Mục lục
Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi ăn ông ta còn hồ nghi nhìn Phương Thanh Nghiên một cái, nói: "Không ngon thì không lấy tiền, đây chính là lời cô vừa nói đó nha!"

Phương Thanh Nghiên cười nói: “Chú cứ yên tâm đi!"

Người đàn ông kia sợ mình bị lừa, nhất định phải lôi kéo mấy quần chúng xung quanh đang xem náo nhiệt vào làm chứng cho ông, sau đó ông mới tách đũa ra chuẩn bị ăn.

"Một đũa.

" Nước canh nóng hòa chung với sợi bún lạnh khiến cho độ nóng của bát bún này rất vừa ăn.

Miếng thứ nhất vừa ăn xong, sắc mặt của người đàn ông kia cũng bắt đầu thay đổi, mà trong mắt ông ta cũng mang theo một tia hoài nghi, nhưng rất nhanh ông ta lại ăn xong miếng thứ hail

"Hai đũa! Ba đũal..."

Càng về sau, người đàn ông kia càng ăn càng nhanh, cái mùi ớt này cũng thật cay, ông ta ăn đến miệng cũng đỏ bừng, trên trán cũng xuất ra một tâng mồ hôi, nhưng trong mắt không giấu được một tia sáng nhỏ.

Trên đời này làm sao có thể có một bát canh bún ngon đến như vậy!

Các hương vị chua cay cùng với mùi hương thối cứ quấn quanh mũi, cả hai cái này dung hợp vào nhau, không chỉ không khiến cho người ta khó chịu mà còn có thêm một loại cảm giác hưng phấn, thèm thuồng.

Trong nháy mắt, một bát canh bún đã thấy đáy.

Người đàn ông kia nhìn cái bát trong tay đã bị ăn hết, theo bản năng lại nhìn về phía nồi canh cạnh Phương Thanh Nghiên.

Những người xung quanh muốn chê cười nhất thời cười không nổi, nhìn biểu tình còn chưa đã thèm của người đàn ông khiến bọn họ không khỏi ngạc nhiên, cái món có vị thói này thật sự ăn ngon đến vậy sao?

Không biết là do cay hay nóng, hai má của người đàn ông kia cũng đã đỏ bừng, ông ta không được tự nhiên nói một câu: “Thêm một bát nữal"

Nói xong, ông ta cũng không chút do dự liền móc ra bốn đồng.

"Được!"Phương Thanh Nghiên cười híp mắt nhận tiên, động tác của cô phải nói là vô cùng nhanh nhẹn, rất nhanh cô lại bưng ra một phần bún ốc khô.

Lúc này, người chung quanh cũng không kiêm chế được nữa, nhao nhao tiến lên.

"Cho tôi một phần!"

"Đến đến, cho tôi một phần cay!"

"Tôi không ăn hành, cô gái, cô cho tôi nhiều đậu chua thêm chút nữa đi!"

Trong lúc nhất thời, trước quây hàng bún ốc của Phương Thanh Nghiên đã kín hết người.

Thậm chí có người đi ngang qua vừa nhìn thấy quầy hàng này đông người như vậy, thì không khỏi tò mò, mà đây lại còn là món mà bọn họ chưa từng thấy qua, vì vậy mọi người cũng không khỏi vào nếm thử sự mới mẻ một phen.

Đợi đến khi bà chủ quán đối diện xong việc, còn muốn tán gẫu vài câu với Phương Thanh Nghiên, nhất thời trợn tròn mắt.

Xuất phát từ việc nguồn vốn có hạn, lần đầu tiên mở quán Phương Thanh Nghiên tất nhiên vẫn chưa chuẩn bị được đầy đủ, nên chỉ trong vòng hai giờ ngắn ngủi, tất cả bún ốc đã được bán hết sạch! Mặc dù đồ đã bán hết, nhưng bên cạnh quây hàng vẫn còn một vòng khách hàng đang vây quanh.

Phương Thanh Nghiên đành phải cười trừ, xin lỗi: "Ngại quá, bún ốc hôm nay đều đã được bán hết rồi, nếu mọi người muốn ăn, ngày mai đến sớm một chút!"

Mọi người vừa nghe, khỏi phải nói là có bao nhiêu thất vọng.

"Sao lại không có, cái này cũng quá nhanh rồi đi!"

"Vậy ngày mai khi nào thì cô mở quán?"

"Bình thường tôi đều đến đây vào lúc tám giờ rưỡi sáng, bán xong thì đi!"

Mọi người chỉ có thể lưu luyến không rời mà tản ra.

Phương Thanh Nghiên còn tính dọn dẹp sơ lại một chút, nhưng kết quả là ngay cả nước canh trong nồi cũng đã sạch sẽ, mà những chồng hợp cũng đã muốn sắp lên trời, bún gạo một cọng cũng không còn! Cô cũng chỉ có thể lau sạch dầu mỡ trên mặt bàn rồi về thôi.

Cái túi bên hông quân của cô đã căng phồng lên, Phương Thanh Nghiên tính toán một chút, hôm nay cô đã bán tổng cộng 60 phần bún ốc, kiếm được 120 tệ.

Nếu chỉ tính chi phí nguyên liệu nấu ăn, thì hôm nay cô lời được hơn 90 tệ, đây quả thực là món lãi kếch sù!

Nếu là hai mươi năm sau, thì một ngày kiếm 90 tệ căn bản cũng không tính là gì, nhưng bây giờ là năm 1992.

con số 90 tệ này tương đương với gần 10 ngày tiền lương của một công nhân bình thường rồi đó.

Tuy Phương Thanh Nghiên trong lòng rất là kích động, nhưng ngoài mặt cô vẫn cố giữ bình tĩnh, thu thập xong quầy hàng thì cô liền chạy nhanh tới chợ.

Cô phải nhân lúc bún ốc còn nóng, kiếm thật nhiều tiền!

Lần này Phương Thanh Nghiên cũng không có cố ky cái gì, một hơi mua một đống lớn nguyên liệu nấu ăn, dù sao thì đồ cũng đều để ở trên xe ba bánh, cô chỉ cần chở về cũng không quá tốn sức.

Về phần ốc đá hiện có trong tay cô, khẳng định chỉ trong vài ngày nữa thôi thì sẽ dùng hết.

Lúc trước cô lên núi bắt là bởi vì cô không có tiền, hiện tại trong tay cô đã có được chút ít tiền, đương nhiên là cô phải đi tìm nơi chuyên bán ốc đá để cung hàng cho cô rồi.

Thật trùng hợp, cô gặp Tần Nhị Bảo ở chợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK