Mục lục
Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một bên chị Mã lại đem bộ dáng hai người thu hết vào mắt, bà đầu tiên là lắc đầu, sau đó huých nhẹ cánh tay Phương Thanh Nghiên nhắc nhở nói: "Dì lại cảm thấy, lão Hồng kia với mẹ cháu có chút khả năng nha!"

Phương Thanh Nghiên ngay từ đầu còn không kịp phản ứng lời này có ý gì, sau khi hiểu ra thì làm ra vẻ mặt buồn cười nói: "Dì Mã, dì cũng đừng nói bừa."

Nếu thật sự có hy vọng, Lưu Bội Trân sẽ lại chạy tới nháo một hồi!

"Mẹ cháu thì dì không biết sao, nhưng lão Hồng nhìn có ý tứ đến vậy cơ mà.

Cháu không để ý rằng gần đây chỉ cần mẹ cháu đứng bán hàng, ông ta cứ thế mà sáp lại gân bên này sao?"

Phương Thanh Nghiên quả thật không chú ý nhiều như vậy, nhưng nghe chị Mã nói như vậy, cô cẩn thận hồi tưởng lại hình như là có điểm không thích hợp.

Chị Mã nhìn bộ dáng khó tin của cô, che môi cười cười, lại an ủi: "Được rồi được rồi, cho dù có cũng không phải là chuyện mà một đứa nhóc như cháu nên lo lắng!"

"Thế nhưng có gì phải nói nấy, con người lão Hồng này kỳ thật rất không tệ, là người chính trực, tướng mạo đoan chính, nghe nói hoàn cảnh của ông ta cũng đáng thương, cha mẹ mất sớm mà trong nhà cũng chỉ có một thân một mình, sau đó lúc tham gia quân ngũ lại bị thương nên xuất ngũ sớm trở về, đến bây giờ vẫn còn cô đơn một mình, quả thật không dễ dàng."

Phương Thanh Nghiên lần đầu tiên nghe chuyện của Hồng Minh Viễn, trước kia chỉ nghe mấy câu chuyện khoác loác đến lợi hại về người này, không nghĩ tới thế mà đấy đều là sự thật.

Cô ước gì Tần Thục Huệ có thể tìm được mối nhân duyên mới, chỉ cần nhân phẩm đối phương không có vấn đề mà Tần Thục Huệ cũng hài lòng là được.

Phải xem hai người rốt cuộc có duyên phận này hay không.

Bên kia, Tân Thục Huệ đã xuống xe buýt, đi theo Hồng Minh Viễn tới trước một gian nhà trệt phía nam thành phố.

Nơi này là phố cổ, xung quanh đều là nhà trệt chằng chịt, ưu điểm duy nhất chính là cách trường trung học thực nghiệm gần, cuộc sống cũng rất tiện lợi.

Phòng ở đúng là không lớn, tổng thể chỉ có năm mươi mét vuông, thoạt nhìn cũng rất cũ nát, cũng may có phòng bếp cùng toilet chuyên dụng, chỉ điểm này thôi đã ăn đứt cái nhà của xưởng máy móc rồi.

Tần Thục Huệ rất hài lòng, hỏi: “Anh dự định cho thuê bao nhiêu tiền một tháng...

Hồng Minh Viễn khoát tay nói: "Cô... cô cứ xem đi, phòng này cũng để hoang lâu lắm rồi..."

Ngôi nhà này là nhà cũ của Hồng gia, sau khi cha mẹ Hồng Minh Viễn qua đời thì để lại cho ông kế thừa.

Lúc Hồng Minh Viễn ở bộ đội bị thương, sau khi xuất ngũ trở về, cấp trên liên sắp xếp an bài cho ông một chức vụ nhàn rỗi ở cơ quan đơn vị, mỗi ngày chỉ cần đi báo danh là có thể tan tâm, cho nên mới có nhiều thời gian rảnh rỗi lắc lư trước mặt Phương Thanh Nghiên như vậy.

Cơ quan đơn vị đương nhiên phân phối nhà ở cho ông, còn là một căn nhà lớn hơn một trăm mét vuông, căn nhà cũ này cũng vì thế mà để trống.

Nếu không phải nghe nói mẹ con Tần Thục Huệ có nhu cầu thuê phòng, Hồng Minh Viễn cũng lười cho thuê phòng này.

"Làm sao có thể được," Tần Thục Huệ cũng không có ý định chiếm tiện nghi của ông, suy nghĩ một chút nói: "Anh xem 120 đồng một tháng thế nào?”

Mấy ngày nay bà cũng đi tìm không ít phòng cho thuê, hoặc là quá lớn, hoặc là vị trí quá hẻo lánh, còn có mấy cái phải chen chúc cùng một chỗ với chủ nhà chỉ độc một căn phòng bé cho thuê ở, hiển nhiên đều không thích hợp.

120 tệ là bà căn cứ vào tiên thuê của những người đó để suy tính.

Hồng Minh Viễn nhíu mày,"ÐĐâu cần nhiều như vậy, hai mẹ con các người cũng không dễ dàng, 50 đồng đi, coi như cho tôi ít tiền mua thuốc lá là được!"

Tần Thục Huệ lại lắc đầu,"Không được, 50 tệ tôi không thể thuê!"

Hồng Minh Viễn nóng nảy, cò kè mặc cả một phen, cuối cùng là lấy 80 tệ tiền thuê thành giao.

Tân Thục Huệ cũng không muốn được ưu ái đến vậy, nhất là lúc trước gọi điện thoại còn bị người ta phỉ nhổ chỉ trích một trận, trong lòng không khỏi sinh ra vài phân kháng cự đối với Hồng Minh Viễn.

Dù sao cũng chỉ là thuê phòng, về sau ít lui tới là được rồi.

Hồng Minh Viễn nhìn Tần Thục Huệ gật đầu, nhanh nhẹn đi nghĩ ra hợp đồng thuê nhà và biên lai, dùng tốc độ nhanh nhất làm xong thủ tục thuê nhà.

Phương Thanh Nghiên không nghĩ tới Tân Thục Huệ thoáng cái đã thuê xong phòng, mà nghe xong chuyện thuê phòng của mẹ cô cũng cảm thấy rất hài lòng.

Trường trung học thực nghiệm quá xa, nếu cô còn ở nhà máy thì chắc chắn phải ở lại trường, nhưng ở trọ quá nhiều hạn chế, cô cũng không thích bị dập khuôn trói buộc.

Cho nên, có thể thuê được căn nhà gần trường trung học thực nghiệm là tốt nhất.

Chỗ ở đã có, Tần Thục Huệ cũng không còn lo lắng về sau, trực tiếp đến nhà máy xin về hưu sớm.

Hiện tại có không ít người xin nghỉ hưu sớm, trong xưởng cũng đã gặp chán tình huống này rồi, lãnh đạo không nói nhiều lời trực tiếp phê duyệt đồng ý với Tần Thục Huệ.

Tiền bồi thường nghỉ hưu sớm cộng thêm tiền lương tháng này, tổng cộng có hơn hai ngàn tệ, số tiên này vừa vặn câm đi mua đồ dùng trong nhà mới.

Ngày chuyển nhà này đến nhanh không tưởng, tuy rằng đồ trong nhà không nhiều lắm, chỉ có một ít hành lý và dụng cụ làm bếp đơn giản, Phương Thanh Nghiên vẫn tìm tới công ty chuyển nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK