• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Qua tìm hiểu, cuối cùng Hạ phu nhân cũng nắm được tình hình cụ thể của Tống Kiều.

Vết thương quá nặng dẫn đến hôn mê sâu, hiện tại vẫn chưa rời khỏi phòng ICU, nhiều khả năng là biến thành người thực vật.
Tống Kiều càng nghe càng choáng váng, thật sự không biết nên nói bản thân may mắn hay bất hạnh.

Chỉ vì một chút bất cẩn, cô đã được nghỉ hưu sớm 30 năm.

Trong lúc Tống Kiều còn đang cảm thán cho số phận "máu chó" của mình thì cửa phòng bật mở.

Xuất hiện trước mắt cô là đôi cẩu nam nữ trong khách sạn tối đó.

Quả nhiên mặc quần áo vào thì ai cũng trở thành người đạo mạo.
Cô gái tên là Hạ Y Thuần, em gái của Hạ Mẫn Hi.

Còn người đàn ông tên Lăng Thiên, vị hôn phu của Hạ Mẫn Hi.

Mối quan hệ em vợ anh rể này thật tế nhị.
Hạ Y Thuần vừa đến đã ôm ấy Tống Kiều nức nở:
- Chị, em thật sự rất lo cho chị? Mẹ nói chị mất trí nhớ rồi.

Chị, chị nhận ra em không?
Tống Kiều ái ngại nhìn Hạ Y Thuần.

Rõ ràng biết người ta bị mất trí còn hỏi có nhận ra mình không? Em gái, có phải em bị thiểu năng không?
Hạ Y Thuần không nghe cô đáp lời, lại tiếp tục nói:
- Không sao, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.


Em và ba mẹ sẽ luôn ở bên chị.
Tống Kiều thật sự không biết phát biểu cảm nghĩ gì trong trường hợp này.

May mắn Lăng Thiên dường như cũng nhịn không nổi, vội kéo cô ta ra khỏi người Tống Kiều.
- Thuần Nhi, em đừng ôm chặt quá.

Chị em sẽ đau đấy.
Hạ Y Thuần chu môi, trong ánh mắt tràn đầy đố kỵ.

Lăng Thiên không bận tâm cô ta, chậm rãi tiến đến bên giường.
- Mẫn Nhi, anh là Lăng Thiên.

Có lẽ bây giờ em đã quên.

Nhưng không sao, anh và em sẽ sớm làm đám cưới.

Lúc đó anh sẽ giúp em từ từ nhớ lại.
- Đám cưới?
Tống Kiều cảm thấy sự máu chó này lại lên một level mới.

Gã đàn ông trước mặt thật sự rất trơ trẽn, sao hắn ta có thể thốt lên những lời này.

Tống Kiều hoài nghi nếu hiện tại là Hạ Mẫn Hi nghe thấy lời này, thì chắc chắn anh ta sẽ vào bệnh viện răng hàm mặt ngay và luôn.
Lăng Thiên không nghe thấy tiếng lòng của Hạ Mẫn Hi, hắn dịu dàng nắm lấy tay cô cười nói:
- Đúng vậy, chúng ta sẽ đám cưới.
Tống Kiều ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Y Thuần, thấy cô ta sắp cắn vỡ răng của mình thì cười đáp:
- Rất tốt, em vừa nhìn thấy anh đã thấy rất quen thuộc.
Lăng Thiên vui mừng, hoàn toàn không phát hiện Hạ Y Thuần đã ghen tức đến cơ mặt co rút.

Tống Kiều đắc ý, tâm trạng sa sút mấy ngày nay của cô cũng được cân bằng.
Tống Kiều nằm viện vài ngày đã được đưa về Hạ Gia.

Nhìn căn biệt thự cao cấp trước mặt, Tống Kiều mới hài lòng mỉm cười.

Xem ra Hạ Gia này cũng là một hào môn có tiếng.
Hạ Y Thuần ra tận cửa đón cô, còn nhiệt tình giúp cô cầm túi xách.

Chứng kiến hành động đó của cô ta, Hạ phu nhân không thể không cất tiếng khen ngợi:
- Thuần Nhi thật hiểu chuyện.

Hôm nay còn không đến trường sao?
Hạ Y Thuần quay đầu, cười ngọt ngào đáp lời Hạ phu nhân:
- Hôm nay con được nghỉ nên muốn ở nhà ăn cơm với chị và ba mẹ.

- Được, cũng lâu rồi con không về nhà.
Tống Kiều lười nhìn cô ta diễn trò.


Chỉ cần quan sát biểu hiện của Hạ Y Thuần, cô có thể nhận ra nhiều khả năng cô ta là con ngoài giá thú của Hạ Gia.

Bởi vì nếu là ruột thịt, thì cần gì phải cố gắng lấy lòng.
Tống Kiều lấy lý do mệt, vừa vào nhà đã đi lên phòng mình.

Trong này treo khá nhiều poster, tất cả đều là Hạ Mẫn Hi.
Ngày hôm qua lúc cô còn ở bệnh viện thì người quản lý của Hạ Mẫn Hi là Hàn Tịnh đến tìm.

Lúc này cô mới biết Hạ Mẫn Hi là minh tinh nổi tiếng, vụ tai nạn lần này đã khiến dư luận xôn xao.

Hàn Tịnh dằn xếp tin đồn xong mới có thời gian đến thăm cô.

Nhìn Tống Kiều thoải mái ăn táo, Hàn Tịnh bất giác thở dài:
- Rõ ràng đã hẹn thử vai với đạo diễn Trịnh.

Giờ thì hay rồi, đem cơ hội giao vào tay người khác.
Tống Kiều cảm thấy chuyện này không có gì đáng tiếc.

Các tụ điểm ăn chơi của giới thượng lưu ở Tân Hải này đều là tài sản của cô.

Chỉ một đêm đã kiếm được số tiền Hạ Mẫn Hi vất vả đi show cả tháng.
Hàn Tịnh thấy cô dửng dưng mà sốt ruột.
- Mẫn Hi, em xem có thể đến tham gia chương trình "siêu sao hẹn hò" của đài Lưu Giang không? Chương trình đó không hoạt động nhiều, sức khỏe của em sẽ không ảnh hưởng.
Tống Kiều đáp không chút suy nghĩ:
- Không đi, hiện tại tôi là người bệnh cần nghỉ ngơi.

Nếu công ty chủ quản thiếu tiền quá thì cứ đến nói một tiếng, tôi sẽ chuyển khoản cho.
Hàn Tịnh câm nín, bà cô này lại bắt đầu giở chứng rồi.

Nhân viên chẳng lẽ còn giàu hơn sếp sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy e là sẽ không yên với giám đốc đâu.

Hàn Tịnh hít một hơi để bản thân bình tĩnh, sau đó kéo lên một nụ cười tiêu chuẩn:
- Mẫn Hi, em nói gì vậy? Chị chỉ đang hỏi ý kiến em thôi.


Sắp đến cuối năm rồi, nếu còn không cố gắng chăm chỉ thì sẽ không có nhiều cơ hội nữa.

Phim mới của đạo diễn Trịnh lần này xem như đã bỏ lỡ, nhưng show truyền hình nếu còn nhường cho người khác thì vị thế của em sẽ giảm xuống.

Mẫn Hi, em cân nhắc chút được không?
Tống Kiều nhìn Hàn Tịnh bằng ánh mắt lạnh băng, cất giọng vô cảm:
- Tôi không túng thiếu đến mức phải bán mạng kiếm tiền.

Nếu cô còn tiếp tục lải nhải tôi sẽ yêu cầu đổi quản lý.
Hàn Tịnh ngậm miệng, biết có khuyên cũng khuyên không được.

Dù sao người ta cũng là thiên kim danh giá, cho dù rút lui vẫn không lo chết đói.
Tống Kiều còn đang trong hồi ức, đột nhiên nghe thấy ai đó gõ cửa phòng.

Cô nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ Y Thuần nhìn thấy cô, cười nói:
- Mẹ bảo em gọi chị xuống ăn cơm.
Tống Kiều mặt lạnh như sương đi lướt qua Hạ Y Thuần, lúc đến gần còn không quên nhỏ giọng nói bên tai cô ta:
- Không muốn cười thì đừng cười, rất khó chịu...
Nụ cười trên gương mặt Hạ Y Thuần đông cứng lại, bàn tay buông thõng xuống của cô ta vô thức nắm chặt vạt váy.

Tống Kiều nhếch môi, cất giọng hài lòng:
- Đúng rồi, đây mới là dáng vẻ nên có của cô..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK