Xuyên qua hai ngày, đây vẫn là lần đầu tiên Giang Nhu ra cửa.
Ngược lại không phải cô không muốn ra cửa, mà là cho dù cô có lục lọi hết tất cả ngăn tủ có trong nhà thì cũng không tìm được lấy một phân tiền.
Cứ cứ theo kí ức trong đầu "Giang Nhu" thì biết được, tất cả tiền trong nhà đều nằm trên người Lê Tiêu, hắn ta sẽ định kỳ để lại tiền cho cô.
Lần này hắn ta bị bắt vào đồn cảnh sát cũng là chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Lại nói tiếp, quan hệ giữa "Giang Nhu" với Lê Tiêu có chút vi diệu, không giống như vợ chồng bình thường.
Tuy rằng đời trước cảnh sát đã điều tra thông tin của Lê Tiêu rất cẩn thận, nhưng bởi vì vợ cũ của Lê Tiêu không dính líu nhiều đến tội danh của hắn ta, hơn nữa thời gian cũng qua lâu rồi, nhiều việc rất khó để tra ra, cho nên chỉ biết vợ cũ của hắn ta đã sinh cho hắn một đứa con gái, sau đó khi bé gái đó lên ba thì vứt bỏ đứa nhỏ mà chạy trốn cùng một phú thương Hương Cảng, trước kia cảnh sát từng muốn liên hệ với cô ta nhưng lại không tìm được, có người nói là ra nước ngoài, cũng có người nói là nhiễm bệnh chết.
Mà hiện tại ở trong đầu Giang Nhu, hết thảy sự tình đều tương đối phức tạp.
Ba mẹ nguyên thân trọng nam khinh nữ, phía trên cô ấy có hai người chị gái, phía dưới là một đôi long phượng thai, bởi vì trong nhà quá nghèo nuôi không nổi, ba mẹ cô ấy đã đem em gái nhỏ nhất cho người ta.
Mà nguyên thân bị kẹp ở giữa, thuộc về loại không quá được coi trọng.
Nhưng cố tình nguyên thân có lòng dạ cao ngạo, hơn nữa từ nhỏ đã chăm chỉ đọc sách, không cam lòng cả đời bị vây ở trong thôn, liều mạng học tập thi đỗ cao trung huyện thành.
Chẳng qua trước kia thành tích của cô ấy tuy rằng không tồi, nhưng đó là do học vẹt, sau khi lên cao trung, thành tích rõ ràng theo không kịp, hơn nữa cô ấy càng lớn càng xinh đẹp, ba mẹ bắt đầu đánh chủ ý lên người cô ấy, muốn gả cô ấy cho tên mặt rỗ bán bánh bao trong trấn, bọn họ ra một vạn lễ hỏi.
Nguyên thân tự nhiên không chịu, tên mặt rỗ kia vừa già vừa xấu, cho dù phải lấy chồng cũng muốn gả đến huyện thành.
Dưới áp lực của ba mẹ, cô ấy nhìn trúng một gã đại ca gia cảnh khá tốt trong trường, thậm chí vì để ăn vạ người ta, nghe được gã đại ca đó buổi tối thường xuyên đi đến vũ trường, vì thế cô ấy không tham gia tiết tự học mỗi ngày, mà trốn khỏi trường học đi làm phục vụ trong vũ trường.
Vũ trường kia là do chú của gã đại ca mở, gã đại ca thường xuyên dẫn theo bạn bè của mình đến qua đêm, bên trong còn có cả phòng riêng chuyên dùng để nghỉ ngơi.
Cũng là trời xui đất khiến, một buổi tối nọ, nguyên thân thừa dịp tên đại ca ngủ sai bò lên giường hắn, nào biết ngủ một giấc tỉnh dậy lại phát hiện mình ngủ sai người rồi, thế nhưng lại biến thành Lê Tiêu.
Cô ấy cũng biết Lê Tiêu, hơn cô ấy một tuổi, học kì một cao nhị bị buộc thôi học, chuyện đó lúc trước cũng khá ầm ĩ ở trường học.
Nhưng gạo sống đã nấu thành cơm, hơn nữa ba mẹ cũng làm loạn đến trường học, "Giang Nhu" liền dứt khoát không màng đến cái nhìn của người khác, trực tiếp dọn vào nhà Lê Tiêu.
Hai tháng sau, cô ấy phát hiện chính mình mang thai, Lê Tiêu không muốn nhận cũng phải nhận.
Nhưng quan hệ của hai người vẫn rất xa cách.
Lê Tiêu hầu như không trở về nhà, dù có trở về cũng không có gì để nói.
Tuy rằng hắn ta không đánh phụ nữ, nhưng cũng nhớ kĩ lúc trước mình bị tính kế, huống chi người phụ nữ này cũng không phải muốn gả cho hắn.
Mà trong thâm tâm nguyên thân cũng rất thống khổ dày vò, ở một phương diện nào đó cô ấy cũng rất thích khuôn mặt cùng với tính tình cường thế của Lê Tiêu, có hắn ta ở đây, không ai dám ức hiếp cô ấy, nhưng mặt khác Lê Tiêu cũng quá nghèo, thanh danh lại kém, không cho cô ấy cuộc sống như mong muốn.
Chỉ có thể nói, đời trước nguyên thân cuối cùng cũng rời đi, từ lúc bắt đầu đã có manh mối.
"Giang Nhu" ở huyện thành hơn nửa năm, nhưng số lần đi ra ngoài dạo phố rất ít, vì vậy cô cũng không quen thuộc lắm.
Giang Nhu đi theo con đường đến chợ bán thức ăn trong ấn tượng, mẹ ruột của Lê Tiêu bán rau ở đây, cô cố ý đi đường vòng đến quầy bán thịt, chọn tới chọn lui được một cân thịt nạc có giá bốn đồng tiền, lại đi qua quầy rau củ bên cạnh, mua ớt cay, khoai tây, đậu nành, hành tỏi các thứ, tốn thêm một đồng bảy mao.
Rổ nhỏ bị đựng đến nặng trĩu.
Mua xong thức ăn, cô khom người lén lút chuồn ra từ cửa sau chợ bán thức ăn, trước cửa còn có một tiệm bán điểm tâm, mặt tiền nhìn không phải thật sạch sẽ còn tối om, nhưng Giang Nhu cũng không để bụng, mua hai khối tiền bánh bí đỏ cùng bánh nướng Hoàng Sơn.
Vừa ăn vừa đi, từ chợ bán thức ăn muốn trở về phải vòng qua hơn phân nửa cái huyện thành, đi được nửa đường lại cảm thấy thèm ăn, khi đi ngang qua quầy bán quà vặt, cô tham lam mua thêm một qua kem đậu đỏ.
Quầy bán quà vặt nằm ở ngã tư đường, đối diện là một con sông lớn và cây cầu đá vắt ngang qua huyện thành, hai bên bờ sông có lan can, cách một khoảng còn trồng cây liễu.
Kinh tế bên này vừa phát triển hơn một chút, bên cạnh đã mọc lên mấy cái nhà lầu.
Xa xa, dưới bóng cây liễu có mấy người đang hút thuốc, bọn họ nói chuyện rất lớn tiếng, hi hi ha ha, mặc quần áo hoa hòe lòe loẹt, hoặc đứng hoặc ngồi xổm, rất mất hình tượng.
Giang Nhu liếc mắt một cái liền biết bọn họ không phải thứ tốt đẹp gì.
Mắt nhìn thẳng, vác rổ đi về phía trước.
Còn cố ý đi vòng qua một bên.
Khi cô đi ngang qua, âm thanh nói chuyện lớn tiếng của mấy người kia đột nhiên im bặt, Giang Nhu căng thẳng trong lòng, còn âm thầm cầu nguyện: Ngàn vạn lần đừng có tới đây, tôi hiện tại đánh không lại đâu.
Chờ cô đi xa, Chu Kiện thúc khuỷu tay vào tên đàn ông bên cạnh, không xác định nhỏ giọng hỏi: "Đó không phải chị dâu sao?"
Chị dâu nhìn thấy bọn họ thế quái nào lại không chào hỏi?
Người đàn ông phía sau dựa lưng vào thân cây, chân trái chống xuống đất, đùi phải cong cong dựa trên thân cây, tư thế tùy ý, con ngươi đen láy nhìn theo bóng dáng đang ngày càng khuất xa, trong miệng phun khói trắng, nheo mắt không nói chuyện.
Chu Kiện nhịn không được suy đoán: "Có phải tức giận rồi hay không?"
Rốt cuộc bị nhốt mấy ngày không trở về.
Người đàn ông kia quay đầu lạnh lùng nhìn hắn, Chu Kiện ngượng ngùng sờ soạng cái mũi: "Chỉ đùa chút thôi."
Người khác không rõ ràng, nhưng hắn còn không rõ quan hệ của bọn họ sao?
Giang Nhu ở trước mặt lão đại nói chuyện lớn tiếng còn không dám, càng đừng nói tới tức giận.
Người kia không hề để ý, hắn hút một ngụm thuốc cuối cùng, sau đó ném tàn thuốc xuống đất, nhấc chân lên tùy ý nghiền nát, ánh mắt lập tức trở nên hung ác: "Đi, đi tính sổ thôi."
Không chút do dự xoay người đi về hướng ngược lại.
Chu Kiện lập tức hưng phấn, cũng không nghĩ nhiều, liền gọi những người khác: "Đi thôi."
"Mẹ nó, nhất định phải cho gã cháu trai nhà họ Trương biết thế nào là lễ độ."
"Anh Tiêu, hôm nay chúng ta phải báo được thù!"
......
- -
Giang Nhu ăn bữa trưa ở bên ngoài, lúc đi ngang qua một tiệm mì đã gọi một phần sủi cảo.
Không thể không nói, nhân dân lao động ở niên đại này quả thật trung thực, nói sủi cảo thật đúng là sủi cảo, nhân đầy ắp, bên trong một nửa là thịt còn một là rau, một bát lớn có hai mươi cái.
Hương vị cũng không tồi, ăn xong no đến đứng dậy không nổi.
Về đến nhà còn sớm, mới hơn buổi chiều một chút, Giang Nhu múc một thau nước lạnh lau mặt cùng cổ, lúc này dạ dày đã tiêu hóa được một phần, cô liền về phòng ngủ trưa.
Hôm nay thời gian ngủ trưa không dài, bởi vì trước khi đi ngủ cô đột nhiên nhớ đến một chuyện lớn. Lúc trước, khi chị dâu cô mang thai, cả nhà đều vô cùng khẩn trương, hồi hộp, mẹ và chị dâu của cô đã sớm bắt đầu chuẩn bị đồ cho em bé, tra cứu nhãn hiệu sữa bột cần phải mua, trữ một số lượng lớn tã giấy, khăn lau nước bọt, quần áo và vớ nhỏ...
Khi đó cô còn đang học đại học, cũng có nhờ bạn bè du học ở nước ngoài hỗ trợ mua dùm sữa bột cùng bình sữa, cho nên đối với những thứ này biết khá rõ ràng.
Mà nguyên thân mang thai lâu như vậy, giống như căn bản không nghĩ tới mấy chuyện này, trong nhà đừng nói tới quần áo em bé, ngay cả tã cũng không có.
Trong lòng suy nghĩ nhiều chuyện, Giang Nhu ngủ trưa cũng không an ổn, hơn hai giờ liền dậy, lục lọi tủ quần áo trong phòng, bên trong trống rỗng, hơn nữa quần áo thu đông cũng chỉ có ba bốn bộ, mà Lê Tiêu thì càng ít đồ, chỉ có một chiếc áo sơ mi màu đen cổ lật bị giặt đến phai màu, cùng một chiếc quần túi hộp, cộng thêm một kiện áo bông.
Thật ra ngăn tủ phía dưới cùng có mấy bộ quần áo cũ, nhưng cũng không biết đã để bao lâu, vừa lấy ra đã ngửi thấy một mùi ẩm mốc.
Hơn nữa chỗ quần áo này hình như là của ba và ông nội Lê Tiêu đã qua đời, cho dù lấy làm tã lót thì cũng cảm thấy không ổn.
Giang Nhu bế tắc không thôi, nghĩ đến đãi ngộ của đứa cháu trai nhà mình lúc mới sinh ra, rồi nhìn lại đứa bé trong bụng mình.
Cho dù cô chỉ là nửa đường nhảy ra làm mẹ, cũng không muốn để đứa nhỏ trong bụng chịu thiệt thòi.
Lê Tiêu biến thành một người bố tốt cũng không phải trong một sớm một chiều, Giang Nhu cũng không thể ký thác tất cả hy vọng lên trên người hắn ta.
Hơn nữa người đàn ông kia cho dù có trở thành một người bố tốt, cũng không nhất định sẽ là một người chồng tốt.
Giang Nhu làm không được giống như "Giang Nhu" ở đời trước, vứt bỏ chồng con sau ba năm, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ chung sống với Lê Tiêu cả đời, đời người còn dài, không thể nói trước có thể trở về được hay không, có điều dù sao cô cũng phải vì bản thân mình tính toán trước một chút.
Nghĩ như vậy, Giang Nhu lại cầm tiền ra cửa, buổi sáng đi chợ bán thức ăn, cô có nhìn thấy cửa hàng bán vải ở gần đó.
Ngày hôm qua mẹ chồng cho ba mươi đồng tiền, buổi sáng tiêu hết mười đồng, Giang Nhu tuy rằng tiếc tiền, nhưng khi đến cửa hàng vải vẫn tiêu tốn hết tám đồng tiền mua rất nhiều vải bông, cửa hàng này còn có thể đặt làm quần áo, nhưng Giang Nhu không muốn, bởi vì cần phải trả tiền công làm.
Thấy cô mua nhiều, chủ cửa hàng còn tặng cho cô một bao kim chỉ.
Giang Nhu để đồ vật trong rổ rồi đi trở về, vừa đi vừa nghĩ đến kiểu dáng quần áo của cháu trai, hình như cũng không khó lắm.
Chỉ là đứa nhỏ này sinh ra lúc trời lạnh, còn phải chuẩn bị thêm áo bông mùa đông cùng một cái chăn thật dày.
Đúng rồi, đến lúc đó cô còn phải ở cữ, phải chuẩn bị ăn mặc cho tốt.
Tốt nhất còn phải mua một ít sữa bột bổ sung dinh dưỡng.
Càng nghĩ càng thấy thiếu, Giang Nhu tức khắc cảm thấy cả người không tốt.
Đến nỗi khi về đến nhà tâm tình vẫn còn rất kém, nôn nóng làm cô dứt khoát xào hết chỗ thịt đã mua hôm nay cùng ớt xanh cắt nhỏ, khoai tây thái sợi xào giấm và canh đậu nành trứng gà.
Giang Nhu mới vừa cho gạo vào trong nồi liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa "rầm rầm rầm" mạnh mẽ.
Dựng lên lỗ tai lắng nghe xong, xác nhận là không nghe lầm, liền nhíu mày đóng nắp nồi, sau đó đi ra ngoài, tới sân trước cũng không lập tức mở cửa, mà là hỏi trước một tiếng: "Ai vậy?"
Bên ngoài truyền đến âm thanh khàn khàn của bé trai thời kì vỡ giọng: "Chị ba, là em, mở cửa đi!"
Lại dùng sức đập lên.
Giang Nhu vừa nghe, bước chân liền dừng lại, vốn dĩ cho rằng Lê Tiêu đã trở lại, cho dù có chút khủng hoảng cũng chuẩn bị mở cửa.
Hiện tại lại nghe thấy mấy chữ "chị ba" liền biết là ai, là thằng em trai béo của nguyên thân, mỗi tháng đều tới đòi tiền.
Kỳ thật Lê Tiêu đưa tiền đủ cho nguyên thân dùng, nhưng bởi vì nguyên thân cùng hai người chị gái từ nhỏ đã bị giáo dục phải giúp đỡ cho em trai, mỗi lần em trai tới đòi bọn họ đều sẽ cho, tháng trước đã cho rồi, nhưng tháng này Lê Tiêu bị nhốt ở đồn cảnh sát không trở về, cho nên dẫn đến trong nhà một xu cũng không có.
Người ở bên ngoài tiếp tục kêu lên: "Chị ba em đói bụng quá, chị làm món gì vậy? Thơm thật đó, em cũng muốn ăn."
Giang Nhu không muốn làm đỡ đệ ma, không cần suy nghĩ liền hắng giọng nói với người bên ngoài: "Chị cậu dọn đi rồi, tôi không phải là chị của cậu."
*đỡ đệ ma: một thuật ngữ trên internet, có nghĩa là một cô con gái lớn trong gia đình nhiều con bị ảnh hưởng bởi quan niệm gia trưởng, sẽ cống hiến hết mình cho em trai bằng bất cứ giá nào, thậm chí trở thành người mẹ thứ hai của em trai
Tiếng đập cửa bên ngoài có dừng lại trong nháy mắt, nhưng rất nhanh lại vang dội hơn trước: "Chị gạt tôi, vừa rồi thanh âm của chị không phải như vậy."
Nói xong tựa hồ tức giận, dùng chân đá tới tấp vào cửa: "Giang Nhu cái con đĩ điếm này, mau mở cửa ra cho lão tử!"
Cửa bị đá, thanh âm "ầm ầm" vang lên, then cửa nháy mắt sắp rơi xuống, lộ ra một khe hở dài.
Giang Nhu sợ tới mức lui về phía sau hai bước, nhíu nhíu mày.
Sợ kinh động đến đứa bé trong bụng, cô nhanh chóng dùng tay vuốt ve hai cái, xuyên qua khe hở trên cánh cửa, nhìn thấy người đá cửa bên ngoài là một thằng ranh vừa đen vừa béo, mặt mũi lại dữ tợn, đại khái là thấy đá cửa có tác dụng, nó càng nhấc chân đá hăng say hơn.
Một bên đá cửa, một bên mắng: "Con điếm xấu xa, lão tử thấy mày rồi."
Giang Nhu không nghĩ tới em trai của nguyên thân lại có đức hạnh như vậy, sắc mặt có chút khó coi, cô hiện tại đang mang thai nên không thể đối kháng trực diện, vì thế không cần suy nghĩ liền chạy vào trong phòng.
Cửa lớn có ba cái chốt, hẳn là không dễ dàng bị đá hư.
Thằng ranh bên ngoài thấy được, tức giận mắng to: "Mày còn dám chạy, chờ xem lão tử lát nữa làm thế nào đánh chết mày!"
"Tiện nhân, tao trở về sẽ nói cho mẹ chuyện mày không cho tao vào cửa."
Giang Nhu không phản ứng nhiều, dịu dàng che chở bụng bước nhanh đến ngạch cửa bên kia, vừa mới chuẩn bị vào trong, phía sau liền truyền đến một tiếng vang lớn.
"Ầm."
Còn cùng với tiếng hét thảm thiết "a" của thằng bé.
Theo sát mà đến chính là một tràng âm thanh âm trầm, lạnh băng của người đàn ông: "Ai cho mày lá gan ở đây làm loạn?"
Nghe được động tĩnh, Giang Nhu dừng bước, vịn tay lên khung cửa, theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy thằng ranh ban nãy kiêu ngạo đạp cửa bây giờ lại cùng ván cửa ngã trên mặt đất, trên trán và miệng đều chảy máu, cả người đau đến nhe răng trợn mắt, thân thể cũng run lên cầm cập.
Mà chỗ cổng lớn ngoài sân, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng dáng cao lớn, bóng dáng từ bên ngoài đi vào trong, dần dần lộ ra khuôn mặt.
Đó là một người đàn ông có vẻ bề ngoài tuấn mỹ hơn người, đôi lông mày đen sắc nhọn, mắt phượng đen nhánh thâm thúy, sống mũi cao thẳng như núi, trên mặt giống như bị dao cắt trúng, còn có cả vết bầm, phía dưới là môi mỏng đỏ thắm mím chặt, bên khóe môi còn có vết xanh tím, nhưng không có chút nào ảnh hưởng đến dung mạo của hắn, tinh xảo đến không thể bắt bẻ, ngũ quan cùng tướng mặt hoàn mỹ kết hợp với nhau, không nhiều cũng không ít, mỗi một nét bút đều gãi đúng chỗ ngứa.
Cố tình hắn còn để tóc dài, mái tóc đen không đồng đều dài tới vai, cặp mắt kia phản chiếu lệ khí tàn nhẫn, lạnh lẽo, không có nửa phần dịu dàng, ngược lại làm cho cả người hắn tràn ngập nguy hiểm cùng tà tính, cho dù có là truyện tranh cũng không vẽ ra được tướng mạo như vậy.
Đồng nghĩa với đây cũng là một khuôn mặt mà bất cứ ai gặp qua cũng sẽ không quên được.
Hắn tùy ý mà đi tới chỗ thằng ranh mập mạp đang quỳ rạp trên mặt đất, theo bước chân hắn, vạt áo sơ mi màu trắng ngả vàng cũng đong đưa theo, áo quần lỏng lẻo, chỉ cài hai cái nút ở giữa, lộ ra cơ ngực săn chắc màu mạch nha.
Sau khi đến gần, hắn dùng một chân đạp lên trên mặt thằng ranh mập mạp, còn dùng lực nghiền hai cái, giọng nói âm lãnh: "Biết đây là nhà ai không?"
Nhóc mập đau đến thút thít nghẹn ngào, mở miệng xin tha: "Anh rể, em sai rồi, em sẽ không dám nữa."
Người nọ thấy thế, trào phúng "hừ" một tiếng: "Lại đến đây lần nữa, tao đánh gãy chân mày, cút!"
Hắn nới lỏng chân, nhưng lại hung hăng đá lên cánh tay nhóc mập thêm mấy cái.
Nhóc mập phát ra tiếng kêu đau thảm thiết, sau đó ôm gương mặt máu me từ trên đất bò dậy, che cánh tay lại, khập khiễng chạy ra ngoài, không dám dừng lại dù chỉ một chút, tựa như sợ chạy chậm sẽ lại bị đá.
Người vừa đi, trong sân liền lâm vào an tĩnh.
Giang Nhu thu hồi tầm mắt nãy giờ dừng trên người thằng ranh mập mạp, tựa hồ đã nhận ra cái gì, thật cẩn thận nhìn về phía một phương hướng khác, sau đó trực tiếp đối diện với một đôi con ngươi đạm mạc quen thuộc.