Cái đầu màu trắng bạc của con rắn cũng phải to bằng cả người Ngọc Tình, miệng nó mở ra, một làn nước màu trắng đục được phun ra, hướng thẳng về phía Ngọc Tình.
Ngọc Tình thấy vậy tim cô lạnh toát, run lên, thân thể cô phản xạ nghiên người đi, tránh được đòn chí mạng đó. Ngọc Tình khẽ thở một hơi hết hồn, lại ló đầu ra nhìn vào hòn đá nguyên thủy màu trắng sữa kia phát ra thứ hơi lạnh ngắt, tim Ngọc Tình thắt lại, đôi mắt cô nhìn con rắn khổng lồ một cách cảnh giác, chỉ sợ mắc phải một sơ xuất nhỏ.
Con rắn khổng lồ nhìn vào kẻ địch bé xíu Ngọc Tình, trong mắt nó lóe lên sự khinh bỉ. Cơ thể to lớn của nó khẽ động đã làm mặt nước tung tóe, một hơi lạnh toát ra sau đó lan ra khắp khoảng không gian.
Sức mạnh tinh thần to lớn nhất của Ngọc Tình trong phút chốc phát hết ra ngoài, thăm dò từng cử động của con rắn,cố gắng tránh đi những cú tấn công nguy hiểm của con rắn.
Con rắn nhìn bộ dạng này của Ngọc Tình, trong mắt nó xuất hiện sự mất kiên nhẫn, cơ thể nó cử động, miệng mở lớn ra, lại một lần nữa thứ nọc màu trắng đục được phun ra, cùng lúc, đôi mắt nó nhằm vào mục tiêu mà xông tới.
Hai sự tấn công cùng một lúc làm cho Ngọc Tình muốn tránh cũng không tránh khỏi, thần sắc Ngọc Tình như đóng băng lại, ngay lập tức cô thu về tất cả sức mạnh tinh thần, biến sức mạnh tinh thần đó thành một hàng rào dày dặn ở phía trước cơ thể mình.
Nọc của con rắn khi phun ra gặp phải hàng rào chắn, thứ nước màu đục đó lập tức trở nên đen ngòm vào chảy xuống, từ trong miệng Ngọc Tình phun ra một dòng máu đỏ tươi, đúng lúc đó thứ nước đen ngòm kia cũng biến mất.
Chiếc đuôi màu trắng bạc của con rắn cũng đã được huy động, nó đập mạnh đuôi vào hàng rào chắn, qua những lần tấn công ác liệt, hàng rào chắn trước mặt Ngọc Tình cũng đã xuất hiện vết nứt, sau cùng những tiếng lách tách vang lên và hàng rào sụp đổ, vỡ vụn. Đột nhiên, sắc mặt Ngọc Tình tái mét đi, một dòng máu tươi được cô hút vào trong.
Đuôi của con rắn đập vào Ngọc Tình khi hàng rào đã bị phá vỡ, cơ thể nhỏ bé của Ngọc Tình dùng hết sức lực để như bay về phía sau, đập người vào tường đá của sơn động sau đó ngã xuống đất.
“Phụt!” lại một dòng máu nữa phun ra, sinh khí của cả người Ngọc Tình bị mất đi không ít, đôi mắt cô hơi mờ đi nhưng nhìn vào thì vẫn sáng quắc, sắc lạnh nhìn con rắn, cái bộ dạng hung hãn đó trong mắt con rắn đúng là thật nực cười.
Con rắn nhìn Ngọc Tình, trong ánh mắt lóe lên cái nhìn của một con mèo đối với một con chuột đang bị dồn vào chỗ chết, cơ thể to lớn của con rắn xông lên phía trước, nó cuốn đuôi như muốn quận lấy người Ngọc Tình.
Ngọc Tình thấy vậy, con tim run lên có phần sợ hãi, cô đang định nháy mắt để chui vào trong không gian, thế nhưng đúng lúc này, một lực đẩy lớn từ chiếc nhẫn truyền ra. Ngọc Tình mắng thầm trong bụng, khốn kiếp, thời khắc quan trọng thì lại không vào được không gian! Cái tên Ngân Nguyên đáng chết, hôm nay nhất định phải làm thịt nhà ngươi.
Ngân Nguyên trong không gian nhìn Ngọc Tình, đôi mắt màu xanh của nó có chút ảm đảm, đôi mắt đó nheo lại nhìn chằm chằm. Trong lòng nó đang cổ vũ, Ngọc Tình nhất định cô phải cố lên, không được bỏ cuộc.
Đúng vào lúc đó, đuôi con rắn cuộn lấy Ngọc Tình vung lên trên cao, cả cơ thể nó cứng lại như các cơ đang được co lại, cơ thể to lớn đó quận lấy Ngọc Tình làm sắc mặt cô tái mét đi, ánh mắt nó hiện lên sự tàn ác, loài người hèn mọn và thấp kém, dám nghĩ tới việc lấy đi bảo vật của nó, đúng là đáng chết.
Ngọc Tình cố hắng hít thở, toàn thân cô không động đậy được gì chứ đừng nói vùng vẫy để thoát ra. Cơ thể con rắn dần dần cuộn lại, nhưng vì Ngọc Tình không vùng vẫy nên quá trình này rất chậm. Cơ thể Ngọc Tình bắt đầu run rẩy lên, cơ thể của con rắn đá là quá lạnh, bây giờ cơ thể cô lại quá yếu ớt, vì vậy mà không thể chịu được sự lạnh giá này, khuôn mặt cô như cắt không còn giọt máu, đôi môi cũng trắng bệch ra.
Lúc này Ngọc Tình căn bản không còn tâm trạng đâu mà đi quan tâm tới sự không thích ứng của cơ thể mình, hai mắt cô vẫn cố mở nhìn chằm chằm vào cơ thể con rắn, cánh tay phải dưới áp khẽ cử động, một con dao găm chuyền tới tay cô, không gây ra một tiếng động nào.
Con rắn cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Ngọc Tình, ánh mắt nó sáng lên sự khinh bỉ và chế giêu, loài người hèn mọn, hãy từ từ cảm nhận cái cảm giác nghẹt thở đi.
Vào đúng lúc này, Ngọc Tình điều động hết toàn bộ sức mạnh tinh thần để tấn công vào đầu của con rắn, sức mạnh tinh thần đó biến thành những mũi kim nhỏ li ti phi thẳng về phía đầu con rắn, thâm nhập vào trong ý thức của nó.
Con quái vật đang tập trung sức lực vào việc cuộn chặt lấy cô, nó hoàn toàn bỏ qua việc huy động sức mạnh tinh thần, vì vậy chiêu này của Ngọc Tình đúng là một đòn chí mạng. Con rắn cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó là một khoảng trống rỗng, lúc này cơ thể nó cũng đã bắt đầu bỏ Ngọc Tình ra, cơ thể Ngọc Tình vừa mới rời khỏi cơ thể con rắn, cô lập tức bật người dậy, con dao trong tay nhằm thẳng vào vị trí tim rắn mà phi.
Đồng thời cùng lúc đó, cả người Ngọc Tình xông lên phía trước, Ngọc Tình nhìn cơ thể con rắn cuộn tròn lại lật hết bên này tới bên kia, đòn vừa nãy đối với những con rắn phổ thông thì là một đòn chí mạng, nhưng đối với con quái vật này thì nó chỉ như cái kim cắm vào người mà thôi.
Khi ý thức của con rắn được hồi phục trở lại thì nó bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn ở vị trí con tim vừa bị dao găm đâm vào, nó lăn người quằn quại, con dao sắc nhọn đó lại đâm thêm vào trong thêm một chút.
Trơn cơn quằn quại, hai mắt con rắn đỏ lên nhìn Ngọc Tình ở dưới đất, nó há mồm to hết cỡ như muốn hút Ngọc Tình vào bụng.
Sức mạnh tinh thần của Ngọc Tình luôn bị cản trở, lúc này trong đầu cô chỉ là một khoảng hư vô, căn bản không thể chống đỡ được đòn này. Cô từ từ nhắm mặt lại, cứ thế này chết đi sao?
Cảm nhận được sức hút mạnh mẽ từ miệng con rắn truyền ra, trên mặt Ngọc Tình hiện lên một nụ cười khổ cực. Cơ thể cô dần dần rời xa khỏi mặt đất lơ lửng trên không trung, hướng về phía miệng con rắn.
“Không, không thể được!” lúc này Ngọc Tình càng ngày càng gần mới miệng rắn rồi, cô thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hôi từ mồm nó bốc ra, không, không thể được! Cô không thể chết dễ dàng thế này được! Cô còn có rất nhiều việc cần phải làm, cô còn chưa báo thù, còn có những người thân yêu cần bảo vệ, cô phải bảo vệ tất cả những con người, những gì mà cô yêu quý nông nhiệt. Cô không thể chết một cách dễ dàng thế này được, không thể!!!
Ngọc Tình đúng lúc này như bừng tỉnh cô bắt đầu vùng lên, trong đầu tỉnh táo, hiểu rõ những gì mình phải đối mặt và cần làm, đúng lúc này chiếc nhẫn trên tay Ngọc Tình phát ra một luồng ánh sáng lóng lánh rực rỡ, sáng chói, bao bọc lấy toàn cơ thể Ngọc Tình, ngăn lại lực hút của con rắn.
Toàn bộ cơ thể của Ngọc Tình nằm trong khoảng bao bọc của thứ ánh sáng màu sữa đó, cả người cô từ đầu tới chân đều ngứa điên đảo, dường như đang có gì đó không ngừng chảy vào trong cơ thể cô, dưới sự tác động của lực lượng đó, dường như có thứ gì đó đang được thay đổi.
Ngọc Tình có thể cảm nhận tháy điều ngạc nhiên và vui mừng nhất đó là, dưới sự tác động của luồng ánh sáng rực rỡ đó, đầu óc trống rỗng của cô lúc này không ngừng có những điểm sáng nhỏ xíu xuất hiện, sau đó hợp lại thành một sức mạnh tinh thần vô cùng mạnh mẽ.
Ngân Nguyên ở trong không gian nhìn toàn bộ hàng loạt sự biến hóa này, sự căng thẳng, hồi hộp và lo lắng của nó cuối cùng cũng được xóa đi, giỏi lắm Ngọc Tình, cô đã làm được rồi, kể từ bây giờ trở đi, cô mới chính thức được chiếc nhẫn này công nhận.
Con rắn khổng lồ bị luồng ánh sáng đó ngăn lại, bị đẩy ra hất mạnh đập vào tường đá, con rắn ngạc nhiên nhìn toàn bộ cảnh tượng trước mắt. Cảnh tượng đó quả thực là quá kinh ngạc, điều này làm cho đôi mắt đỏ hồng của con rắn cũng trầm mặc hơn, nó cảnh giác nhìn luồng ánh sáng.
Đôi mắt con rắn nhìn vào luồng ánh sáng và đầu óc nó đang suy nghĩ, nó cảm thấy, nhất định phải phá vỡ được vòng tròn ánh sáng đó, bằng không hậu quả sẽ không lường.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, con rắn lại vùng lên, huy động toàn bộ sức lực, hung hãn xông vào vòng tròn ánh sáng màu trắng sữa đó.