Mục lục
Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Hồng Hà than thở: "Ai có thể nghĩ đến đứa trẻ này là cậu ấy cứu được từ trong tay bọn buôn chứ, đúng là tạo nghiệp mà, đều làm cha làm mẹ giống nhau khiến cho chúng tôi cũng rất đồng cảm với vợ chồng hai người..."

Vẻ mặt bà ta đồng tình mà nhìn Vu Linh Na, lòng đầy căm phẫn nói: "Chúng tôi đều là người làm cha làm mẹ, tôi là có thể hiểu được cảm giác của cô, phải thất đức đến mức nào mới có thể yên tâm thoải mái cướp đứa bé về rồi coi con gái nhà người ta như con mình, như vậy có khác gì bọn buôn người đâu!"

Khóe miệng Vu Linh Na giật giật, nhất thời không biết nên nói gì, nếu không phải đã biết trước đối phương cũng đang diễn trò, chỉ sợ còn tưởng rằng người này là người vô cùng lương thiện, chính trực.

"Hiện tại tôi không muốn truy cứu cái gì cả, tôi chỉ muốn tìm được con gái của tôi!"

Vu Linh Na lấy ra khăn tay đã chuẩn bị từ trước, lau lau khóe mắt, thần sắc đau thương: "Tôi đã tìm con gái suốt mười hai năm, tới hôm nay mới có manh mối.

Bây giờ tôi chỉ muốn đưa con gái về nhà với chúng tôi thôi..."

La Hồng Hà nhìn thoáng qua Phương Thanh Nghiên.

Đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy Phương Thanh Nghiên sau khi cô lớn lên, chỉ cảm thấy dáng vẻ cô bé này quả nhiên rất xuất sắc, không giống như loại con gái mà huyện Nam Hương bé tí này sẽ có, khí chất giống hệt người lớn lên ở thành phố lớn như Vu Na Linh.

Trong lòng bà ta không còn nghi ngờ, lại an ủi: "Đúng vậy, tìm được con gái về là tốt nhất.

Trong tin tức nói đứa bé bị bọn buôn người bắt cóc, có thể sống sót đều là hiếm thấy, chớ nói đến cô bé này lớn lên xinh đẹp, đoan trang như vậy, chắc chắn là chưa từng chịu khổ..."

Vu Linh Na gật đầu, vẻ mặt cảm kích: "Cảm ơn chị."

Hai người phụ nữ bỗng dưng trò chuyện rất hợp ý.

Viên Hồng Huy ho mạnh một tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: "Cô Vu, chồng cô không có ở đây sao?"

Vu Na Linh liền nói ra: "Anh ấy bỗng dưng có việc gấp phải xử lý nên về Bắc Kinh trước rồi, trong công ty không thể thiếu anh ấy được, ngày nào cũng bận rộn..."

Lý do này hợp tình hợp lý.

Càng là người có tiền, thời gian càng đáng quý.

Trong lòng Viên Hồng Huy vẫn có một chút nghi ngờ, chẳng qua lần này hắn ta vê huyện Nam Hương cũng đã chuẩn bị đầy đủ.

Chuyện năm đó hắn ta cũng không tiết lộ quá nhiều, nên cũng không có phiền toái kéo đến trên người mình.

Nghĩ như vậy, hắn ta liền nói: "Đúng rồi, tôi nhớ cô muốn hỏi thăm vòng ngọc kia ở đâu đúng không?"

Vu Na Linh lấy ra một cái hộp gấm từ trong túi xách, sau khi mở hộp gấm ra thì thấy bên trong có một cái vòng tay bạch ngọc khảm vàng.

Vợ chồng Viên Hồng Huy đều duỗi dài cổ nhìn lại, Vu Na Linh lại chỉ lấy ra một chút rồi liền đóng hộp gấm lại, cất vào trong túi, cười nói: "Vòng tay kia chắc hẳn là không khác cái vòng này lắm.

Hoa văn khảm vàng là đúng, lúc các người bán cái vòng kia, có chắc chắn là giống hệt cái vòng này hay không?”

Nhìn thấy cái vòng ngọc kia, tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng Viên Hồng Huy cũng biến mất.

Những thứ khác đều có thể giả, nhưng vòng ngọc này bày ở trước mắt chắc chắn không thể sai được.

Phương Chí Cường cầm cái vòng ngọc kia chưa được bao lâu đã chuyển vào trong tay hắn ta, rất nhanh sau đó liền bị vợ của hắn ta bán đi.

Cho dù Phương Thanh Nghiên thật sự biết được một ít chuyện năm đó từ miệng Phương Chí Cường thì cũng không có khả năng nhìn thấy vòng ngọc này, càng không có khả năng biết vòng ngọc này vốn dĩ là có một đôi.

Vòng ngọc Vu Na Linh lấy ra dường như giống hệt với cái vòng ngọc năm đó.

Cho dù có người biết sự tồn tại của vòng ngọc kia nhưng nếu chưa tận mắt thấy qua thì cũng không có khả năng dựa vào trí tưởng tượng mà làm ra được một cái giống hệt.

Cho nên cái vòng ngọc này chắc chắn là thật!

Viên Hồng Huy liên tục gật đầu: "Không sai, vòng ngọc kia cũng không khác nhiều lắm, chắc hẳn là một đôi với cái vòng này."

Nghe được những lời này, trên mặt Phương Thanh Nghiên hiện lên một tia trào phúng.

Vòng ngọc trong tay Vu Na Linh vốn dĩ là giả, là vòng ngọc giả cô đi chợ bán sỉ tìm được, sau đó mang đến cửa hàng trang sức khảm hoa văn vàng.

Kiếp trước đôi vòng ngọc kia là tìm về được, mỗi ngày đều đeo ở trên tay cô, cô sao có thể không nhớ rõ hình dạng của nó?

Nhìn bộ dáng vợ chồng Viên Hồng Huy bây giờ thì cô đã hiểu.

Vợ chồng Viên Hồng Huy không chịu ra mặt chứng minh thân thế của cô, không chỉ là sợ phiền toái, mà chỉ sợ còn vì vòng ngọc này đã bị bọn họ vụng trộm bán đi.

Phương Chí Cường cho dù vụng trộm nuôi dưỡng cô nhưng cũng không có khả năng tuyệt tình như vậy, đem thứ có thể chứng minh thân thế của cô đi tiêu hủy.

Nếu ông ấy tâm máu lạnh, thì cần gì đem loại chuyện này giao cho Viên Hồng Huy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK