoài. Chưa đi được mấy bước liền nghe thấy giọng nói lấc cấc của Vân Ca: “Trừ người phụ nữ vừa đổ rượu lên mặt tôi còn đâu tất cả đều có thể đi!”
Vốn dĩ mọi người đều bị tình cảnh đột nhiên này làm cho ngây người ra, nhưng ngay sau khi tỉnh lại tất cả đều đứng yên tại chỗ không dám động đậy gì, bây giờ vừa nghe thấy câu nói này liền thở phào một tiếng sau đó chạy tứ tung mong thoát thân.
Câu nói đó đương nhiên là người phụ nữ cũng nghe thấy, nhưng cô ta không phải đồ ngốc, cô ta sẽ không ở lại đây, vậy là cô ta còn nhanh hơn cả những người khác, chớp mắt cái đã chạy ra tới cửa.
“Nếu không muốn đi thì hãy để người phụ nữ đó chạy thoát.” Vân Ca khẽ liếc mắt lên, nhếch môi cười, nhìn theo bóng dáng người phụ nữ đó, mở miệng khẽ nói.
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy người đứng gần cửa nhất đột nhiên như được lên dây cót, anh ta vượt lên trước người phụ nữ chặn cô ta lại.
“Mẹ kiếp!” người phụ nữ dừng bước lại, liếc mắt lên nhìn người đó, cười khểnh. Người phụ nữ này phải nói là rất đẹp, tuy hôm nay cô ta trang điểm có phần hơi đậm nhưng đôi mắt với vẻ đẹp hoang dã đó chỉ cần khẽ cười cũng làm cho người khác phải thất thần.
“Bốp!” chỉ thấy vào giây phút đó, người phụ nữ đột nhiên nghiến răng lại, ngay sau đó giơ chân lên, đá mạnh vào chân người đàn ông. Đồng thời, cô ta nghiêng người đi, tiếp tục chạy ra bên ngoài.
Hành động bất ngờ của cô ta làm cho mọi người được chứng kiến đều đơ người ra, ngay cả Vân Ca cũng không ngoại lệ. Người phụ nữ này cũng không phải dạng bình thường, nhanh nhẹn lắm, to gan lắm!.....
Nghĩ tới đây, Vân Ca lại không thể không nghĩ tới một người, đó chính là Ngọc Tình. Nếu để so sánh thì rõ ràng người phụ nữ vừa rồi còn kém xa so với lão đại của mình, nếu như Ngọc Tình ở đây thì cú đá vừa rồi chắc chắn không chỉ vào chân của người đàn ông đó mà sẽ vào khu vực trọng điểm kia. Có điều, cũng phải nói rằng, trên thế giới này, những cô gái giống như Ngọc Tình thì có được mấy người?
Khi mà Vân Ca đang chìm đắm trong suy nghĩ cua riêng mình, chỉ trong có vài phút ngắn ngủi, quán bar rộng lớn đó ngoài những người nhân viên và những người mà Vân Ca mang tới thì đã chẳng còn ai.
“Vân lão đại.” khi mà Vân Ca đang nhếch môi lên nhìn khắp một lượt quán bar trống trơn, một giọng nói cứng nhắc vang lên, Vân Ca từ từ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đó là thuộc hạ của mình, bên cạnh anh ta là một người phụ nữ đang cáu cẳn với thân hình mảnh mai, đó chính là người phụ nữ to gan hất rượu vào mặt anh vừa nãy.
“Thấy không, tôi nói rồi cô không thoát được đâu!” Vân Ca cười khểnh, chỉ bộ dạng hằm hằm của đối phương, anh khẽ cười.
“Hức.” người phụ nữ hức một tiếng lạnh lùng, cô ta hất người đàn ông đang giữ mình ra, ưỡn ẹo bước tới và ngồi xuống ghế sô pha: “Không đi được thì thôi, bản cô nương cũng không muốn đi nữa, sao hả? muốn mời bản cô nương ăn cơm à?”
Người phụ nữ dựa người về phía sau, hay chân vắt chéo lên nhau, nhìn vừa lả lơi vừa xinh đẹp.
“Ăn cơm thì không cần đâu, chỉ là vừa rồi đã lãng phí một ly rượu, đền cô một ly nhé!” Vân Ca nói rồi, khẽ gật đầu, bên cạnh lập tức có người tiến lại gần, rót cho hai người mỗi người một ly rượu vang.
Người phụ nữ thấy vậy liền nhếch môi lên, nhìn ly rượu, rồi lại liếc mắt nhìn chàng trai: “Sao hả? tôi hất vào cậu lẽ nào cậu định hất lại vào tôi? Loại đàn ông nhỏ nhen đến thế à?”
Người phụ nữ bĩu môi khinh bỉ. Chỉ thấy cô ta từ từ nhắm mắt lại, nghển mặt ra phía trước: “Hất đi.”
Hành động oai phong lẫm liệt đó của cô ta làm cho Vân Ca đơ người ra, ngay sau đó ánh mắt anh liếc nhìn khuôn mặt của người phụ nữ, đôi lông mi dài cong vút đang run lên, khuôn mặt đó tuy đã chát phấn nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi môi mềm mọng nước hồng hào đang hơi mím lại, dường như đang rất không vui.
Khuôn mặt này...nếu không chát phấn....nghĩ tới đây, Vân Ca liền không tự chủ cầm lấy ly rượu hất vào mặt cô ta.
Ngay sau đó cả hai người đều đơ ra. Người phụ nữ đang nghĩ, mẹ kiếp, không ngờ anh ta lại hất thật, đúng là đồ đàn bà! Còn người đàn ông thì đang nghĩ, tôi không hề muốn hất, thế này là thế nào!
“Hức!” người phụ nữ hức một tiếng rồi rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay, lau khô mặt đi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Vân Ca vẻ căm tức: “Việc ngày hôm nay, Lộ Tiểu Đình tôi nhớ rồi! hức!”
Nói xong, cô ta liền đứng lên, quay người bước đi. Lúc này Vân Ca cũng không ngăn lại, ý nghĩ của anh vẫn đang tập trung vào khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ đó. Cô gái này, không trang điểm cũng vẫn rất xinh đẹp....
Thất thần trong giây lát, ngay sau đó Vân Ca vẫn nhớ ra mục đích tới đây ngày hôm nay, anh từ từ nhướn mày lên, ánh mắt lại đảo quanh quán bar một lượt, sau đó khẽ cười: “Bảo bọn họ lại đây!”
Bảo an cùng với người quản lý của quán bar sớm đã tới rồi, chỉ có điều thuộc hạ của Vân Ca thấy lão đại của bọn họ đang “trả thù” nên đã ngăn lại.
Bị ngăn lại một lúc lâu, người quản lý quán bar bắt đầu tức, nhanh chân bước lại gần nhìn Vân Ca: “Mày có biết đây là đâu không? Mắt chó của mày mù rồi à? dám đến đây để gây chuyện.”
Vừa mới lại gần đã sổ ra những lời rất khó nghe, nhưng dường như tính khí của Vân Ca khá tốt, anh lặng lẽ nhìn anh ta: “Nói hết chưa hả?”
Ngữ khí bình tĩnh đến lạ thường của Vân Ca làm cho kẻ đó đơ ra, ngay sau đó lại lên tiếng mắng: “Đây là địa bàn của hội Phục Hưng, mày chán sống rồi à mà dám.....”
Lần này hắn ta còn chưa nói hết câu thì liền thấy Vân Ca cầm lấy ly rượu lúc trước rót cho Lộ Tiểu Đình và ném vào mặt hắn ta.
“Tao đương nhiên biết đây là địa bàn của hội Phục Hưng, bằng không tao tới đây với mày làm cái gì?” Vân Ca trừng mắt lên nhìn kẻ đó, giọng nói anh gằn xuống: “Cho mày mười giây, nhanh chóng cuốn gói khỏi đây.”
“Mày...mày....hội Phục Hưng sẽ không tha cho mày đâu.” Tên quản lý bị hất ướt sũng mặt, sau đso lại nghe thấy lời của Vân Ca, hắn đưa tay lên chỉ vào mặt Vân Ca, gầm lên, trong đôi mắt đó là sự hận thù, ly rượu ném vào mặt hắn ta liền vỡ ra và cào vào mặt hắn để lại một vết xước sau đó máu tươi chảy ra. Lúc này vết thương đã bị rượu ngấm vào, vừa đau vừa xót khó lòng mà nhịn được, hắn suýt xoa miệng.
“Ồ, trùng hợp thật đấy, tao cũng không có ý định không tha cho nó!” Vân Ca nghe thấy lời hắn ta liền khẽ cười, anh hất tay: “Không muốn đi thì đưa nó đi đi, trò chơi, chính thức bắt đầu!”