Hai mắt to của Ngọc Tình mở rồi lại khép, lập tức nâng cánh tay còn lại lên. Hai cánh tay nhỏ bé mảnh khảnh cứ như thế xuất hiện trước tầm mắt cô.
Không, không đúng. Đây không phải là tay của cô!
Tay của cô bởi vì lâu năm cầm súng đã sớm để lại vết chai, hơn nữa tuy tay của cô thật sự rất tinh tế nhưng tuyệt đối không có khả năng nhỏ như vậy. Trong đầu của cô xuất hiện một ý nghĩ, Ngọc Tình nhích người ngồi xuống.
Không di chuyển không biết, chỉ vừa động một chút cô mới phát hiện bản thân cư nhiên vô lực, mềm nhũn không có một chút khí lực.
Đây, là làm sao vậy? Trong đôi mắt to xuất hiện một tia hoang mang cùng lãnh liệt, Ngọc Tình mân nhẹ đôi môi, hai mắt nhìn quanh căn phòng bệnh.
Đây là một căn phòng bệnh thật bình thường trong bệnh viện, 4 vách tường thuần một màu trắng thoạt nhìn như phủ một tầng bụi mỏng, chiếc rèm cũ màu xanh biển đang phiêu động theo gió. Trong phòng có tổng cộng ba chiếc giường, xem ra đây chính là một phòng bệnh công cộng, bất quá giờ phút này cũng chỉ có một mình cô ở trong phòng này.
Mắt to hơi hơi nheo lại, khóe môi theo thói quen gợi lên độ cong hoàn mĩ, thoạt nhìn có chút lạnh như băng.
“ Cộp,cộp,cộp…” Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, Ngọc Tình thu hồi nụ cười trên môi, mở to hai mắt nhìn qua.
Ngoài cửa là một người phụ nữ mặt một bộ áo lao động màu cam rộng thùng thình, nữ nhân đi tới thì thấy Ngọc Tình đang nhìn mình, vội vàng bước nhanh tới, đưa tay đặt cà mèn ở trên mặt tủ cạnh đầu giường bệnh, mở miệng hỏi: “ Tiểu Tình, con tỉnh rồi à? Có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không?” Nói xong nâng tay chạm nhẹ vào trán Ngọc Tình, “ Phù, thật tốt, đã hết nóng rồi.”
“Ai, tiểu Tình, sao con cứ nhìn mẹ như vậy a?” Nữ nhân thả lỏng tâm tình, cúi xuống chỉ thấy Ngọc Tình đang trừng to hai mắt nhìn nàng giống như gặp phải quỷ.
Ngọc Tình nhìn Lý Nguyệt, mẹ của cô như thế nào còn mặc loại đồ lao động như vậy? Kể từ khi cô bước chân vào Cục quốc an thì ba mẹ cũng không còn đi làm ở công xưởng a. “ Mẹ?” Há to miệng, cuối cùng mới gian nan nói ra một chữ như vậy. Nhưng khi nghe được thanh âm non nớt kia, một lần nữa Ngọc Tình sửng sốt.
“ Tiểu Tình, thật xin lỗi, đều là do mẹ không tốt.” Lý Nguyệt một bên nói xong, nước mắt liền chảy xuống. “ nếu không phải bởi vì mẹ, ông của con cũng sẽ không…” Nói xong lắc đầu, đưa tay lau nước mắt, lại lấy cà mèn trên đầu tủ xuống. “ Mẹ đã xin phép giáo viên của con rồi, có đói bụng không? Nào, mẹ có đem cơm cho con đây.”
Ông? Giáo viên? Xin phép? Ngọc Tình nhì Lý Nguyệt với vẻ mặt đầy ngạc nhiên, từ trong ánh mắt của Lý Nguyệt cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình. Đó là một cô gái nhỏ sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thật to kinh ngạc nhìn Lý Nguyệt, bộ dáng thoạt nhìn có chút ngây ngốc.
“ Trùng sinh?’’ Từ ngữ này chợt lóe qua trong đầu Ngọc Tình, tình trạng hiện giờ làm cho cô thường ngày luôn lạnh nhạt mà cơ trí không biết phải làm sao. Ngây ngây ngốc ngốc tùy ý Lý Nguyệt nâng mình dậy, từng ngụm từng ngụm đút cơm cho cô.
Thẳng đến khi cơm nước xong xuôi, Lý Nguyệt chuẩn bị trở về đi làm thì Ngọc Tình mới phục hồi tinh thần lại. Ngẩng đầu nhìn Lý Nguyệt, tiếng nói non nớt mà kiên định, “ Mẹ, về sau con sẽ không để cho ai khi dễ ba mẹ nữa!”
Lý Nguyệt nhìn vào cặp mắt kiên định của con gái nhỏ nhà mình, như có một dòng nước ấm chảy qua trong lòng, rưng rưng gật đầu.
Ngọc Tình chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu lại là một mảnh tỉnh táo chưa từng có. Xem xét tình hình hiện tại, căn bản không phải là số mệnh mình lớn, bản thân mình thực sự đã chết, chết dưới tay tên bạn trai mà mình quen đã 5 năm, chết tại thời khắc quả bom kia nổ mạnh. Trong phòng bệnh đột nhiên vang lên tiếng cười ha ha. Thực sự là buồn cười, bản thân mình lâm vào cảnh đầu rơi máu chảy cũng bởi cái quốc gia mà mình liều mạng phục vụ, cư nhiên cứ như vậy ruồng bỏ mình!
Món quà kia, trong nháy mắt mở ra cô liền nhận ra đó là một loại bom mini có sức công phá lớn mà viện nghiên cứu quốc gia vừa chế tao ra, uy lực của nó có thể công phá cả một tòa nhà tram tầng. mặc dù Lưu Hoa ở tổ đặc công địa vị cũng không thấp, nhưng những thứ như vậy hắn vẫn không có tư cách để tiếp xúc. Mà cô, Ngọc Tình- Số 11- nữ đặc công cầm đầu tổ đặc công số một, từ trước đến giờ đều là người nhận những nhiệm vụ khó nhất nguy hiểm nhất, những năm gần đây cô cũng xúc phạm đến lợi ích của không ít người, cũng có thật nhiều người xem cô như cái gai trong mắt mà muốn loại bỏ. Nhưng Ngọc Tình thật sự không ngờ rằng cuối cùng kẻ giết chết cô lại là quốc gia!
Ha ha, trong mắt Ngọc Tình hiện lên một tia hận ý. Quốc gia? Lưu Hoa? Hảo! Thật tốt! Kể từ khi 11 tuổi cô đã bước chân vào Cục quốc an, trong vòng 20 năm ở nơi này cô làm việc cẩn trọng, hi sinh cả máu thịt của mình, cuối cùng thứ đổi lấy được vẫn là nghi kỵ cùng ruồng bỏ!
Bất quá bọn họ cũng thật là để ý tới cô, thế nhưng vạch ra kế hoạch suốt 5 năm! Cô cùng Lưu Hoa kể từ khi tiến vào tổ đặc công đã quen biết nhau, cho tới hôm nay cũng đã là 20 năm. Trước khi nói chuyện yêu đương với nhau, hắn là trợ thủ tốt nhất của cô, sau khi xác định quan hệ hắn là người duy nhất cô có thể không hề do dự mà đem phía sau lưng mình giao phó.
Hắn vì cô suốt 5 năm chuẩn bị lễ vật, Ngọc Tình không hề nghĩ rằng mỗi phần lễ vật đều là bùa đòi mạng cô. Mỗi lần cô nhận nhiệm vụ mới hắn đều đã chuẩn bị tốt một phần lễ vật để tặng cho cô. Lúc mới bắt đầu, cô còn có thể theo bản năng mà dùng tinh thần lực kiểm tra xem bên trong có gì. Nhưng dần dần, Ngọc Tình cũng đã bỏ qua sự hoài nghi những lễ vật mà Lưu Hoa đưa. Cũng chính vì thế, hôm nay cô bỏ mạng cũng bởi vì đã giao nhằm sự tín nhiệm này cho hắn!
Hai cánh tay nhỏ bé bên hông nắm chặt lại, móng tay gắt gao cắm sâu vào da thịt, mà cô lại giống như không có cảm giác gì. Trong đôi mắt to lúc này hiện lên một tia tàn nhẫn. Từ nay về sau, Ngọc Tình cô sẽ không bao giờ dễ dàng tin tưởng bất kỳ một ai nữa, càng sẽ không vì ai mà bán mạng! Nếu ông trời đã cho cô một cơ hội sống lại, cô chắc chắn sẽ không cho phép bản thân dẫm lên vết xe đổ một lần nữa!
Cục quốc an?Quốc gia? Thật tốt! Các người cứ chờ đó, các ngươi tốt nhất nên ngóng trông ta cả đời này không có cơ hội nào, tầm thường vô sắc, nếu không ta nhất định làm cho những kẻ từng tổn thương ta phải hối hận! Cho các ngươi tận mắt nhìn thấy những gì các ngươi quý trọng bị ta dẫm nát dưới chân! Sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ làm cho các ngươi quỳ dưới chân ta mà cầu xin tha thứ! Kiếp này, ta muốn đem bản thân mình trở thành chúa tể!
Trong căn phòng bệnh im lặng trống rỗng thập phần thanh tịnh,đôi mắt cô bé nằm giữa giường bệnh gắt gao nhìn vào trần nhà, lập ra một lời thề: “ Cả đời này chỉ cho phép ta phụ người khác chứ không cho phép người khác phụ ta!”
Hết chương 2.