• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Sơn Tra

Giang Nhu một lần nữa ngồi xuống ăn bánh kem, từ chối giải thích.

Cảm thấy hắn có bệnh hay quên nặng.

Nói như vậy có khác gì với đuổi cô đi chứ?

Nhìn thái độ không phối hợp của Giang Nhu, gân xanh trên thái dương của Lê Tiêu nổi lên, hắn cụ mặt ngồi xuống giường, không nhúc nhích nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, giống như muốn nhìn phía sau lưng cô cho tới lúc thủng một lỗ thì thôi.

Người phụ nữ dường như không có cảm giác gì, nhàn nhã ngồi ăn bánh kem, không thèm để ý đến hắn.

Qua một hồi lâu, vẫn là Lê Tiêu không nhịn được, mím môi, nhíu mày mở miệng nói: "Được rồi, cô đừng nóng giận, còn không phải là chuyện tiền bạc thôi sao, ông đây từ bỏ, nghe cô hết được không? Có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói."

Giang Nhu nghe xong lời này, động tác trên tay dừng lại, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu.

Cô cảm thấy hoàn toàn không có cách giao tiếp với người này.

Chỉ là vấn đề về tiền bạc thôi sao?

Nửa ngày cũng không được đáp lại, Lê Tiêu thở dài đứng lên, sắc mặt tối sầm lại, giọng nói cũng lạnh đi mấy phần: "Giang Nhu, rốt cuộc cô muốn thế nào?"

Giang Nhu cũng không ăn nổi nữa, đột nhiên quay đầu lại, giọng điệu cũng không tốt: "Anh có thái độ gì đây?"

"..."

Người đàn ông đột nhiên đối diện với khuôn mặt nhỏ lạnh băng cùng đôi mắt phun ra lửa của cô, hắn dừng một chút, trái tim anh ta nhói lên không thể giải thích được, một bụng lửa giận tích góp nháy mắt cũng tan biến.

Không biết vì sao, đối diện với Giang Nhu đúng lý hợp tình như vậy, hắn ngay cả đứng cũng đứng không nổi.

Lê Tiêu hắng giọng ngồi trở lại trên giường, một lát sau, mất tự nhiên nhỏ giọng lấy lòng nói: "Được rồi, được rồi, tôi sai rồi được không? Về sau không phải tiền của tôi, một xu tôi cũng không lấy, cho dù có ném đến trên người tôi cũng không cần, có thể về nhà được không?"

Tuy rằng hắn cúi đầu, nhưng nghe ở trong tai Giang Nhu lại là cực kỳ có lệ.

Cô nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Quay về nhà cái gì? Nơi đó cũng không phải nhà của tôi, không phải anh nói tôi mặt dày mày dạn quấn lấy anh không buông sao? Tôi cảm thấy anh nói rất đúng, cho nên quyết định tách ra khỏi anh, sau này cũng không có bất cứ quan hệ gì với anh, yên tâm, con cũng không cần anh nuôi, tự tôi cũng có thể nuôi nổi."

"Còn việc anh có trả lại tiền hay không cũng không có liên quan gì đến tôi, anh làm gì là chuyện của anh, tôi sẽ không quan tâm. Cho nên hi vọng anh đừng tới đây quấy rầy sinh hoạt của tôi nữa."

Sắc mặt Lê Tiêu vốn dĩ đã hòa hoãn một chút, nghe xong những lời này, đặc biệt là nghe được cô nói muốn tách ra khỏi hắn, nói sau này sẽ không có quan hệ gì với hắn, còn nói chuyện của hắn không liên quan gì đến cô, cô sẽ không quan tâm… Sắc trở nên cực kỳ khó coi, trong lòng cũng không nhịn được căng thẳng theo.

Hắn không thích cô nói những lời này, càng không muốn nhìn thấy dáng vẻ muốn phủi sạch quan hệ của cô.

Có điều Lê Tiêu cũng không ngốc, những lời này vừa rồi lúc ở trên đường cô cũng đã nói qua một lần, nhưng lúc ấy không nghĩ nhiều, lúc này nghĩ lại, cũng dần dần cân nhắc ra chỗ không thích hợp, sau đó dường như nghĩ thông suốt cái gì, vẻ mặt hắn trở nên bối rối, nhìn cô, khó hiểu hỏi một câu: "Chẳng lẽ cô bởi vì những lời này mà tức giận với ông đây lâu như vậy? Còn bỏ nhà ra đi?"

Giang Nhu im lặng, hoài nghi có phải trong đầu hắn mọc thêm một sợi gân hay không?

Rõ ràng giao tiếp với hắn không thoải mái là ngòi nổ, hắn mắng câu nói kia là làm đứt cọng rơm cuối cùng của con lạc đà, cả hai đều rất quan trọng.

Thân mình uốn éo, một lần nữa ngồi trở lại bàn.

Không muốn nói chuyện với hắn nữa, quả thật tức giận đến đau ruột.

Lê Tiêu có ý đồ đi kéo tay cô, không thích dáng vẻ không nói lời nào của cô.

Lại bị Giang Nhu ném ra.

"Đệt."

Người đàn ông đứng lên mắng một tiếng, đi qua đi lại ở trong phòng để phát tiết, cuối cùng bước đến bên cạnh người cô, giải thích: "Ông đây còn không nhớ rõ mình đã nói cái gì, đến nỗi cô phải tức giận như vậy sao? Sáng nay cô cũng nói tôi không ít mà."

Làm sao hắn biết được tính tình cô lớn như vậy, bởi vì những lời này mà bỏ nhà đi không nói, còn muốn cắt đứt quan hệ với hắn, gặp mặt cũng không cho hắn sắc mặt tốt.

Nếu biết trước sẽ có chuyện như vậy, buổi sáng có đánh chết hắn cũng sẽ không nói những lời này.

Giang Nhu lại tức giận nói: "Anh có ý gì đây? Nói cứ như tôi tự mình nổi nóng vậy. Anh tự mình suy nghĩ lại đi, hai chúng ta đang nói cùng một chuyện sao? Tôi bảo anh trả tiền trở về là bởi vì anh làm không đúng, nói một cách nghiêm trọng, đó là trái với pháp luật, tôi muốn để anh làm người đường đường chính chính thì có gì sai sao? Còn anh thì sao? Anh mắng tôi, trong lòng anh ghét bỏ tôi, cảm thấy tôi ăn vạ anh, hại anh…"

Lê Tiêu nghe xong thì đau đầu, cúi đầu nhìn cô, tức giận ngắt lời nói: "Được rồi, càng nói càng hăng hái có phải không, tôi ghét bỏ cô lúc nào chứ? Nếu ông đây ghét bỏ cô còn mua quà cho cô sao? Mấy món đó là tôi phải chọn rất lâu mới được, riêng chiếc áo kia thôi cũng đã một trăm tệ, ông đây còn chẳng mua cho mình lấy một món."

"..." Quần áo xấu như vậy cũng cần phải chọn sao?

Giang Nhu vẫn tức giận, mím môi không nói lời nào.

Đúng lúc này, người kia đột nhiên nửa ngồi xổm xuống, tầm mắt hai người ngang hàng, dùng đôi con ngươi đen nhánh của hắn nhìn cô, đột nhiên mỉm cười.

Hắn nhướng mày, trong mắt hàm chứa ý cười tươi..

Vốn dĩ Giang Nhu nghe hắn nói như vậy, cơn tức giận đã giảm đi một ít, lúc này nhìn thấy dáng vẻ cười đến cà lơ phất phơ của hắn thì lại khó chịu.

Quay đầu qua chỗ khác không thèm nhìn hắn.

Lê Tiêu nhìn góc nghiêng tức giận đến tái nhợt của cô, cười khẽ ra tiếng.

Hạ thấp tư thái nhỏ giọng dỗ dành: "Là tôi sai, sau này sẽ không nói như vậy, đừng tức giận nữa được không? Tôi chỉ là nổi nóng, có khả năng còn không ý thức được mình đã nói những gì, cũng không có ý gì khác đâu, không đáng để cô tự làm cho mình bực mình, khó chịu."

Trước lạ sau quen, giọng điệu dỗ dành, lấy lòng ần này cũng tự nhiên hơn rất nhiều.

Giang Nhu không nói chuyện.

Lê Tiêu sờ sờ cái mũi, lại nói: "Cùng tôi trở về được không?"

Giang Nhu do dự hai giây, kiên quyết nói: "Không cần."

Lê Tiêu nhìn ra thái độ của cô đã dịu lại, thuận thế gật đầu: "Cũng được, dù sao cũng đã thanh toán rồi, ở xong thì hẵng rời đi."

Lại hỏi: "Có đói bụng hay không? Tôi đi mua chút thức ăn cho cô."

Giang Nhu tức giận quay đầu nhìn hắn một cái: "Anh không thấy phiền sao? Tôi muốn ngủ trưa."

Lê Tiêu bị cự tuyệt cũng không tức giận, hắn cảm thấy chính mình có chút hèn mọn, nhìn thấy Giang Nhu nguyện ý nói chuyện, cho dù có là sắc mặt không tốt, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.

Nói: "Được, vậy cô ngủ trưa đi, buổi chiều tôi lại đến thăm cô."

Nói xong còn có ý định muốn duỗi tay sờ lên bụng cô nhưng bị Giang Nhu xụ mặt vỗ rớt.

Hắn sờ sờ cái mũi, đứng lên đi về phía cửa sổ.

Giang Nhu thấy thế, nhíu mày quát lớn: "Cũng không phải là không có cửa."

Người nọ nghe được cười khẽ ra tiếng, sau đó dạo tới dạo lui xoay người đi về phía cửa.

Chờ nghe được tiếng đóng cửa, Giang Nhu mới xoay người nhìn thoáng qua, lỗ tai có chút hồng.

Cô cũng nghe thấy tiếng cười kia, hoài nghi là hắn cố ý.

——

Lê Tiêu đi thẳng về nhà, vừa mở cửa vào sân đã nhìn thấy Chu Kiến đang ngồi trên xích đu dưới tán cây ngái ngủ.

Nhịn không được nhíu nhíu mày, lập tức đi qua xách hắn khỏi ghế: "Sao chú lại tới đây?"

Ghế xích đu bọc vải mềm, vừa nhìn liền biết là Giang Nhu ngày thường ngồi, hắn ngồi cái gì? Cả người dơ muốn chết.

Chu Kiến không biết trong lòng Lê Tiêu đang ghét bỏ chính mình, đột nhiên bị xách lên thì hoảng sợ, sau đó ngáp một cái: "Anh, sao bây giờ anh mới trở về? Em gần như ngủ rồi."

Nói xong bĩu môi với hắn, để hắn nhìn chén cơm trên bàn nhỏ bên cạnh: "Em sợ anh không ăn nên cố ý mang cơm đến cho anh, sáng nay mẹ em làm thịt kho tàu."

Lê Tiêu lúc này mới nhớ tới, hôm nay hình như là sinh nhật Chu Kiến.

"Tốt."

Lê Tiêu lên tiếng, cũng không khách sáo với hắn, bưng chén cơm lên ăn, trực tiếp ngồi xuống vị trí hắn vừa ngồi.

Cả buổi sáng và buổi trưa đều chưa ăn cái gì, đói đến mức da bụng gần như dán sát vào bao tử.

Chu Kiến đã quen với sự bá đạo của Lê Tiêu, cầm băng ghế nhỏ bên cạnh ngồi xuống, sau đó liếc nhìn sắc mặt của Lê Tiêu, nhìn không ra được cái gì, ngẫm nghĩ vẫn là nhịn không được hỏi: "Anh dỗ dành chị dâu được chưa?"

Tay cầm đũa của Lê Tiêu dừng lại, bớt thời giờ bình tĩnh trả lời một câu: "Dỗ dành cái gì? Cô ấy không có tức giận."

"..." Đều đã bỏ nhà đi rồi, còn gọi là không tức giận sao?

Chu Kiến cảm thấy hắn chính là vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng.

Nhưng lại không dám nói rõ, chỉ dùng một loại ánh mắt "thì ra là thế" nhìn hắn, cho lão đại nhà mình chút mặt mũi.

Lê Tiêu bị hắn nhìn đến có chút ngượng ngùng, nghĩ đến dáng vẻ ăn nói khép nép của mình trước mặt Giang Nhu lúc nãy, trong lòng có chút khác thường, lớn như vậy, đây là lần đầu tiên hắn cúi đầu lấy lòng người khác.

Nhưng cảm giác cũng không phải là quá xấu.

Có điều chắc chắn không thể để cho Chu Kiến biết, ai biết hắn là thật lòng quan tâm hay là muốn đến xem kịch hay, cái thằng này có âm mưu.

Nhàn nhạt liếc nhìn hắn: "Chú không có vợ nên không hiểu đâu."

"..."

Chu Kiến bất ngờ tức giận đến không muốn nói chuyện.

Đây vẫn còn là người sao?

Lê Tiêu cơm nước xong liền đuổi Chu Kiến đi, một mình ở nhà giặt sạch sẽ quần áo Giang Nhu ngâm tối qua, sau đó đem phơi nắng, lại dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, quét tước trong nhà ngoài cửa.

Xong xuôi thì trở về phòng, tìm lại chiếc cặp rách nát của mình trước kia, gói số tiền lúc sáng bị mình vứt lên giường lại cho gọn gàng, nếu hắn đã đáp ứng với Giang Nhu trả số tiền này trở về thì nhất định sẽ làm được.

Chữ tín vẫn còn ở đó.

Số tiền này không thể dùng, trên người hắn không có lấy một xu dính túi.

Thật ra lần này nội ứng ngoại hợp bắt bọn bán hàng đa cấp có được cảnh sát thưởng tiền, cũng không ít, một mình Lê Tiêu được một ngàn tệ, hai người kia thì ít hơn, mỗi người ba trăm tệ.

Chẳng qua lúc ấy Lê Tiêu cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy một ngàn tệ này là vô ích, tiêu cũng không đau lòng, mua quần áo cùng vé xe, đưa cho Chu Cường hai trăm, như vậy tính toán hết thảy, cuối cùng cũng không dư được cái gì.

Hiện tại thì tốt rồi, lần này thật đúng là một xu cũng không kiếm được.

Lê Tiêu cắn chặt răng, cảm thấy chính mình đúng thật là cưới một vị tổ tông.

Nào có cô vợ nhà ai ngốc đến mức đẩy tiền ra bên ngoài chứ.

Có điều hắn vẫn cầm năm trăm tệ mà buổi sáng Giang Nhu đã đưa đi ra ngoài, đầu tiên đến trạm xe mới mua hai vé đi xe sáng mai, sau đó lại mua khóa cửa, cánh cửa lúc sáng đã bị hắn phá hỏng rồi, cần phải đổi một cái mới.

Hắn vốn dĩ chuẩn bị trực tiếp mua một cánh cửa mới, nhưng sau khi hỏi giá lại cảm thấy cũng không rẻ, cho nên dứt khoát chỉ mua một cái khóa.

Về đến nhà, hắn tìm mấy công cụ trước kia ông nội mình sử dụng, lại lấy một tấm gỗ khác có một lớp tro bụi dày bám bên trên, bắt đầu tự mình làm đồ đạc.

Đến hơn bốn giờ chiều hắn mới dừng tay lại, nghĩ rằng Giang Nhu hẳn là đã thức dậy mới rửa mặt, thay đồ sau đó mang cặp đi ra ngoài.

Dự định sáng mai trực tiếp xuất phát từ khách sạn, hẳn là trong vòng ba ngày sẽ có thể trở về.

Trước khi ra cửa còn đóng cửa cẩn thận, lúc đến phòng bếp còn nhìn thấy ruột heo mà buổi sáng thím Vương đem đến đây.

Giang Nhu không có ở đây, hắn cũng không biết xử lý như thế nào.

Lê Tiêu đến khách sạn, trên đường còn mua một chén sủi cảo.

Sợ người phục vụ lại muốn ngăn cản mình, trực tiếp trèo lên cửa sổ.

Động tác nhanh nhạy lên lầu hai, cửa sổ không đóng, thời điểm hắn đẩy cửa kính ra, liền nhìn thấy Giang Nhu đang nằm trên giường, dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ, đôi mắt ẩm ướt, ngơ ngác nhìn về phía cửa sổ.

Tầm mắt hai người đối diện, cô mất một lúc mới phản ứng lại được, nhíu mày, ngay lúc Lê Tiêu nhảy vào, trực tiếp ném một cái gối qua đây.

Khó chịu nói: "Sao anh lại tới nữa?"

Lê Tiêu duỗi tay chụp được, để đồ đạc lên bàn, nói sang chuyện khác: "Sáng nay thím Vương đưa tới rất nhiều ruột heo, tới hỏi cô một chút nên xử lý thế nào?"

Giang Nhu liếc nhìn mấy thứ hắn để lên bàn, biết rõ hắn đang kiếm cớ, nhưng cũng không thật sự đuổi người, dù sao thì nếu so sánh với những thứ khác, kiếm tiền vẫn là quan trọng hơn.

Trên mặt lộ ra một tia rối rắm, hôm nay không phải rất muốn trở về, có vẻ như cô đang được dỗ dành rất tốt.

Có lẽ là nhìn ra ý nghĩ không muốn trở về của Giang Nhu, Lê Tiêu bổ sung một câu: "Cô nói cách làm cho tôi đi, tôi trở về nấu."

Giang Nhu ngẩng đầu nhìn hắn bằng dáng vẻ nghi ngờ.

"Anh nấu ăn tệ như vậy, có làm được không đấy?"

Lê Tiêu không cảm xúc nhìn cô.

Giang Nhu đành phải không tình nguyện xuống giường, không trực tiếp nói cho hắn, sợ hắn không nhớ được, đương nhiên, cũng là không muốn nói chuyện với hắn.

Cô lấy cuốn sổ và cây bút quen thuộc từ trong túi mang theo, xé một trang để viết cho hắn.

Không phải cô mềm lòng tha thứ cho hắn, mà là vừa rồi cô đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy mình không thể ngốc nghếch, đứa bé trong bụng cũng không phải của một mình cô, dựa vào cái gì cô phải chịu thiệt tự mình nuôi nấng? Chờ đứa con lớn lên thành tài hắn lại tới hái trái ngọt?

Vậy cũng quá không có lời.

Hơn nữa hiện tại đứa bé còn chưa ra đời, cha mẹ nguyên nhân không dựa dẫm vào được, bên cạnh cũng không có mẹ chồng giúp đỡ, đến khi sinh nở ai sẽ chăm sóc cô và đứa bé?

Nghĩ như thế, chỉ có thể véo cái mũi nhận.

Giang Nhu nấu món ruột heo lâu như, đã sớm rất quen thuộc với phòng bếp của nhà họ Lê, vậy lỗ ruột già, đối Lê gia phòng bếp đã sớm rất quen thuộc, cần cho bao nhiêu nước vào nồi, bỏ mấy muỗng gia vị, cô đều viết rõ ràng.

Viết xong xụ mặt giao cho hắn: "Anh có thể trở về rồi."

Lê Tiêu tiếp nhận tờ giấy, hắn trước kia chưa thấy qua chữ viết của Giang Nhu, lúc này hắn cảm thấy mình phải nheo mắt mới xem được.

Nhỏ như con kiến.

Biết bản thân nói chuyện không dễ nghe, hắn cũng không nói, nhìn thoáng qua Giang Nhu: "Ăn sủi cảo đi, tôi trở về."

Giang Nhu nhìn bóng lưng của hắn, tức giận nói: "Buổi tối không cần đến đây."

Lê Tiêu không trả lời cô, trực tiếp rời đi.

Đồ đạc cũng không mang theo.

——

Lê Tiêu trở về nhà dựa theo công thức của Giang Nhu đem ruột heo đi kho, kho xong thì trời cũng đã tối.

Hắn đổ đầy nước vào lu trong bếp, lại kiểm tra cửa sổ một lần mới đóng cửa đi ra ngoài.

Lúc tới khách sạn đã là hơn chín giờ tối, lần này là đi bằng cửa lớn.

Buổi tối, lễ tân trong khách sạn ngủ gà ngủ gật, hắn tùy tiện đi lướt qua trước mặt cũng không có ai phát hiện.

Lên lầu, dựa theo phương hướng cửa sổ, tìm thấy căn phòng thứ ba từ cuối cùng trên hành lang lầu hai đếm ngược lên, gõ cửa hai cái, cửa mở ra, nhìn thấy Giang Nhu đang mặc một bộ váy ngủ màu đỏ nhạt rộng rãi.

Hắn cũng không biết váy ngủ là cái gì, chỉ cảm thấy cái váy màu đỏ này mặc trên người cô rất đẹp mắt, làn da trắng sáng, bắp chân thon dài.

Trong lòng nhịn không được mà ngứa ngáy.

Giang Nhu giống như cũng không ngoài ý muốn thấy hắn, trừng hắn một cái, xoay người vào phòng.

Lê Tiêu sờ sờ cái mũi, đi theo ở phía sau.

Đóng cửa lại, thời điểm hắn xoay người lại, Giang Nhu đã lên giường, cô cũng không ngủ, mà là ngồi đọc sách.

Lê Tiêu tự nhiên đi đến chỗ cái bàn, nhìn thấy bánh kem còn chưa ăn hết, tiện tay cắt một miếng để ăn, nào biết ăn được một miếng thì cảm thấy không thích lắm.

Quá ngọt, còn hơi ngấy trong cổ họng.

Vừa định đặt xuống, liền nghe thấy giọng nói dữ dội của người phụ nữ: "Ăn hết."

"..."

Được rồi, ăn hết.

Lê Tiêu đành phải ăn cho hết chiếc bánh kem ngọt ngấy cổ họng này, ăn xong thì uống thêm cả một ly nước.

Sau đó cầm quần áo đi vào phòng tắm bên cạnh cửa.

Lúc trước hắn đã nghe nói khách sạn Dương Quang có phòng đặc biệt để tắm rửa, cho nên buổi chiều đã mang theo quần áo đến đây.

Khách sạn này quả thật không tồi, sàn phòng tắm lát gạch hoa văn màu xanh lam, có bồn chuyên dụng để rửa mặt, còn về chỗ để tắm, Lê Tiêu liếc mắt một cái liền biết là cái nào, vặn mở vòi nước ở trên tường bên cạnh, đồ vật giống như đài sen liền phun nước ra.

Nước rơi trên người hắn, nhiệt độ có hơi cao, vừa nhìn liền biết là độ ấm mà Giang Nhu dùng để tắm rửa.

Hắn khẽ cười một tiếng, đầu tiên là đánh răng rửa mặt, sau đó mới dùng xà phòng thơm Giang Nhu đặt trên bồn rửa mặt xoa lên người.

Tắm rửa xong, hắn mặc bộ quần áo mới mang từ nhà đến, áo sơ mi màu xám nhạt cùng quần tây màu vàng nhạt.

Hầu hết quần áo của hắn đều là màu tối, gần như không có mặc quần áo màu sáng như vậy bao giờ, nhưng lúc này soi gương lại cảm thấy cũng khá thích hợp.

Hắn giặt sạch sẽ quần áo đã thay ra, đặt ở bên cạnh quần áo của Giang Nhu rồi mới đi ra ngoài.

Lập tức lên giường, nằm đến bên cạnh Giang Nhu.

Giang Nhu đang ngồi ở chính giữa, thấy hắn đi lên, đành phải xê dịch qua một bên.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, sau khi Lê Tiêu nằm xuống, cô cũng đặt sách qua một bên, đi vào nhà vệ sinh, trở về thì tắt đèn ngủ.

Vừa mới nằm xuống, liền nghe được người đàn ông nói: "Tôi đã mua vé xe lửa sáng mai sẽ đem trả số tiền đó về đồn cảnh sát."

Lần này Giang Nhu không có không phản ứng hắn, hỏi: "Anh được bao nhiêu tiền thưởng?"

"Một ngàn, hỏi cái này làm cái gì?"

Giang Nhu tính toán số tiền gần đây mình kiếm được, cảm thấy bù vào vừa vặn đủ, nghe hắn hỏi thế, tức giận nói: "Anh cho rằng trả tiền lại thì sẽ không có việc gì sao, cờ hiệu và tiền thưởng của anh nhất định cũng sẽ bị thu hồi."

Có điều dựa theo hiểu biết của cô, lần này Lê Tiêu thật sự có công rất lớn, nếu cô nhớ không lầm, bán hàng đa cấp du nhập vào Trung Quốc vào đầu thập niên 90, phát triển đến bây giờ chính là thời kì đỉnh cao nhất, làm hại đến vô số gia đình, cũng chính là ở một năm này, quốc gia đã lấy thủ đoạn lôi đình ra mà đàn áp toàn diện.

Mà Lê Tiêu đầu tiên là liên hệ với cảnh sát, sau đó lại bí mật nằm vùng tìm hiểu về những tên thủ lĩnh của bọn bán hàng đa cấp, trợ giúp cho cảnh sát phá hủy hoàn toàn một tập đoàn bán hàng đa cấp khổng lồ, công lao này là không thể xóa nhòa, hơn nữa hắn lại có thái độ tích cực, lựa chọn tự thú, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cảnh sát sẽ miễn trừ xử phạt, chỉ lấy phê bình, giáo dục là chủ yếu.

"Tôi đã bỏ vào túi của anh một ngàn ba trăm tệ, một ngàn tệ là để trả lại tiền thưởng, còn ba trăm tệ anh cứ giữ, nếu như có bị giam mấy ngày anh cũng có thể tìm người giúp mình bảo lãnh."

Cô tin tưởng, chút bản lĩnh này hắn vẫn phải có.

Lê Tiêu nghe xong thì im lặng, tuy rằng cảm thấy tính tình Giang Nhu quá mức chính trực, nhưng cũng không thể không nói, Giang Nhu nói hay làm cái gì, đều không có chỗ nào mà không suy xét cho hắn.

Cô yêu cầu hắn trả tiền trở về, lại không có bởi vì vậy mà mặc kệ hắn, thậm chí cũng đã nghĩ sẵn đường lui cho hắn.

Trong lòng ê ẩm chua xót làm cho hắn cảm nhận thấy một loại cảm giác được người ta quan tâm, chăm sóc chưa từng có trước đây.

Hắn đột nhiên nghiêng người sang bên cạnh, cọ cọ vào người cô, và tới gần thêm một chút.

Giang Nhu không hề có cảm giác, trong lòng đang lo lắng một chuyện khác: "Chỉ là sợ sau này dù anh có giải thích thế nào, hai người anh em kia của anh cũng sẽ hận anh."

Giang Nhu từ nhỏ đến lớn được người ta nói tính tình tốt cũng không phải không có lý do, cô chính là kiểu người thà tự làm khổ chính mình.

Loại chuyện đắc tội với người khác như thế này, từ trước đến nay cô đều chưa từng trải qua.

Lê Tiêu muốn cười, cảm thấy cô thật là thích lo lắng, hắn căn bản không để mấy chuyện này trong lòng, anh em không phải chính là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu hay sao?

Có điều vẫn là an ủi nói: "Cô đừng lo lắng, trong lòng tôi hiểu rõ, bọn họ sẽ không tức giận."

Giang Nhu bán tín bán nghi nói: "Vậy là tốt rồi, đi ngủ sớm một chút."

Trực tiếp nhắm hai mắt lại.

Qua một hồi lâu, Lê Tiêu liền nghe được trước người truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Bấy giờ hắn đã thích nghi với bóng tối trong phòng, giường rất gần cửa sổ, ánh trăng bên ngoài xuyên qua màn cửa mỏng khiến căn phòng không hề tối đen một mảnh, hắn cũng nằm nghiêng ở trên giường, hơi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy gương mặt đang nhắm nghiền hai mắt ngủ say của người bên cạnh.

Nhìn nhìn, cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào, hắn đột nhiên để kề sát người vào, nhẹ nhàng dùng môi chạm lên vành tai cô.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn Lê Tiêu đã đi ra ngoài, trước tiên hắn mang hành lí ngày hôm qua Giang Nhu đem tới dọn hết về nhà, nhân tiện giao ruột heo kho cho thím Vương, sau đó đem theo cờ hiệu trở lại khách sạn.

Lúc trở về phòng, Giang Nhu cũng đã thức dậy, hắn nói: "Nhanh thôi, trong vòng ba ngày là có thể trở về, thím Vương lại mang thêm một đống ruột heo tới, hôn nay cô trở về đi, trong nhà không có người không được. Đúng rồi, cửa phòng hỏng rồi, mấy ngày nay cô ở nhà nhớ đóng cửa sổ cho cẩn thận, khi tôi về sẽ sửa cửa."

Nói xong liền vội vàng mang đồ đạc rời đi.

Giang Nhu nhìn theo bóng lưng hắn, không nhịn được nói một câu: "Đi đường cẩn thận một chút."

"Ừ."

Sau khi người đi, Giang Nhu lại nằm trong chốc lát mới rời giường, rửa mặt đánh răng xong đi ra ngoài ăn sáng, phát hiện túi da rắn mình mang tới đã không thấy đâu, trực tiếp bật cười.

Có điều cũng không nói cái gì, cơm nước xong xuôi liền đi xuống lầu trả phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK