• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tống Kiều chậm rãi khuấy cafe, ánh mắt thích thú nhìn về phía Hạ Y Thuần.
- Em gái nghĩ xong rồi, thế có thể nói cho chị đây nghe quyết định của em không?
Nếu ánh mắt có khả năng giết người, e là lúc này Tống Kiều đã trở thành thi thể.

Trong mắt Hạ Y Thuần chứa chan thù hận, nhưng vẫn phải cúi đầu thỏa hiệp.
- Tôi sẽ công khai mối quan hệ với Lăng Thiên, nhưng tôi có một điều kiện.
Tống Kiều giơ ngón trỏ lên, lắc lắc mấy cái tỏ vẻ không bằng lòng:
- Có phải cô quên rồi không? Người có quyền đưa ra yêu cầu chỉ có tôi thôi.
Hạ Y Thuần nghiến răng, hạ giọng:
- Vậy nếu là tôi cầu xin thì sao?
- Tôi từ chối...
Bàn tay Hạ Y Thuần siết chặt, cô ta phẫn nộ nhìn bộ dạng thờ ơ của Tống Kiều.
- Chị có cần phải đuổi cùng giết tận vậy không? Đừng quên tôi là em gái của chị.

Tôi mất mặt thì Hạ Gia cũng mất mặt theo.
Ánh mắt Tống Kiều chợt lạnh, lời nói ra khiến Hạ Y Thuần bất giác nghẹn lời:
- Vậy khi cô thuê người ***** *** tôi, kêu họ quay video đăng lên mạng để hủy hoại tôi.

Cô có từng nghĩ tôi cũng là chị gái của cô không? Những gì cô phải nhận hôm nay đều là nghiệp chính cô tạo, đừng có đem tình thân máu mủ ra đây để cầu sự đồng cảm thương hại.
- Được, coi như tôi đã nhìn rõ chị.

Hạ Mẫn Hi, chi đừng vội đắc ý.

Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió.

Chờ chuyện của chị bị người ta phanh phui, tôi muốn xem khi đó chị còn cười nổi không?
Tống Kiều dửng dưng, nhìn Hạ Y Thuần bằng ánh mắt thương hại:
- Lo diễn cho tốt vai của mình đi, những thứ không liên quan thì đừng để ý.
Hạ Y Thuần đá ghế đứng dậy, lúc định rời đi thì nghe thấy Tống Kiều gọi lại:

- Khoan đã em gái.
Hạ Y Thuần quay đầu, nghiến răng nghiến lợi đáp:
- Tôi chẳng còn gì muốn nói với chị nữa.
Tống Kiều đương nhiên không rảnh đôi co, hướng về phía túi xách của Hạ Y Thuần:
- Tàn trữ vũ khí trái phép là phạm pháp đấy em gái.
Hạ Y Thuần cả kinh, bất giác lùi lại:
- Sao...!sao chị biết được...
- Mặc kệ vì sao tôi lại biết được, tốt nhất cô nên giao nó ra trước khi tôi báo cảnh sát.
Hạ Y Thuần cắn môi, cô ta muốn lợi dụng chuyện lần trước để giết Hạ Mẫn Hi rồi đổ tội cho đám người xã hội đen Nhưng không nghĩ Hạ Mẫn Hi lại phát hiện.

Người trước mặt này cuối cùng là ai vậy?
Tống Kiều nhếch môi, hừ lạnh:
- Cô không cần nghĩ, tôi chính là Hạ Mẫn Hi.

Nhưng không phải là Hạ Mẫn Hi mà cô từng quen biết.
Hạ Y Thuần lấy súng ra đặt lên bàn, xem ra cô ta không phải là đối thủ của chị gái mình.

Nhiều năm giả ngốc lại không ai phát hiện, chẳng trách là diễn viên phái thực lực.
Tống Kiều cầm lấy súng quan sát một lúc, cười khẽ:
- Xem ra người muốn tôi chết thật sự rất nhiều.

Được rồi, cái này tôi tịch thu.

Cô có thể đi...
Hạ Y Thuần xoay người một cách dứt khoát rời khỏi quán cafe.
Một màn vừa rồi rơi vào mắt Kỷ Đình Dạ, hắn ngồi bên trên lầu hai nhìn xuống nét mặt không rõ vui buồn của Tống Kiều, nói với Phong Khiêm.
- Cậu nói Hạ Mẫn Hi bị mất trí nhớ sao?
- Vâng ạ.

Theo ghi chép của bệnh viện thì cô Hạ không nhớ gì về quá khứ.
Kỷ Đình Dạ xoay xoay chiếc bật lửa trong tay, ánh mắt híp lại đầy sự nguy hiểm.
- Mất trí nhớ cũng không thể biến đổi tính tình lớn như vậy.

Cô ấy bây giờ giống như là thay một con người khác hơn.
Phong Khiêm cúi đầu, đây cũng là đều bí ẩn mà hắn không thể lý giải.

Qua tìm hiểu, anh ta biết được Hạ Mẫn Hi là tiểu thư kiểu mẫu, yêu đuối đến trói gà không chặt, rất dễ tin người nên bị em gái dắt mũi.

Nhưng người trước mặt từ hành động đến tính cách đều rất khó nắm bắt, lại còn giỏi võ nữa.

Cảnh tượng thê thảm lần trước ở cảng tàu hắn còn chưa quên đâu.
Kỷ Đình Dạ đứng lên, cất giọng lạnh lẽo:
- Thú vị rồi đây? Tôi rất tò mò đâu mới là Hạ Mẫn Hi thật sự...
- Boss, tiếp theo ta nên làm gì?
Kỷ Đình Dạ đi ra bên ngoài, chậm rãi nói:
- Vừa rồi cậu có để ý cô gái kia nói gì không?
Phong Khiêm ngẩn ra, hắn đúng là không có chú tâm.

Dù sao cũng là phụ nữ tranh chấp đàn ông, một chủ đề cực kỳ nhạt nhẽo.

Kỷ Đình Dạ cũng không quá mong đợi, nói tiếp:
- Cô ta nói "chờ chuyện của Hạ Mẫn Hi bị phanh phui..." Tôi cũng tò mò đó là chuyện gì, vậy nên cậu đi tìm hiểu chút đi.

- Vâng ạ.
Phong Khiêm vừa đáp vừa mở cửa xe cho Kỷ Đình Dạ.

Một chiếc Ferrari mui trần lướt qua, người bên trong không ai khác chính là Tống Kiều.
Lúc về đến Kỷ Gia, Tống Kiều lại gặp một vị khách không mời.

Kỷ Duệ nhìn thấy cô thì nhảy khỏi lòng Kỷ Đằng, nhóc lon ton chạy đến ôm lấy chân cô:
- Cô Mẫn Hi về rồi.
Tống Kiều mỉm cười véo má nhóc, dịu giọng:
- Trẻ con ngủ muộn không tốt cho phát triển đâu.

Duệ Duệ ngoan, đi ngủ đi nhé.
Kỷ Duệ không tình nguyện lắm, nhưng nhóc không muốn cãi lời Tống Kiều nên đành theo quản gia về phòng.

Tống Kiều đợi nhóc đi khuất mới lạnh lùng nhìn Kỷ Đằng.
- Anh tới đây làm gì?
Kỷ Đằng nhướng mày, cất giọng thản nhiên:
- Có phải cô nhầm lẫn gì không? Câu này phải là để tôi hỏi mới đúng chứ?
Tống Kiều cởi áo khoác đưa cho hầu gái, hừ khẽ:
- Chúng ta không phải ở phim trường, không cần phải dùng đế kỹ năng diễn xuất.

Có gì cứ nói thẳng, không có thì đi đi...
- Bộ dạng "mẹ hiền" này của cô nên để Tiểu Duệ nhìn thấy mới phải.

biết đâu nó sẽ yêu quý vị hôn thê của anh trai tôi hơn.
Tống Kiều cười khan, cũng không vừa đáp lại hắn:
- Còn cái dáng vẻ đểu cáng này của anh nên để fan hâm mộ não tàn của anh trong thấy, để họ còn nhanh chóng cất poster.
Lời này của cô thành công chọc giận Kỷ Đằng, hắn đứng dậy tức giận rít lên:
- Cô tốt nhất nên cẩn thận lời nói, đừng có khiêu khích nhẫn nại của tôi.
Tống Kiều khoanh tay, cười khẩy:
- Anh không nhẫn nại thì tính làm gì? Một tên thần kinh không đủ dây như anh mà muốn đối phó tôi ư?
Kỷ Đằng nhíu mày, nhìn Tống Kiều bằng ánh mắt chết chóc.
- Cô tốt nhất nên ôm chặt đùi anh trai tôi.

Nếu không...
Hắn không nói rõ nhưng từ hắn hiện lên sự uy hiếp vô hình.


Tống Kiều ngồi xuống ghế sofa, tâm tình có vẻ rất tốt.
- Kỷ thiếu gia, không cần phải thù hận vậy đâu.

Kẻ địch của anh không phải tôi, hơn nữa tôi còn có ý định cứu vớt anh đấy.
- Cô có ý gì?
Tống Kiều mỉm cười, bày ra vẻ mặt vô hại.
- Nghe nói anh có chứng "ám ảnh" khá nghiêm trọng.

Tôi có quen biết một chuyên gia tâm lý, nếu rảnh anh có thể đến khám thử xem.
Kỷ Đằng sắc mặt khó coi, hướng về phía Tống Kiều hạ giọng:
- Cảm ơn ý tốt của cô, tôi hiện giờ không cần đến.
- Có bệnh thì phải trị sớm.
Kỷ Đằng túm lấy cổ tay Tống Kiều, hung hăng kéo đến trước mặt mình.

Tống Kiều vẫn bày ra bộ dạng hờ hững, trong ánh mắt ngập ý cười.
Cảnh tượng này đúng lúc bị Kỷ Đình Dạ bước vào nhìn thấy.

Sắc mặt hắn trầm xuống, lời nói ra đều mang theo sự tức giận rõ ràng:
- Hai người đang làm gì?
Kỷ Đằng buông tay, mỉm cười nhìn Kỷ Đình Dạ:
- Anh về rồi à? Lưu Tuyết Lam có chút quà muốn tặng anh nhờ em mang sang.

Nếu không còn gì nữa thì em đi trước.
Kỷ Đằng lấy áo vest trên ghế sofa, lúc lướt qua Tống Kiều còn không quên nghiêng đầu nháy mắt với cô:
- Cô Hạ phải không? Đề nghị của cô tôi sẽ cân nhắc...
Tống Kiều nhíu mày, cô khẳng định là tên này cố ý tạo cảm giác mập mờ với mình.

Tra nam, cứ chờ đấy..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK