“ A? Không cần a!” Không để ý đến bộ dáng cười tủm tỉm của giáo viên, cả lớp học vang lên tiếng than thở.
Ngọc Tình cầm đề thi của lớp phó phát đến, ánh mắt đảo qua, bất đắc dĩ nhắm mắt lại. Đề toán này thực sự là dễ đến mức cô không muốn đặt bút, cái đề này còn muốn làm trong vòng 120 phút, điều này đúng là vũ nhục chỉ số thông minh của cô.
Vẻ mặt không bình tĩnh nháy mắt biến mất mà thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng, nhanh đến mức làm cho người ta không thể nào phát hiện được.
“ Ai, Tình Tình, cậu không phải là không biết làm đi?” Phong Mặc Trần là loại người như thế nào, cậu tuyệt đối sẽ không cho rằng mình đã nhìn lầm, cúi đàu hạ thấp giọng hỏi Ngọc Tình.
Ngọc Tình nghe vậy, không nói gì quăng cho Phong Mặc Trần một ánh mắt xem thường, cầm bút lên tiêu sái viết tên của mình, sau đó viết đáp án vào bài làm, cơ hồ mỗi một đề cô chỉ nhìn lướt qua, căn bản không cần suy nghĩ gì, nâng bút liền viết xuống.
Phong Mặc Trần nhìn Ngọc Tình làm bài như vậy, sốt ruột nói: “ Tình Tình, cậu không làm được cũng không thể viết loạn như vậy nha, cậu….” Thành tích của Ngọc Tình bình thườn, có đánh chết cậu cũng không tin rằng có một ngày cô sẽ trở thành thần đồng.
Một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho Phong Mặc Trần, Ngọc Tình còn không dùng hết 10 phút làm xong toàn bộ bài thi, trước ánh mắt không thể nào tin được của Phong Mặ Trần đi về phía bục giảng.
“ Em Ngọc Tình, em đang làm gì vậy, mau về chỗ làm bài thi đi!” Giáo viên toán nhìn thấy Ngọc Tình đi tới, đôi mắt đều trợn tròn, nghiêm khắc nói.
“ Em làm xong rồi, em muốn nộp bài thi.” Ngọc Tình đem bài làm của mình để trên bàn giáo viên liền xoay người đi ra khỏi lớp, đem giáo viên bỏ qua một bên.
Phong Mặc Trần nhìn Ngọc Tình tiêu sái rời đi như vậy, bất đắc dĩ co rút khóe miệng, cúi đầu làm bài thi của mình. Cậu được người khác gọi là thiên tài, tự nhiên sẽ không bị đề toán học đơn giản như vậy làm khó, trên thực tế, cậu chính là người đứng đầu khối.
Hai tay Ngọc Tình đút trong túi quần, dương dương tự đắc đi ra khỏi cổng trường, trong lòng lại là một mảnh yên bình chưa từng có, muốn tùy ý một chút.
Nhưng mà khi đi đến ngã tư đường, Ngọc Tình dừng lại, hai tay rút ra khỏi túi quần, hơi hơi tự hỏi một lát, cô ngẩng đầu đi về phía hẻm nhỏ cách đó không xa.
Hẻm nhỏ mà Ngọc Tình đi qua là một cái hẻm cụt, giờ phút này bên trong hẻm có một đám người khoảng 30 tuổi và hai người thanh niên trẻ tuổi nhìn qua giống như chị em.
“ Buông chị hai ra, các người chính là súc sinh! Các người có ngon thì giết tôi đi!” Cậu thanh niên bị hưi người khác đè lại, cậu ta bất chấp vết thương trên người mình, gắt gao nhìn chằm chằm bọn người trước mặt. Nếu ánh mắt có thể giết người, Ngọc Tình nghĩ rằng bọn nam nhân đó đã chết không biết bao nhiêu lần.
“ Tiêu Thần, tao nói lại lần nữa! Đem tư liệu mày trộm được từ tổ chức của cha mày lấy ra đây! Nếu không bọn ta sẽ giết chị gái của cậu.” Người đàn ông đang bắt lấy chị gái của người được gọi là Tiêu Thần giờ phút này đang cầm một con dao đặt trên cổ cô gái.
Ngọc Tình giương mắt nhìn qua, chỉ thấy ánh mắt của chị gái Tiêu Thần trống rỗng, khóe miệng nhẹ nhàng khép, ôn nhu “ nhìn” về phía Tiêu Thần.
“ Tôi đã nói rồi, không có!” Hai mắt Tiêu Thần đỏ bừng nhìn chằm chằm con dao trên tay gã đàn ông, liều mạng dãy dụa.
“ Tao thấy mày là ‘ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ’ rồi!” Hắn ta hung ác nói, nâng tay tựa như muốn chém xuống bả vai của cô gái. Với lực đạo này, tin rằng một dao kia nếu chém xuống khẳng định cánh tay ngọc ngà kia sẽ không bảo đảm.
“ Chị!” Tiêu Thần nhìn thấy vậy, hét to một tiếng, thân thể cậu ta liều mạng dãy dụa.
Nhưng khi một dao kia sắp chém xuống vai cô gái, khiến cho Tiêu Thần không còn hy vọng nữa thì một viên đá bay tới đánh trúng lưỡi dao, chiếc dao văng lên không trung bị một bàn tay nhỏ bé vững vàng tiếp được.
Tiêu Thần ngẩng đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy một cô bé nhỏ đứng trước người mình, cầm con dao kia, khóe miệng treo một độ cong hoàn mĩ.
“ Vị đại ca này, ngươi có thâm cừu đại hận gì với chị gái này hay sao mà đòi chặt đứt cánh tay người ta vậy, phải biết rằng khi chặt rồi thì sẽ không mọc ra cái khác nữa đâu.” Ngọc Tình xoay xoay con dao trong tay, ánh mắt đều không thèm nâng, điềm nhiên nói. “ Còn có, một đám người nhào vào ăn hiếp một thanh niên yếu đuối, còn dùng người đến uy hiếp nữa, không cảm thấy nhục nhã sao? Nói ra sẽ dọa sợ người khác mất thôi.”
“ Đây không phải là chuyện của mấy đứa con nít như mày, cút xa chỗ này ra một chút, bằng không ngay cả mày tao cũng ‘ xử’ luôn!” Tên đàn ông nhìn thân thể nhỏ nhắn của Ngọc Tình, nhất thời quên mất cô bé trước mặt chỉ cần dùng một viên đá đã có thể đánh bay con dao trong tay mình, trừng lớn mắt, hùng hổ nói.
Ngọc Tình nghe vậy, vẻ mặt nhất thời lạnh xuống, một cỗ hơi thở âm lãnh theo người cô khuếch tán ra ngoài. Ngọc Tình ngẩng đầu nhìn hắn ta, “ Ta cho ngươi mười giây.”
Tên đàn ông nghe đến câu nói không mặn không nhạt của Ngọc Tình, vẻ mặt đang dữ tợn nhất thời giật mình, một lúc sau hắn mới phản ứng lại được, há moonmf mắng lớn, “ Mày CMN có phải não tàn hay không? Mày cho tao mười giây?”
“ Đã hết thời gian!” Ba chữ không hề có tí độ ấm thoát ra từ miệng Ngọc Tình, một cước đá vào trên người hắn ta, tên đàn ông lùi về phía sau, buông Tiêu Ngọc ra, cùng lúc đó, tay Ngọc Tình vung lên, một dòng máu tươi phun trào ra.
Mọi chuyện giống như đã được lập kế hoạch, lúc tên đàn ông ngã xuống đất thì Ngọc Tình vừa vặn đứng bên cạnh Tiêu Ngọc.
“ Các người cũng như vậy, mười giây!” Nói xong cô mỉm cười, lấy khăn tay trong túi ra, tinh tế lau đi vết máu dính trên tay.
Bọn người kia trợn mắt há mồm nhìn tên nam nhân đã chết, đông thời nuốt xuống một ngụm nước bọt, “ Mày, mày là ai?”
“ Các người còn 5 giây.”
Nghe thấy thanh âm này, bọn người nhìn nhau, giữ chặt Tiêu Thần.
“ Còn 3 giây.”
“ Nếu mày tiến đến, lão tử sẽ giết hắn!” Tên giữ lấy Tiêu Thần mở miệng nói, tronng mắt hiện lên một chút điên cuồng.
“ Đã hết giờ.” Ngọc Tình mỉm cười, con dao trong tay bay ra ngoài, lướt qua lỗ tai Tiêu Thần cắm vào mi tâm tên đó.
Tên đàn ông sắp chết cũng không biết vì sao có thể xảy ra chuyện như vậy, con nhóc này rõ ràng chỉ có 7 tuổi.
Ngọc Tình như Tiêu Thần đã lấy lại tự do, lạnh lùng phun ra bốn chữ: “ Giết chết bọn họ!”
Hết chương 21.