Giang Nhu ngủ một giấc đến hơn tám giờ, cô là người dễ thích nghi, hai ngày trước vẫn còn có chút lạ giường nên ngủ không sâu, bây giờ thì đã quen.
Cô ngáp một cái, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trời bên ngoài đã rất sáng.
Bé con đã thức dậy từ lâu, vẫn luôn ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ, cô bé còn mỉm cười khi thấy mẹ thức dậy.
Bởi vì ngủ nhiều, đầu óc Giang Nhu vẫn còn mụ mị, nhìn thấy nụ cười của bé con, trong lòng cô không khỏi thấy ngọt ngào, không nhịn được mà cúi đầu hôn một cái thật vang dội lên trán bé con.
Tiểu Phượng càng cười vui vẻ hơn, nũng nịu gọi một tiếng: "Mẹ ơi ——"
Giang Nhu cùng bé con thức dậy rồi thay quần áo đi ra ngoài, thấy Lê Tiêu đang xách xô nước đi vào bếp, lúc này mới nhớ ra hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Trong phòng bếp, Lê Tiêu đã nấu xong cơm sáng.
Giang Nhu cũng không khách sáo với hắn, vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô và bé con cùng bưng đồ ăn ra cửa ăn.
Một lớn một nhỏ ngồi xổm đối diện nhau ăn, Lê Tiêu ngồi trên bàn lớn trong nhà chính, hắn liếc nhìn một cái rồi quay đi ngay.
Giang Nhu nếm thử một miếng, ừ, nói như thế nào đây, chỉ có thể nói là đã chín.
Bé con không kén ăn, đang há miệng ăn từng muỗng lớn, chỉ là mấy ngày nay ăn đồ ngon của mẹ đã quen nên cũng cảm thấy cơm này không ngon, đôi lông mày nhỏ nhíu chặt.
Giang Nhu ăn không nhiều, ăn xong thì đem chén xuống phòng bếp. Lê Tiêu ăn cơm rất nhanh, hắn đã ở trong bếp rửa chén.
Thấy Giang Nhu đến, hắn nói: "Đưa cho tôi."
Giang Nhu liền đưa chén cho hắn, bên trong vẫn còn lại nửa chén cơm, cô xấu hổ giải thích: "Tôi no rồi."
Lê Tiêu không nói gì.
Sau đó bé con cũng ăn xong, cô bé chạy lon ton vào bếp, hai tay nhỏ nâng chén lên cao: "Bố ơi, con ăn xong rồi ạ."
Lê Tiêu nhìn chén cơm đã ăn xong, "Ừ" một tiếng.
Nhưng cô nhóc vẫn không đi, mà là háo hức ngước nhìn hắn.
Mấy ngày nay, sau khi ăn hết cơm, mẹ đều sẽ khen em ngoan.
Em cũng muốn được bố khích lệ.
Lê Tiêu đối diện với sự mong đợi trong mắt con gái, hắn dường như đã hiểu ra.
Nhưng hắn chỉ im lặng.
Nếu là chính mình năm hai mươi tuổi, Lê Tiêu cảm thấy hắn hẳn sẽ không phát hiện ra tâm tư của con gái nhỏ.
Nhưng đổi lại là bản thân của bây giờ, trong lòng hắn cũng muốn như một người cha bình thường, sẽ xoa đầu con gái và khen con ngoan lắm... Chẳng qua khi hắn vừa đưa tay trái ra liền nhìn thấy ngón tay út khiếm khuyết của bản thân, tay đành dừng giữa không trung, hắn phát hiện mình không thể nói nên lời.
Hơn mười năm trốn trốn tránh tránh, hắn đã không còn biết cách ở chung với người bình thường.
Bé con không được bố khen thì không khỏi có hơi mất mát, nhưng rất nhanh đã hiểu chuyện mỉm cười: "Bố rửa chén vất vả, Tiểu Phượng không quấy rầy bố nữa."
Lê Tiêu khẽ đáp lại và nhìn bóng lưng cô nhóc rời đi.
Cũng may cô bé cũng không buồn lâu.
Chỉ chốc lát sau, Lê Tiêu nghe thấy tiếng nói chuyện rôm rả bên ngoài, Tiểu Phượng nói với cô cảnh sát tập sự tên Giang Nhu kia mình đã ăn hết cơm rồi.
Người phụ nữ kia không giống như hắn, cô khoa trương thốt lên: "Giỏi như vậy sao? Con ngoan hơn mẹ khi còn nhỏ nhiều, khi mẹ còn nhỏ bởi vì không chịu ăn mà thường xuyên bị bà ngoại của con đánh đòn, còn bị cậu của con nhéo lỗ tai... À thì... Dù sao chính là rất bướng bỉnh, không có ngoan như con đâu."
Hình như cô nhận ra mình nói không đúng nên vội vàng sửa.
Có điều chỉ cần nghe cô miêu tả mấy câu cũng có thể biết cô sinh ra và lớn lên trong một gia đình tràn ngập hạnh phúc.
Nhưng Tiểu Phượng nghe không hiểu, cô gái nhỏ vội vàng nói: "Mẹ rất ngoan, ở trong mắt Tiểu Phượng, mẹ là người mẹ ngoan ngoãn nhất."
"Thật sao? Tiểu Phượng cũng là đứa bé ngoan ngoãn nhất trên đời trong mắt mẹ."
"Hì hì hì."
Mới nói mấy câu đã dỗ cho đứa nhỏ vui vẻ.
Lê Tiêu rũ mi tiếp tục rửa chén.
Khi đi ra ngoài, hắn mới phát hiện người nào đó lúc nãy còn nói đã ăn no lại đang cùng Tiểu Phượng ăn bánh quy, hai người còn cười nói rất vui vẻ.
Lúc đi ngang qua chỗ hai người, hắn do dự một chốc rồi nói: "Tôi đi ra ngoài một chuyến."
Giang Nhu ngẩng đầu nhìn hắn, suy nghĩ một chút mới nói: "Ừ."
Buổi sáng, Tiểu Phượng ở làm bài tập, hôm nay là thứ bảy nên được nghỉ, cô giáo giao bài tập vẽ, Giang Nhu bèn bày một chiếc ghế dựa và một băng ghế dài ra trước cửa nhà chính, nhân lúc Tiểu Phượng vẽ tranh, Giang Nhu cũng bày giấy ở bên cạnh để viết.
Mặc dù cô đã xuyên thành vợ cũ của Lê Tiêu, nhưng cô thật sự không phải vợ của hắn, không thể nào sống chung cả đời với người này.
Cho nên hai người phải ly hôn.
Con gái thì có thể cùng nhau nuôi dạy, nhưng mấy ngày nay cô sẽ tạm thời ở lại đây, đến khi tìm được chỗ ở thích hợp sẽ dọn đi.
Nếu hắn bận, con có thể ở với cô trước, có điều hắn phải chịu phí trợ cấp nuôi con trong thời gian này, cô chịu trách nhiệm chăm sóc con.
Ngoài ra, trước khi cô rời khỏi đây, hai bên tự do, không kiểm soát lẫn nhau, không tiếp xúc thân thể, việc nhà mỗi người một nửa, tài sản phân chia sau khi ly hôn...
Buổi trưa, thím Mã nhà bên qua đây hỏi Giang Nhu cách làm tương ớt, bà cảm thấy ngon, muốn gửi một ít cho con gái.
Từ sau khi chồng mất cách đây hai năm, bà và con gái bắt đầu sống rất tiết kiệm, con gái bà rất hiểu chuyện, đi học đại học xa nhà, Tết năm ngoái trở về đã gầy đi rất nhiều.
Giang Nhu bảo Tiểu Phượng ngoan ngoãn vẽ tranh, cô đi đi qua cách vách.
Khi cô từ cách vách trở về, Tiêu đã về đến nhà, đang đẽo gỗ trong sân.
Hắn mua thịt và sữa, Tiểu Phượng vừa uống sữa bò vừa nghiêm túc vẽ tranh.
Thấy mẹ về, Tiểu Phượng ngẩng đầu vui vẻ kêu: "Mẹ ——"
Sau đó chỉ vào sữa bò trong phòng, nói: "Bố mua rất nhiều sữa bò, mẹ cũng uống đi ạ."
Giang Nhu nhìn theo hướng tay cô nhóc chỉ, sau đó cười nói: "Sữa bò là để cho trẻ con uống, mẹ là người lớn nên không cần uống."
Sau đó còn bổ sung: "Con vẽ tranh tiếp đi, mẹ đi nấu cơm."
Tiểu Phượng ngoan ngoãn đáp: "Dạ."
Giang Nhu đi vào phòng bếp, đi được mấy bước, cô ra ám hiệu cho Lê Tiêu ở bên ngoài: "Chíp chíp——"
Lê Tiêu nghe được thanh âm liền dừng tay quay đầu nhìn cô, sau đó nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc nguy hiểm của cô.
Hắn hơi nhíu mày.
Tiểu Phượng cũng nghe thấy, theo bản năng quay đầu tò mò nhìn xem.
Giang Nhu lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường, còn mỉm cười với bé con: "Vẽ ngoan đi con."
Tiểu Phượng ngoan ngoãn quay đầu trở về.
Lê Tiêu nhìn Giang Nhu nháy mắt ra dấu, hắn trầm tư một lúc, sau đó đặt đồ trong tay xuống đi theo cô vào phòng bếp.
Sau khi hắn vào phòng bếp, Giang Nhu ngay lập tức lấy ra mấy cái điều khoản lúc sáng đưa cho hắn: "Anh xem thử đi."
Lê Tiêu liếc cô một cái, sau đó cầm lấy cúi đầu xem.
Giang Nhu ở bên cạnh hỏi: "Tôi tạm thời chỉ nghĩ được nhiêu đây thôi, anh có muốn bổ sung gì không?"
Sợ hắn không đồng ý, cô không thể không giải thích: "Dù sao thì chúng ta cũng không phải vợ chồng thật, cũng không có tình cảm gì với nhau, tôi hi vọng anh sẽ hiểu."
Lê Tiêu cũng không bất ngờ gì trước hành động của cô, hắn chỉ là không ngờ cô sẽ chủ động gánh vác trách nhiệm nuôi nấng Tiểu Phượng.
Ngay cả "Giang Nhu" mẹ ruột của Tiểu Phượng cũng không làm được như vậy, mà cô chỉ là một người xa lạ.
Lê Tiêu nhìn về phía cô, hắn muốn xác định xem là thật hay giả, nhưng lại bắt gặp một đôi mắt trong suốt và sáng ngời.
Giang Nhu nghiêm túc nói: "Anh yên tâm, nếu bây giờ tôi đã biến thành cô ấy, vậy tôi chính là mẹ của Tiểu Phượng, tôi sẽ gánh vác trách nhiệm của mình, sẽ đối xử tốt với Tiểu Phượng."
Không biết vì sao, rõ ràng hai người mới ở chung không bao lâu, nhưng Lê Tiêu lại thấy tin tưởng những lời cô nói, hắn dừng một lát, song vẫn nói thêm: "Tôi đồng ý, hơn nữa cô có thể ở lại đây, tôi sẽ lo chi phí sinh hoạt cho cô và con, cô muốn đi lúc nào cũng được, nhưng có một chuyện, tôi hi vọng chúng ta tạm thời không nói cho Tiểu Phượng biết chuyện ly hôn."
Giang Nhu cảm thấy yêu cầu này cũng không có gì quá đáng liền thoải mái gật đầu: "Được chứ. Thứ hai anh có rảnh không?"
"Rảnh."
"Được rồi, anh đi làm chuyện của anh đi."
Lê Tiêu bèn rời khỏi bếp.
Giữa hai người cũng không có gì khác.
Buổi trưa, Giang Nhu làm ba món một canh, Lê Tiêu có dịp ăn thử đồ ăn do Giang Nhu làm, rất ngon, có thể nói đây là bữa ăn ngon nhất hắn từng được ăn trong suốt từng ấy năm qua.
Bé con cũng rất thích ăn, bưng chén ăn ngon lành. Cô nhóc còn muốn ăn thêm một chén, nhưng Giang Nhu không đồng ý, cô sờ cái bụng nhỏ tròn xoe của bé con, sau đó ôm cô bé lên ghế dựa ngồi chơi.
Lê Tiêu thấy Tiểu Phượng trông mong nhìn theo đồ ăn trên bàn, biết đứa nhỏ này trước đây chưa từng được ăn đồ ngon, người phụ nữ kia không giỏi nấu ăn, cũng không quan tâm nhiều đến con gái, khó trách con bé thèm ăn.
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn không được mà nói: "Để con bé ăn thêm nửa chén đi."
Giang Nhu kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, sau đó không cần suy nghĩ đã từ chối: "Dạ dày của trẻ con không lớn, ăn nhiều sẽ gây trướng bụng, con bé đã no rồi."
Nói xong, cô cũng đứng lên: "Tôi ăn xong rồi, tôi đưa con bé ra ngoài đi dạo. Cơm trưa là tôi làm, vậy lát nữa anh rửa chén."
Không chờ hắn đáp lại, cô ôm bé con đi sang nhà thím bên cạnh.
Lê Tiêu không nói gì, thật ra hắn cũng không hiểu lắm mấy chuyện nuôi dạy trẻ nhỏ, cho rằng ăn uống no đủ là được, khi hắn còn nhỏ đã trải qua như vậy.
Sau khi hai người rời đi, hắn ăn hết chỗ đồ ăn còn lại.
Giang Nhu thường hay để lại một ít cơm trong chén, hắn cũng không có lãng phí, mà là đổ số cơm còn dư trong chén cô vào chén của mình rồi ăn hết sạch.
Buổi chiều, Lê Tiêu lại đi ra ngoài một chuyến đến khuya mới trở về, hắn không về phòng, mà là ngủ ở đối diện.
Đến sáng hôm sau cũng không nhìn thấy hắn, nhưng lại mang về nhà rất nhiều đồ, nào là bột mì, trứng gà, rau dưa cùng rất nhiều thịt bò và thịt dê tươi.
Tay nghề nấu ăn của Giang Nhu khá tốt, bản thân cô thích ăn, bình thường được nghỉ cũng hay học theo những video nấu ăn trên mạng làm một số món ăn ngon.
Chuyện này làm cho bé con vô cùng hạnh phúc, cảm thấy hai ngày nay giống như ăn Tết, lúc đang ăn cơm tối, cô nhóc còn nói: "Có bố có mẹ thật là tốt."
Nghe vậy, Giang Nhu và Lê Tiêu đều sửng sốt.
Buổi tối, khi rửa mặt xong, cô nhóc không biết chuyện, nhất quyết muốn bố ngủ cùng hai mẹ con bọn họ.
Giang Nhu tắm rửa xong về phòng thì thấy bé con ôm bố không nỡ buông tay, ánh đèn phía trên đầu soi rõ khuôn mặt của Lê Tiêu, làm cho cả người hắn thoạt nhìn hiền hòa hơn nhiều.
Đây không phải ảo giác của cô, Giang Nhu phát hiện, khi người này đối mặt với con gái, vẻ mặt của hắn sẽ vô thức trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Cũng không biết có phải bị tình cảm của hai bố con này cảm động hay không, Giang Nhu hiếm khi mới mềm lòng nói: "Được rồi, anh ở lại đi."
Cô không phải người máu lạnh, nghe nói phòng đối diện lúc trước là của ông nội đã qua đời của Lê Tiêu, nghĩ lại cũng thấy đáng sợ.
Cô nhóc nghe mẹ nói vậy, lập tức cười vui vẻ nói: "Bố ơi, mẹ không tức giận nữa, tối nay bố có thể trở về ngủ."
Cũng không biết ai đã khiến cho cô nhóc hiểu lầm bố ngủ ở đối diện là bởi vì mẹ tức giận.
"..."
Giang Nhu và Lê Tiêu theo bản năng nhìn về phía đối phương, sau đó đều mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác.
Cô bé nói như vậy giống như hai người bọn họ là một cặp vợ chồng thật sự.
Sáng hôm sau, Giang Nhu cùng Lê Tiêu đưa con gái đi nhà trẻ.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Phượng được cả bố lẫn mẹ đưa đi học, cô nhóc có vẻ vô cùng vui sướng, nhảy chân sáo suốt đường đi. Lúc đến cổng trường, cô nhóc còn nắm tay hai người đi qua đi lại trước cổng, cố ý không đi vào trong.
Giang Nhu hỏi cô bé, cô bé ngượng ngùng cười nói: "Con muốn cho người khác nhìn thấy bố mẹ."
Giang Nhu nghe xong không khỏi thấy lòng mình đau xót.
Cuối cùng, mãi cho đến khi cô giáo đi ra thì cô nhóc mới miễn cưỡng đi vào.
Chẳng qua trước khi bước vào trong lớp, cô bé lại lấy một bức tranh từ trong cặp ra.
Hôm qua Giang Nhu nghe bé con nói muốn lấy được hoa hồng nhỏ về tặng cho bố mẹ, nhưng em vẽ không đẹp, cho nên chưa từng lấy được. Giang Nhu nghe mà mủi lòng, cô dứt khoát vẽ giúp cô nhóc, vẽ núi vẽ cầu, còn cắt lá cây thành nhà rồi dán lên.
Bước cuối cùng, Giang Nhu nắm tay bé con cùng tô màu, xem như bức tranh là do cô nhóc vẽ.
Lúc ấy, Lê Tiêu đang làm bàn học cho con gái ở trong sân, hắn phát hiện cô cảnh sát tập sự này dường như có hơi tiêu chuẩn kép, có một số chuyện hắn làm thì không được, nhưng cô lại có thể làm.
Ví dụ như không thể cho con gái ăn quá nhiều, sẽ gây trướng bụng hư dạ dày, nhưng cô lại cho con gái ăn bánh quy sau bữa ăn.
Lại ví dụ như hắn nghe con gái nói muốn lấy được hoa hồng nhỏ, bèn hỏi con bé hoa hồng nhỏ là cái gì, định mua cho con bé mấy cái, nhưng Giang Nhu lại ngăn cản hắn, nói như vậy là không tốt, sẽ làm đứa nhỏ càng thêm tự ti, cảm thấy thua kém người khác, có điều bản thân cô lại giúp con gái vẽ một bức tranh vốn không giống tranh của một đứa nhỏ vẽ chút nào.
Cô nhóc không biết giấu giếm, cầm bức tranh vui vẻ chạy vào lớp, gặp bạn học trước cửa lớp, còn không nhịn được mà khoe khoang: "Đây là tranh mẹ vẽ cho mình, sau đó chúng mình còn cùng nhau tô màu."
Đám trẻ con đứng vây quanh cô nhóc trước cửa lớp, không ngừng khen ngợi: "Oa, mẹ cậu vẽ đẹp quá đi."
"Lê Phượng, thật hâm mộ cậu có người mẹ lợi hại như vậy."
...
Cô gái nhỏ nở nụ cười rạng rỡ trước những lời khen ngợi.
Lê Tiêu đứng trước cổng nhìn thấy, không biết vì sao, hốc mắt bỗng nhiên ươn ướt.
Hắn chưa bao giờ biết, thì ra con gái hắn cũng có thể cười vô tư như vậy khi ở bên ngoài.
Hắn quay đầu nhìn về phía Giang Nhu bên cạnh, phát hiện cô cũng đang nhìn đứa nhỏ, khóe môi nở nụ cười nhẹ, ánh mắt còn có phần đắc ý.
Giống như lời khen của lũ trẻ làm cho cô rất kiêu ngạo.
Ánh mắt không khỏi dịu đi một chút.
Sau khi rời khỏi nhà trẻ, hai người đến Cục Dân chính.
Bọn họ tới Cục Dân chính lúc tám giờ rưỡi sáng, cửa Cục Dân chính vẫn còn chưa mở, hai người đợi ở cửa một lúc, ngoài cửa vẫn còn những người khác, song đều còn khá trẻ, hẳn là đến đăng kí kết hôn.
Chỉ có một cặp vợ chồng trung niên sắc mặt khó coi, đầu tiên là tranh cãi, sau đó còn bắt đầu động tay động chân.
Giang Nhu cũng không nghĩ nhiều, theo bản năng tiến lên kéo hai người ra.
Nào biết cô đã không suy xét đến thân thể hiện tại của bản thân, đã không thể kéo người ra, ngược lại còn bị người phụ nữ trung niên đẩy mạnh khiến cả người lảo đảo ra phía sau mấy bước.
Người phụ nữ trung niên còn rút giận lên người cô: "Kéo cái gì mà kéo, đã sắp kết hôn mà còn ở bên ngoài làm xằng làm bậy, tôi thấy cô cũng là một ả tiện tì không biết xấu hổ..."
Lê Tiêu đỡ Giang Nhu đứng vững, hắn đứng trước mặt cô, lạnh lùng nhìn người nọ.
So sánh với Giang Nhu vô hại, hắn rõ ràng nhìn không dễ chọc.
Người phụ nữ trung niên lúc này mới ngừng nói.
Người đàn ông trung niên đứng đối diện không nói câu nào.
Chín giờ, Cục Dân chính mở cửa, Lê Tiêu và Giang Nhu đi vào sau cùng. Sau khi vào trong, trước cửa sổ ly hôn không có người, ngoại trừ hai vợ chồng trung niên vừa rồi, hai người họ vào trong lại bắt đầu cãi nhau.
Giang Nhu và Lê Tiêu đành phải tiếp tục chờ, trong lúc chờ đợi, Giang Nhu bởi vì sự bảo vệ vừa rồi mà có ấn tượng không tệ lắm với Lê Tiêu, cô thuận miệng hỏi hắn: "Sau này anh có lấy ai nữa không?"
Đời trước của hắn thì khỏi nói, khó khăn lắm mới báo xong thù cho con gái, còn chưa tận hưởng cuộc sống yên bình thì đã bị xe tông trúng mà qua đời.
Thật thảm.
Lê Tiêu đã nhận ra ánh mắt hóng hớt của cô, nhưng vẫn nói ngắn gọn: "Sẽ không."
Giang Nhu gật đầu, có lẽ cô cũng sẽ không, đời trước cô cũng đã không nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng ba mẹ cô hình như lại rất sốt ruột, cô vừa tốt nghiệp đã bắt đầu nhờ anh trai cô giới thiệu người cho cô đi xem mắt.
Nói xong, hai người lại rơi vào im lặng, chủ yếu là vì Lê Tiêu không nói nhiều, Giang Nhu cũng không thể nói gì với hắn.
Cô xoa cánh tay đang đau do lúc nãy bị đẩy, phát hiện vùng da trên cánh tay trắng nõn đã biến thành màu xanh.
Lê Tiêu rũ mi, sau khi trầm tư một lúc, hắn đột nhiên mở miệng nói: "Sau này mà gặp mấy chuyện như vậy thì tránh xa một chút."
Động tác xoa cánh tay của Giang Nhu khựng lại, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn hắn, đối diện với ánh mắt lãnh đạm của hắn, cô có chút kinh ngạc, nhưng vẫn khẽ "Ừ" một tiếng.