Mục lục
Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nếu đã có khổ tâm, vậy thì đừng nên tới nhận đứa con gái này, hai bên chúng ta không quấy rầy lẫn nhau, không phải là điều tốt nhất sao?"

Ngữ khí của Phương Thanh Nghiên vô cùng bình thản, cô cũng không phải vì tức giận nên mới nói mà đây là lời thật lòng.

Trong lòng Phương Mậu dâng lên cảm giác vô lực, nhìn Phương Thanh Nghiên như vậy, ông càng cảm thấy đau lòng hơn, câu nói kia của vợ ông quả thật quá làm tổn thương người.

Sau khi nghe cô nói câu này thì tâm tình của Vu Tĩnh Văn lại càng kích động hơn, bà kinh ngạc đến há miệng, thật sự không hiểu tại sao một đứa "con gái riêng" như cô lại đột nhiên không muốn trở vê Phương gia.

Bối cảnh Phương gia như thế nào Phương Thanh Nghiên hẳn là đã sớm điều tra rõ ràng rồi, người bình thường cho dù là chen muốn vỡ đầu thì cũng muốn tiến vào.

Hoặc là, hai cha con này đang cùng nhau hát song ca, diễn thủ đoạn lạt mềm buộc chặt cho bà xem.

Vu Tĩnh Văn lạnh lùng cười, nói: "Đúng là tốt nhất, hy vọng cô có thể nói được làm được!"

Vừa nói dứt câu thì bà liền xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Phương Mậu theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng lại nhịn không được nhìn thoáng qua Phương Thanh Nghiên đang có bộ dáng thờ ơ ngồi ở kia.

Ông ta có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn không giải thích gì, đuổi theo vợ ra khỏi phòng bệnh.

Khóe miệng Phương Thanh Nghiên không khỏi mang theo một ý cười châm chọc, cô còn đang định nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi thì lại phát hiện trong phòng bệnh vẫn còn có người.

Cô đảo mắt nhìn qua, hóa ra là Phương Thư Nhiên.

Tình cảnh bây giờ vẫn y hệt như kiếp trước, Phương Thư Nhiên mặc một bộ quân áo thể hiện rõ khí chất của thiên kim nhà giàu, trên mặt cũng để lộ ra vẻ ngây thơ non nớt mà chỉ có ở thiếu nữ, điều này càng khiến cho tướng mạo của cô ấy phá lệ thanh tú và được người ta yêu thích hơn.

Bộ dáng của cô ấy và Vu Tĩnh Văn thật sự rất giống nhau.

Phương Thanh Nghiên dời tâm mắt.

Tuy kiếp trước cô cũng có ủy khuất cùng ghen tị với Phương Thư Nhiên, nhưng người chị này kỳ thật chưa bao giờ cố ý nhắm vào cô, thậm chí nhiều khi còn chiếu cố cô.

Nhưng mà, sự chiếu cố này trong mắt cô lại không khác gì bố thí vậy.

Hiện giờ vật đổi sao dời, cô tất nhiên biết mình không nên vì thái độ của cha mẹ mà giận chó đánh mèo lên người Phương Thư Nhiên, đối với người chị này cô cũng không có cảnh giác hay ác ý nào, mà cô thậm chí còn cảm thấy có chút xấu hổ.

Phương Thư Nhiên kìm lòng không được mà đánh giá cô gái trước mắt, trong lòng tràn ngập nghi vấn, đây thật sự là em gái ruột của mình sao?

Cha nói cho cô ấy biết, đây chính là đứa em gái cùng cha cùng mẹ của mình, nhưng mẹ cô thì lại nói, đây là con riêng của cha cùng với người phụ nữ khác sinh ra.

Phương Thư Nhiên cũng không biết đâu mới là sự thật, cô ấy nhìn Phương Thanh Nghiên, sau đó khẽ mở miệng nói: "Em không giống với sự tưởng tượng của chị..." Phương Thanh Nghiên im lặng một lúc, mới nói: "Vậy tôi nên giống như thế nào?"

Phương Thư Nhiên bị cô hỏi như vậy có chút ngẩn người, bởi từ miêu tả của Thẩm Khả Di thì đại khái chỉ có quái vật mặt xanh răng nanh mới phù hợp với hình tượng của Phương Thanh Nghiên.

Cô ấy cũng bị suy nghĩ này của mình chọc cười, nhưng lại không kìm được mà cười ra tiếng, đến khi nhìn thấy sắc mặt Phương Thanh Nghiên thì mới vội vàng thu nụ cười lại, hai mắt cong cong nhìn Phương Thanh Nghiên nói: "Xin lỗi, chị có chút thất thố."

Phương Thư Nhiên thật sự rất có phong thái của một tiểu thư khuê các.

Phương Thanh Nghiên khẽ mím môi, dời tâm mắt không nói gì nữa.

Phương Thư Nhiên cũng không khỏi nhìn chằm chằm cô, một cô gái xinh đẹp như vậy thật sự rất xấu xa sao?

Phương Thanh Nghiên hoàn toàn không giống với những lời mà mẹ cô đã nói, bởi Phương Thanh Nghiên hoàn toàn không có một sự toan tính nào để được chen chân vào Phương gia.

Mà bộ dáng này của Phương Thanh Nghiên cũng không giống như người mà Thẩm Khả Di nói, đây là một người vô cùng hận cô, hao phí rất nhiều tâm sức chỉ vì muốn đối phó với cô ta.

Nếu Phương Thanh Nghiên quả thật muốn đối phó với mình, thì ít nhất cũng phải được vào cửa của Phương gia rồi mới tính tiếp được chứ.

Phương Thư Nhiên kéo một cái ghế đi tới, ngồi xuống trước mặt của Phương Thanh Nghiên, nghiêm túc hỏi: "Em thật sự không muốn về nhà sao?"

Phương Thanh Nghiên: ”..."

Cô không hiểu Phương Thư Nhiên đang nghĩ gì, chỉ có thể nhấn mạnh giọng nói: "Tuyệt đối không muốn."

"Được rồi!"

Phương Thư Nhiên kỳ thật cũng có chút tịch mịch, cô là con một, nhà của cô lại không giống như nhà của người ta có rất nhiều anh chị em, cho nên có đôi khi cô cũng rất cô đơn.

Khi nghe ba nói mình có em gái, cô rất vui vẻ, chỉ là không nghĩ tới mẹ sẽ bài xích như vậy, mà người bạn thân của cô còn nói em gái là người xấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK