Giang Nhu nhíu mày: "Ánh mắt đó của anh là sao?"
Lê Tiêu nhướng mày cười, vô tội nhìn cô: "Tôi có ánh mắt gì chứ?"
"Ánh mắt vừa rồi của anh không đúng."
"Vậy cô nói xem vừa nãy tôi có ánh mắt gì?"
Làm sao cô biết? Cô chỉ là cảm thấy ánh mắt vừa nãy của hắn có chút kì quái.
Giang Nhu trừng hắn một cái, không muốn nói chuyện với hắn.
Lê Tiêu cũng mặc kệ, bỏ chân Giang Nhu vào thau xong, chính mình cũng ngồi trên ghế cởi giày vớ, chân hắn lớn hơn, bỏ chân vào thau làm chân Giang Nhu phải nhích qua một bên, mực nước cũng từ mu bàn chân dâng lên đến mắt cá chân.
Chân hai người dính vào nhau, xúc cảm trên da rất rõ ràng, Giang Nhu cảm thấy quá thân mật, trên mặt có chút mất tự nhiên, ra vẻ oán giận nói: "Anh làm nước rửa chân của tôi bốc mùi luôn rồi."
Lê Tiêu nghe xong cũng không tức giận, chỉ là "xùy" một tiếng: "Chân của cô cũng không có thơm, không thì tự ngửi vớ của mình đi?"
Nói xong còn lấy đôi vớ nhét dưới mông cho cô ngửi.
"..."
Thật là, ngày thường nhìn không nói nhiều lắm, nhưng nói gì hắn cũng có thể đáp trả trở lại.
Giang Nhu dẫm mạnh hai cái lên chân hắn.
Lê Tiêu lại cười, tùy ý cô trút giận.
Rửa chân xong, Lê Tiêu đổ nước, nhìn hai người giường kia không có dáng vẻ gì là muốn đi rửa mặt, trực tiếp hỏi một tiếng: "Tắt đèn hay không?"
Người phụ nữ giường giữa không nói chuyện, nhưng người ở giường thứ nhất lại nói: "Tắt đèn đi, cửa thì chưa cần đóng."
Lê Tiêu nhíu mày, nhưng vẫn chỉ tắt đèn, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Sau khi tắt đèn, trong phòng bệnh lâm vào cảnh tối tăm.
Người phụ nữ giường giữa dặn đứa con gái canh gác bên cạnh giường em bé buổi tối cảnh giác một chút, đừng ngủ.
Giang Nhu nghe không lọt tai, không nhịn được xen vào: "Không nhất thiết phải như vậy chứ? Con gái cô cũng mệt mỏi không ít."
Chiều nay nghe bà già kia lúc đi cứ nhắc mãi, có vẻ thôn của bọn họ cách hơi xa nơi này, đứa con gái này buổi sáng có đến đây một lần, giữa chừng lại về nhà nấu cơm cho em trai, chạy tới chạy lui mấy lần, ai mà chịu cho nổi?
Nào biết người ở giường giữa nghe xong lời này, ra vẻ đúng lý hợp tình trả lời: "Cô sinh con gái đương nhiên không cần lo lắng."
Chọc Giang Nhu tức giận lên.
Trước kia cô đã có nghe mẹ nói người thế hệ trước trọng nam khinh nữ, nhưng cô lại không nghĩ sẽ đến mức như vậy.
Lê Tiêu đi tới, nói thẳng một câu: "Cô nói chuyện với loại người như vậy thì có ích gì?"
Cảm thấy cô tự kiếm chuyện cho mình nổi giận, trong lòng loại người này chỉ có con trai, hắn thấy qua nhiều rồi, khi còn nhỏ hắn còn thấy có người ném con gái mới sinh vào hố phân cho chết đuối.
Lời này hắn không có hạ giọng nói, người ở giường giữa cũng nghe thấy, nhưng bởi vì là Lê Tiêu nói, cô ta cũng không dám lên tiếng.
Có một số người, liếc mắt một cái đã biết không dễ chọc.
Giang Nhu nghẹn khuất nằm xuống, thấy hắn đi về phía mình, tức giận nói: "Không thể chen chúc như vậy, hai chúng ta mỗi người ngủ một đầu."
Giường hẹp như vậy, cùng ngủ một đầu nằm thẳng không được.
Lê Tiêu không nghe, vẫn chen chúc một chỗ với cô, còn trả lời một câu: "Không phải cô nói chân tôi bốc mùi sao?"
"..."
Giang Nhu suy ngẫm, cũng đúng, chân của thằng cha này dài như vậy, nằm xuống có lẽ chân sẽ áp vào mặt cô.
Quên đi.
Có điều hai người ngủ một đầu quả thật có hơi chật, Giang Nhu đành phải chuyển từ nằm thẳng sang nằm nghiêng, đối mặt với phương hướng của giường em bé, Lê Tiêu từ phía sau dựa lại đây.
Tay hắn có vẻ không dễ đặt, ở phía sau nhích tới nhích lui, cuối cùng trực tiếp đáp ở trên eo cô.
Giang Nhu có chút ngứa, vặn vẹo hai cái, chỉ là cuối cùng vẫn mặc hắn để.
Cũng không biết là ở đây quá an tĩnh hay do lỗ tai cô quá nhạy bén, cô có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của người đàn ông phía sau, trên người hắn còn truyền đến độ ấm.
Cô nhắm mắt lại ngủ trong chốc lát, nhưng phát hiện có chút ngủ không được, cuối cùng nửa người cứng đờ còn rất có tinh thần.
Giang Nhu suy nghĩ một lúc rồi trở mình, không nhịn được nói với hắn chuyện lúc người ở giường giữa tỉnh lại, sau đó nhắc nhở hắn: "Con gái cũng có thể rất có tiền đồ, anh đừng có mà giống người khác."
Có điều nói xong lại cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều, không nói chuyện đời trước Lê Tiêu làm cái gì, chỉ là nói biểu hiện của hắn hai ngày nay trước mặt cô, chính là một người bố và một "người chồng" có năng lực.
Lê Tiêu có chút mệt mỏi, thuận thế ôm chặt lấy người trong lồng ngực: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, con gái cưng của tôi chắc chắn không thể kém hơn người khác, ngủ đi."
"Ồ."
Mặt Giang Nhu bị vùi vào trong cổ hắn, cô giãy giụa nhưng cũng không thể tránh thoát, cuối cùng cử động thân thể, đổi sang một tư thế thoải mái hơn rồi cứ như vậy mà ngủ.
Cũng không biết có phải do có Lê Tiêu bên cạnh hay không, Giang Nhu không nhận giường, hô hấp rất nhanh trở nên đều đều.
Sau khi ngủ say còn vô thức chui vào vòng tay của người nào đó.
Tuy rằng người đàn ông nọ đã ngủ say, nhưng vẫn còn rất cảnh giác, thỉnh thoảng sẽ giơ tay sờ xem chăn bông sau lưng cô có che kín hay không, ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu nhìn bé con trên giường em bé.
Nửa đêm, bên ngoài truyền đến tiếng đẩy cửa nhẹ nhàng, hắn cũng lập tức tỉnh dậy.
Hắn mở mắt ra nghe một lát, xác định không nghe lầm, mới nhíu mày quay đầu lại nhìn, sau đó thật cẩn thận rời khỏi cái ôm của Giang Nhu mà xuống giường.
Lúc mang giày đứng dậy đi ra ngoài, đi ngang qua giường em bé đặt ở phía cuối giường giữa, đứa con gái canh em trai có vẻ chưa ngủ, nghe thấy tiếng động sợ hãi quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Lê Tiêu đi tới mới phảng phất nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói với Lê Tiêu: "Vừa rồi sợ bản thân không cẩn thận ngủ quên mới đóng cửa lại."
Nghe thấy tiếng động, cô nàng còn đang do dự có nên đánh thức mẹ mình hay không.
Lê Tiêu liếc mắt nhìn cô nàng một cái, không nói chuyện, vòng qua người trực tiếp đi mở cửa.
Hắn không có mềm lòng giống như Giang Nhu, người ta có ngủ hay không hắn cũng không quan tâm.
Cửa phòng bệnh đã có chút cũ, mỗi lần mở chốt đều phát ra tiếng động.
Lê Tiêu cố hết sức nhẹ nhàng mở cửa, cửa mở ra, nhìn thấy một người đàn ông thấp hơn hắn một cái đầu đứng trước cửa.
Người đàn ông lộ vẻ mệt mỏi, đang chuẩn bị giơ tay gõ cửa thử xem, nào biết liền nhìn thấy cửa mở, vừa ngẩng đầu đã đối diện với một chàng trai trẻ tuổi anh tuấn.
Có hơi sửng sốt: "Cậu…"
Lê Tiêu nhíu mày: "Ông là ai? Hơn nửa đêm muốn làm cái gì?"
Người đàn ông phản ứng chậm chạp, vội vàng giải thích: "Vợ tôi sinh, chính là ở phòng bệnh này."
Sợ hắn không tin, còn bổ sung một câu: "Cô ấy tên Hoàng Anh, tối hôm qua tôi có tới rồi, tôi là tài xế lái xe cho nên bên ngày không rảnh tới đây."
Hôm nay Lê Tiêu có nghe Giang Nhu và sản phụ giường thứ nhất nói chuyện, hình như đúng là tên Hoàng Anh.
Khẽ gật đầu: "Động tác nhẹ một chút, bọn họ đều đang ngủ."
Nói xong xoay người đi vào, không quan tâm người phía sau thế nào.
Lê Tiêu quay lại giường nằm xuống, đứa con gái giường giữa có vẻ muốn hỏi cái gì, nhưng thấy thái độ lãnh đạm của Lê Tiêu, cũng không dám nói chuyện, chỉ là có chút cảnh giác nhìn người đàn ông từ bên ngoài tiến vào.
Chẳng được bao lâu, giường thứ nhất truyền đến tiếng khóc nức nở, có lẽ là người phụ nữ trên người đã tỉnh.
Lê Tiêu một lần nữa ôm Giang Nhu vào trong ngực, Giang Nhu giống như bị quấy rầy, trong miệng rầm rì mấy tiếng, Lê Tiêu sửa sang cái mũ vặn vẹo trên đầu cô, nhíu mày nói ra phía sau: "Nhỏ tiếng một chút."
Người phụ nữ giường thứ nhất nghẹn ngào một tiếng, cắn chặt môi hạ giọng.
Nhưng một lát sau, vẫn là không nhịn được đánh tên đàn ông nhà mình, nhỏ giọng oán hận nói: "Tôi sinh ba ngày, mẹ anh biết là cháu gái thì lập tức quay người bỏ đi, cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái, cháu gái thì không phải người sao? Con gái nhà người ta cũng có thể vào đại học đấy."
Tên đàn ông nghe xong không kiên nhẫn: "Được rồi, tôi đang mệt muốn chết, nói mấy chuyện này làm gì?"
Người phụ nữ thầm thất vọng, qua một lát, cô nghe thấy tiếng ngáy đinh tai nhức óc của tên đàn ông nhà mình.
Nhịn không được chua xót, cô cũng không rõ, người với người tại sao lại có thể khác biệt lớn đến như vậy?
Giang Nhu nói chồng cô ấy lúc trước cũng muốn sinh con trai, nhưng sau khi sinh ra là con gái, anh ta có vẻ còn thích hơn cô ấy, cho bú, giặt tã toàn là tự mình làm.
Lại im lặng khóc thầm, hận bản thân lúc trước không nghe lời cha mẹ mà gả xa.
Trước bình minh ngày hôm sau, tên đàn ông giường thứ nhất rời đi, trước khi đi còn để lại một ít tiền và nửa con gà nướng mang tới hôm qua, nói là cố ý mua cho người phụ nữ.
Người phụ nữ ôm con cúi đầu cho bú, không nói chuyện.
Trong lòng khó chịu đến cực điểm, mới vừa sinh xong có thể ăn mấy thứ này sao?
Nếu như anh ta có nửa phần quan tâm như chồng của Giang Nhu, cũng sẽ không lấy cái này tới tranh công.
Tên đàn ông nói một câu: "Bảo dưỡng thân thể cho tốt, tôi đi đây."
Nói xong liền không chút do dự quay người rời đi.
Từ đầu tới cuối cũng không liếc mắt nhìn đứa nhỏ lấy một cái.
Hốc mắt người phụ nữ lại đỏ, biết hắn muốn mình bảo dưỡng thân thể cho tốt để tiếp tục sinh.
Nhưng cô không cam tâm, cúi đầu nhìn đứa bé ngoan ngoãn uống sữa, trong lòng mặc niệm, về sau cho dù có liều mạng cũng muốn để con gái vào đại học có tiền đồ, đừng giống như cô bị người ta khinh bỉ, đối xử tệ bạc.
Người đi quá sớm, buổi sáng Giang Nhu tỉnh lại cũng không biết tối hôm qua còn có người tới.
Chính là cảm thấy tối hôm qua ngủ không quá ngon, hoài nghi bản thân có phải nhận giường hay không.
Lê Tiêu vừa ngáp vừa cho đứa nhỏ bú sữa, nghe xong lời này tức giận nói: "Cô còn ngủ không ngon sao? Nước miếng chảy ra khắp người tôi rồi đây này."
Hắn mới là người ngủ không ngon đây, mẹ nó, bị quấy rầy cả một đêm, buổi sáng mới vừa chợp mắt một lát, tổ tông nhỏ bé lại tỉnh, hừ hừ muốn uống sữa.
Giang Nhu nghe được không phục: "Ai chảy nước miếng?"
Bất mãn hắn bôi nhọ người khác, chỉ là đôi mắt theo bản năng liếc đến trên người hắn, nhìn thấy trên ngực hắn quả thật ướt một mảng, trên mặt không khỏi xấu hổ.
Lê Tiêu cười như không cười nhìn cô một cái: "Nếu không ngửi thử xem?"
"..."
Giang Nhu làm bộ không nghe thấy, quay đầu nhìn về phía bên kia, sau đó liền lơ đãng nhìn đến đôi mắt sưng đỏ của người ở giường thứ nhất, hình như là đã khóc.
Không dám nhìn thêm, sợ làm người ta xấu hổ.
Lê Tiêu dáng vẻ không có tiền đồ kia của cô, xùy một tiếng.
Cho bú xong, hắn ôm đứa nhỏ cho Giang Nhu, bản thân thu dọn một chút về nhà nấu cơm.
Giang Nhu ôm hài tử ngồi ở trong phòng bệnh chờ, chỉ là không được bao lâu hắn đã quay ngược trở lại, đi cùng còn có thím Vương.
Trên tay thím Vương còn vác theo rổ, vừa vào cửa liền cười tủm tỉm nói: "Thím mang đồ ăn đến cho hai đứa, sáng nay không cần trở về."
"Thím."
Giang Nhu có chút kinh ngạc nhìn bà một cái, không nghĩ tới bà đến sớm như vậy.
Thím Vương quen thuộc đi tới: "Ăn cơm trước đi, cơm nước xong thím giúp con thông tắc tuyến sữa."
"Dạ."
Giang Nhu mỉm cười đáp ứng.
Giống như tối hôm qua, đồ ăn của cô và Lê Tiêu tách ra.
Thím Vương bảo Lê Tiêu rót nước nóng đến đây, Lê Tiêu liền cầm cơm cùng bình thuỷ đi ra ngoài, chuẩn bị vừa ăn vừa xếp hàng.
Giang Nhu còn nghĩ tới cái gì, nói với Hoàng Anh ở giường thứ nhất: "Chị Hoàng, đây là thím mà tôi nói với chị, con gái bà ấy vào đại học, rất lợi hại."
Nói xong lại kể nôm na chuyện tối hôm qua cho thím Vương nghe.
Thím Vương không khỏi cười không khép được miệng, cảm thấy khó trách bản thân thích đứa nhỏ Giang Nhu này như vậy, hai người bọn họ chính là trời sinh hợp nhau.
Vội quay đầu nói với người ở giường thứ nhất: "Con gái cũng không kém đâu, con gái tôi từ nhỏ đã có thành tích tốt, con trai không thể so sánh với nó, hiện tại đang ở thành phố N học đại học, còn làm cán sự trong lớp, thầy cô đều rất thích nó."
"Nhà của chúng tôi dán giấy khen đầy cả một mặt tường, sau khi vào đại học còn có học bổng, học kì trước nhận được hai trăm."
Vừa nói tới con gái mình, thím Vương đã hưng phấn đến không dừng được, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý.
Nói như vậy không dễ chịu, còn ôm An An đi đến bên phía giường thứ nhất, muốn cùng người ta trò chuyện.
Làm cho Giang Nhu nhìn thấy phải bật cười.
Người ở giường thứ nhất vốn đang có chút khó chịu, nghe xong những lời này, tâm tình dần dần tốt lên, trong lòng cũng không khỏi nghĩ đến nhiều thứ.
Đôi mắt thím Vương từ trước tới giờ đều rất sắc bén, nhìn thấy cô ấy đỏ mắt liền biết bị ức hiếp, vội vàng an ủi.
Chờ Giang Nhu ăn xong, thím Vương còn có chút chưa đã thèm, như thể còn chưa nói đủ.
Lê Tiêu đi lấy nước nóng cũng đã trở lại, thím Vương kêu hắn lấy thêm thau cùng hai chiếc khăn lông sạch sẽ.
Lê Tiêu làm theo.
Thím Vương để Giang Nhu nằm thẳng ở trên giường, người thế hệ trước không để ý lắm đến mấy chuyện riêng tư gì đó, trực tiếp xốc quần áo của Giang Nhu lên, Giang Nhu cảm thấy có chút xấu hổ quay mặt qua một bên.
Bị Vương thẩm chọc: "Đã làm mẹ rồi, da mặt còn mỏng như vậy."
Giang Nhu đành phải đỏ mặt xốc quần áo lên, chỉ là kêu Lê Tiêu ôm đứa nhỏ ra ngoài cửa, đừng để cho những người khác tiến vào.
Chủ yếu là sợ gia đình giường thứ hai đột nhiên xông vào, phụ nữ còn đỡ, nếu là đàn ông thì đúng là không xong.
Thím Vương vắt hai cái khăn ướt, một cái để Giang Nhu cắn trong miệng, cái còn lại ngâm nước nóng liên tục: "Nhịn đau xuống, sữa không ra được chủ yếu là do bên trong ngăn, thông một chút sẽ ổn thôi."
Giang Nhu nghe thấy bà nói đau, liền chuẩn bị sẵn sàng, cảm thấy có đau cũng không đau bằng lúc sinh con.
Nào biết, cô nhìn thấy thím Vương đắp khăn nóng đã vắt khô lên trước ngực mình, sau đó bắt đầu dùng sức xoa bóp.
Đẩy tới đẩy lui.
"..."
Giang Nhu chỉ cảm thấy làn da mình sắp bị bỏng tới nơi, lại bị thím Vương dùng sức đẩy như vậy, cái cảm giác đau đớn này, quả thật làm cô tuyệt vọng.
Đôi mắt mở to hết cỡ, muốn thét lên, nhưng trong miệng cắn khăn lông chỉ có thể phát ra mấy tiếng "A a a a".
Thím Vương cũng biết cô đau, bình tĩnh nói: "Chịu đựng, sắp xong rồi."
Ba chữ "sắp xong rồi" làm Giang Nhu có cảm giác bản thân đã trải qua cả một thế kỉ.
Chờ thím Vương thu tay lại, cả người cô trở nên vô lực nằm trên giường, thím Vương nói: "Chắc là được rồi, hôm nay con cứ xoa bóp cẩn thận, nếu buổi tối còn không ra được thì để cho Tiểu Tiêu giúp con hút một chút."
Giang Nhu: "..."
Người ở giường giữa thấy một màn như vậy, nhịn không được xen vào: "Thím, có thể giúp tôi thông một chút hay không, tôi cũng không có sữa."
Thím Vương tốt bụng đi tới giúp cô ta, có điều chờ bà xốc quần áo áo lên xem liền lắc đầu: "Cô không được, sữa của Tiểu Nhu là bị ngăn chặn, còn cô là căn bản không có sữa, phải dưỡng lại cho tốt mới được."
Kỳ thật trong lòng bà cũng cảm thấy có dưỡng cũng như không, thân thể người này hoàn toàn thiếu hụt, cũng không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ.
Nào biết người phụ nữ vừa nghe, trên mặt không vui nổi, hoài nghi có phải bà thím này thấy cô ta sinh con trai nên ghen ghét cố ý nói như vậy, phản bác nói: "Sao lại không có sữa? Tôi cũng cảm thấy thật sự rất trướng."
Mắt thấy thím Vương còn muốn mở miệng giải thích, Giang Nhu bên cạnh lên tiếng đánh gãy: "Thím, thím lại đây nhìn thử xem, có phải sữa sắp ra rồi hay không?"
Thím Vương liền xoay người đi xem Giang Nhu.
Người phụ nữ thấy thế cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ là sắc mặt có chút khó coi, còn bĩu môi.
Thông tắc tuyến sữa cho Giang Nhu xong, thím Vương không ở lại bao lâu đã đi về.
Lê Tiêu tiễn người xong trở về, Giang Nhu thương lượng với hắn có thể xuất viện sớm một chút hay không, cô cảm thấy so sánh với bệnh viện, vẫn là trong nhà thoải mái hơn.
Vừa nhỏ vừa, phòng tắm là công cộng, nhưng không phải ai cũng biết vệ sinh, thậm chí có người còn đi tiểu bên ngoài.
Lê Tiêu trầm tư một lát: "Giữa trưa tôi sẽ trở về một chuyến, đi mượn một chiếc xe ba bánh lại đây, buổi chiều chúng ta trở về."
Hắn cũng không muốn ở lại đây, buổi tối cũng ngủ không ngon.
Giang Nhu gật đầu.
Trước kia chị dâu cô sinh mổ, cho nên ở bệnh viện nhiều hơn mấy ngày, nhưng còn cô, phát hiện bản thân ngủ một đêm, thân thể đã tốt hơn rất nhiều.
Cảm thấy có thể xuất viện sớm hơn một ngày.
Có điều người ở giường giữa đi còn sớm hơn bọn họ, hơn chín giờ sáng cả gia đình đã lũ lượt kéo đến đây, Giang Nhu còn nghĩ sao hôm qua không thấy gã đàn ông kia, hôm nay vừa thấy, liền phát hiện mặt mũi người nọ bầm dập, tướng đi cũng có chút kì quái.
Giang Nhu theo bản năng nhìn Lê Tiêu bên cạnh, Lê Tiêu đang chơi với đứa nhỏ vừa uống sữa xong, đứa bé nhỏ như vậy thì có thể chơi được gì chứ? Thế mà hắn còn chơi rất hăng say, cầm trống bỏi lúc trước làm, trêu chọc con bé: "Mở mắt ra nhìn bố đi."
"Mở mắt đi sẽ cho con chơi."
"Mở, đúng, mở to mắt."
Bé con giống như nghe hiểu, thật đúng là nỗ lực nháy mắt ý đồ mở ra.
Giang Nhu nhịn không được cười, hoài nghi đứa nhỏ này có phải không uống canh Mạnh bà hay không.
Lê Tiêu cũng cười, môi mỏng hơi cong lên, chờ bé con mở được một kẽ hở, còn bảo bé mở to hơn: "Có nhận ra bố không?"
Nói xong ôm bé con đổi sang phương hướng khác: "Đây là mẹ con."
Nâng tay nhỏ của bé con lên vẫy vẫy: "Chào hỏi với mẹ con đi."
Giang Nhu dở khóc dở cười.
Một nhà ba người hoà thuận vui vẻ.
Đứa con gái thứ ba đứng ở giường giữa phụ giúp thu dọn đồ đạc kéo tay áo hai chị của mình, ý bảo hai người họ xem, trong miệng nhỏ giọng hâm mộ: "Sinh ở nhà bọn họ thật tốt."
Có quần áo mới để mặc, có đồ ăn ngon để ăn, còn có cha mẹ yêu thương như vậy, biết là con gái cũng không chê.
Chị hai cúi đầu không nói chuyện, nhưng chị cả lại nhẹ giọng quát: "Đừng nhìn loạn."
Có điều bản thân cũng không nhịn được liếc trộm một cái, trong lòng thầm nghĩ, quả thật rất tốt, tối hôm qua người đàn ông đó còn giặt tã cho đứa bé, để chân nhỏ của đứa bé bên miệng mà hôn.
Trong thôn bọn họ, con gái là bồi tiền hóa*, từ trước đến nay cô chưa từng thấy người cha nào thích con gái như vậy.
Thật làm người ta hâm mộ.
Trước khi một nhà họ đi, bác sĩ có đến đây khuyên can, chỉ là bị bà già thẳng thừng mắng chửi đi trở về, cảm thấy bọn họ cố ý làm tiền, cái gì mà thân thể sản phụ không tốt chứ, nhà ai sinh con mà không như vậy?
Bác sĩ cũng không nói nhiều làm gì.
Người vừa đi, toàn bộ phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Lê Tiêu cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, lúc trưa hắn đã mang một cái túi da rắn về nhà sau đó dùng xe ba bánh mang cơm đến đây, nói với Giang Nhu: "Cô ăn trước đi, tôi đi làm thủ tục xuất viện trước."
Giang Nhu gật đầu với hắn.
Lê Tiêu đi xuống sảnh lớn dưới lầu làm thủ tục, chờ Giang Nhu ăn xong hắn mới trở về, Giang Nhu lấy áo khoác trong túi da rắn mặc vào, chờ khi Lê Tiêu trở lại, hai người tùy tiện thu dọn rồi sẵn sàng đi.
Sản phụ giường thứ nhất nhìn theo, có chút không nỡ: "Cô cũng muốn đi sao?"
Giang Nhu mỉm cười với cô ấy: "Tôi nhận giường, muốn trở về nhà sớm một chút."
Sản phụ gật đầu: "Cũng đúng, vẫn là ở nhà thoải mái hơn."
Giang Nhu vẫy tay tạm biệt cô ấy, sau đó dắt lấy góc áo của Lê Tiêu đi ra ngoài.
Cô đi bên cạnh, Lê Tiêu một tay vững vàng ôm đứa nhỏ, một tay xách theo túi da rắn.
Nhìn bóng dáng một nhà ba người đi ra cửa, người ở giường thứ nhất lại sinh ra một tia hâm mộ, tuy rằng chồng cô ấy làm tài xế kiếm được nhiều tiền, nhưng thật sự không có săn sóc gia đình như người ta.
Dưới lầu, Lê Tiêu trực tiếp lái xe ba bánh đến trước cửa. Hắn lót một lớp rơm rạ thật dày lên xe, lại trải một tấm thảm ở trên lớp rơm rạ.
Lê Tiêu để túi da rắn trong tay lên, sau đó xoay người đỡ Giang Nhu ngồi xuống, chỉ cái túi da rắn: "Dựa vào đây đi."
Giang Nhu ngoan ngoãn nghe lời, ngồi xuống, dựa lưng vào túi da rắn.
Lê Tiêu đưa đứa nhỏ cho cô, chờ Giang Nhu tiếp nhận lấy bọc tã lót, hắn lấy ra ba chiếc chăn quấn kín mít Giang Nhu và đứa nhỏ: "Đợi chút là đến nhà."
"Ừ."
Về đến nhà, Giang Nhu trực tiếp ôm đứa nhỏ trở về phòng, trong nhà đã được Lê Tiêu thu dọn sạch sẽ.
Mới hai ngày không trở về, Giang Nhu có cảm giác như đã qua rất lâu.
Bé con đã ngủ say, được Giang Nhu đặt trên nôi, là Lê Tiêu tự mình làm, lớn hơn giường em bé ở bệnh viện, phía dưới còn dùng ròng rọc, vô cùng tiện lợi.
Giang Nhu cũng ngủ một giấc, tối hôm qua cô ngủ không ngon.
Cô mới vừa ngủ không bao lâu, bên cạnh cũng có người nằm xuống.
Ngủ một giấc đến bảy giờ tối, Giang Nhu bảo Lê Tiêu cũng không cần vội, buổi tối ăn sau.
Lê Tiêu liền đi xuống phòng bếp, cá hôm qua Chu Kiến đưa tới còn chưa ăn, bị hắn nhốt trong thau, hắn dùng canh cá trích nấu mì, nấu xong thì múc cho Giang Nhu trước, phần của mình thì bỏ thêm một chút muối, lúc ăn còn cho thêm hai muỗng tương ớt.
Hắn không dám ăn trước mặt Giang Nhu, sợ cô thèm, cho nên trốn trong phòng bếp ăn.
Nhưng lúc hắn trở về phòng, Giang Nhu vẫn ngửi được mùi vị, cũng lười nói cho hắn.
Buổi tối, Giang Nhu rửa mặt xong thì muốn cho đứa nhỏ bú sữa, cô nghe lời thím Vương, hôm nay có rảnh rỗi đều sẽ xoa, cũng cảm thấy không còn bị tắc sữa khó chịu nữa.
Có điều chờ Lê Tiêu tắm rửa xong trở về, bé con còn chưa hút ra sữa, nhưng khuôn mặt nhỏ của bé đã nghẹn đến mức đỏ bừng.
Cũng không biết dùng bao nhiêu sức lực.
Giang Nhu còn cổ vũ: "An An cố lên, hút tiếp đi, sắp được uống sữa rồi."
Lê Tiêu lau tóc nhìn thoáng qua, bé con nắm chặt hai nắm tay nhỏ, cả người dùng sức đến căng chặt.
Giang Nhu nhìn thấy hắn tiến vào, còn nghiêng người qua không cho hắn nhìn.
Lê Tiêu rốt cuộc cũng nhìn không nổi nữa, có chút đau lòng cho con gái cưng: "Không thì tiếp tục uống sữa bột đi?"
Giang Nhu tức giận nói: "Anh là bố ruột đấy."
Cô không đau lòng sao? Nhưng cũng là vì muốn tốt cho đứa nhỏ.
Cuối cùng có lẽ là thật sự hút không ra, bé con khóc lớn một tiếng.
Đây là lần thứ hai bé con khóc, lần đầu tiên là lúc vừa sinh ra, hai ngày nay cho dù có đói bụng cũng chỉ rầm rì mấy tiếng, ngoan ngoãn vô cùng.
Giang Nhu ngượng ngùng quay đầu lại nhìn Lê Tiêu: "Hay là, vẫn là uống sữa bột đi?"
Lê Tiêu bị cô chọc cười, xoay người đi pha sữa bột.
Cho bé con uống sữa xong thì đã hơn mười giờ tối, Giang Nhu và Lê Tiêu cũng đã nằm lên giường, ngủ một giấc buổi chiều, lúc này Giang Nhu có chút ngủ không được, trở mình trên giường mấy lần, đột nhiên xoay người về phía Lê Tiêu nằm bên ngoài, như là vừa hạ quyết định, dùng sức đẩy hắn một cái, nhỏ giọng nói: "Anh tới hút đi."
"..."
Lê Tiêu đang chuẩn bị ngủ, đột nhiên bị đẩy một cái, giật mình, lại nghe thấy lời này, hồi lâu mới phản ứng lại cô có ý gì.
Sắc mặt có chút mất tự nhiên nhìn về phía bên trong, hắng giọng, làm bộ làm tịch hỏi: "Cái gì?"
Khuôn mặt Giang Nhu có chút nóng lên, có chút hối hận vì câu nói vừa rồi, tuy rằng hai người bọn họ ngủ cùng một giường, nhưng mấy chuyện thân mật cũng chưa có làm qua: "Quên đi."
Có chút ngượng ngùng trở mình.
Lê Tiêu duỗi tay ngăn cản, đột nhiên nói: "Vẫn là để tôi đến đi, bằng không ngày mai lại uống sữa bột."
Giang Nhu: "..."
Không phải không nghe thấy sao?
Nhớ đấy.
Lê Tiêu không nghe cô nói gì, bật đèn trong phòng lên, sau đó nghiêng người, vươn một bàn tay cởi áo Giang Nhu.
Hắn rũ mắt nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có lấy một biểu cảm dư thừa, chẳng qua cái tay đang vươn ra có chút run rẩy.
Giang Nhu cũng bị làm cho có chút khẩn trương, giơ tay túm chặt cổ áo: "Anh tắt đèn đi."
Lê Tiêu dừng động tác, sau đó lại giơ tay tắt đèn.
Cả căn phòng nháy mắt lâm vào cảnh tối tăm, trong bóng đêm, người đàn ông lại tiến tới.
Giang Nhu phát hiện tắt đèn cũng không tốt, làm cho người ta càng thêm khẩn trương.
–----------------
*bồi tiền hóa: một thuật ngữ xúc phạm trẻ em gái thời xưa, vì khi bọn họ lấy chồng thì trong nhà phải chuẩn bị nữ trang.