Tân Hải vào mùa mưa.
Nửa đêm, Tống Kiều bị tiếng sấm làm tỉnh giấc.
Cô mệt mỏi ngồi trên giường, dùng tay xoa mi tâm đau nhức.
Nhìn cơn mưa như trút nước bên ngoài, không hiểu sau cô lại cảm thấy trong lòng khó chịu.
Tống Kiều xuống giường, cô muốn tìm chút gì đó uống để bản thân cân bằng lại.
Nhưng khi kéo cửa ra lại thấy Kỷ Duệ đang ngồi co ro ở dưới đất.
Nhóc dùng tay bịt tai mình, thu mình lại như muốn tìm kiếm chút cảm giác an toàn.
Tống Kiều nhíu mày, cô ngồi xổm xuống dùng tay lay vai nhóc:
- Duệ Duệ, sao khuya rồi không ngủ lại ngồi trước cửa phòng cô?
Kỷ Duệ nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tống Kiều, lúc này mới chậm chạp ngẩng đầu lên.
Cậu mếu máo dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo Tống Kiều, nói bằng giọng tủi thân:
- Cô Mẫn Hi, Duệ Duệ đã đợi cô lâu lắm rồi.
Bên ngoài có sấm chớp, Duệ Duệ sợ lắm.
Nhìn đôi mắt ngây thơ ngập nước, trái tim Tống Kiều bất giác mềm nhũn.
Cô ôm bé con lên, dịu giọng dỗ dành:
- Duệ Duệ đừng sợ, có cô Mẫn Hi ở đây rồi.
Nhóc gật đầu, sau đó ôm lấy Tống Kiều và ngả đầu trên vai cô.
Hơi ấm từ người cô khiến nhóc rất yên tâm, đây là lần đầu tiên nhóc không phải trãi qua những đêm mưa đáng sợ một mình.
Tống Kiều nhẹ nhàng vỗ về Kỷ Duệ, cho dù cô chưa từng có kinh nghiệm trông trẻ nhưng không hiểu sao chỉ cần một cử chỉ hay một biểu cảm nhỏ của Kỷ Duệ cô cũng nhận ra nhóc đang gặp vấn đề gì.
Tống Kiều vuốt vuốt lưng nhóc, dịu dàng hỏi:
- Nếu con sợ sao không nói với quản gia, để ông ấy sắp xếp người ở bên cạnh con.
Kỷ Duệ lắc đầu, bĩu môi đáp:
- Ba nói con là người thừa kế tương lai, không được để người khác nhận ra điểm yếu của mình.
Duệ Duệ không thể tỏ ra yếu đuối, ông ấy sẽ không thích.
Cô Mẫn Hi, cô nhất định phải giữ bí mật đấy.
Tống Kiều cau mày, đây là cách giáo dục gì thế này? Một đứa trẻ mà ngay cả cảm xúc bình thường cũng không được thể hiện ra bên ngoài, đây khác gì là một robot hình người chứ? Đứa trẻ không có mẹ đã đủ đáng thương rồi, lại thêm ông bố độc tài bá đạo thì lại càng bất hạnh.
Tống Kiều đặt nhóc lên giường, dịu dàng nói:
- Duệ Duệ, sợ hãi hay yếu đuối đều là quyền của con người.
Không những trẻ con mà ngay cả người lớn cũng không ngoại lệ.
Vì vậy con không cần phải một mình chịu đựng để tỏ ra mạnh mẽ.
Từ bây giờ, cô Mẫn Hi sẽ bảo vệ con.
Kỷ Duệ gật đầu ôm lấy Tống Kiều.
Từ khi nhìn thấy cô ở kho hàng, nhóc đã nảy sinh sự thân thiết và ỷ lại vào cô.
Cũng không phải là vì cô đã cứu nhóc, mà vì ánh mắt khi đó của cô rất giống với người trong giấc mơ của nhóc, tuy không nhìn rõ mặt nhưng nhóc nhớ kỹ ánh mắt lãnh lẽo và kiên định ấy.
Nó cho nhóc cảm giác an tâm và tin tưởng vô điều kiện.
Cơn mưa đêm tạnh dần, Kỷ Duệ cuộn tròn trong lòng Tống Kiều ngủ say sưa.
Nhìn gương mặt đáng yêu của cậu nhóc, Tống Kiều bất giác nảy sinh tò mò với mẹ của nhóc.
Một cô gái âm thầm mang thai rồi sinh ra đứa trẻ cho Kỷ Đình Dạ, chắc chắn cô ấy rất yêu hắn.
Đáng tiếc hắn một chút ấn tượng về người con gái đó cũng không có, chỉ xem đây như một chuyện hoang đường không muốn nhắc tới.
Tống Kiều dỗ Kỷ Duệ đến gần sáng mới mệt mỏi thiếp đi.
Ngủ chưa bao lâu thì cô bị tiếng gõ cửa phòng đánh thức.
Tống Kiều nhẹ chân nhẹ tay đặt cậu nhóc xuống giường, sau đó mới mắt nhắm mắt mở đi ra mở cửa.
Bên ngoài là lão quản gia, vừa nhìn thấy cô đã cất giọng cung kính:
- Xin lỗi vì đã làm phiền giấc ngủ của tiểu thư.
Nhưng vì sáng ra người làm không nhìn thấy tiểu thiếu gia đâu nên tôi mới đến đây báo với cô.
Tống Kiều ngáp một cái, mệt mỏi đáp:
- Không cần tìm nữa, đêm qua Duệ Duệ sợ sấm chớp nên đã chạy sang phòng tôi.
Bây giờ nó vẫn chưa dậy, các người đừng nên tiếp tục ồn ào nữa.
Lão quản gia như trút được gánh nặng, mừng rỡ đáp:
- Vậy tốt quá, tôi xin phép quay trở lại làm việc.
Tống Kiều gật đầu, sau đó thuận tay khép cửa phòng lại.
Mệt mỏi cả đêm, bây giờ cô chỉ muốn an tĩnh ngủ một giấc thôi.
Kỷ Đình Dạ ở Italy 3 ngày, cùng Âu Doãn Thần tham gia một buổi đấu giá.
Không biết vô tình hay cố ý mà Lưu Tuyết Lam cũng có mặt ở đó.
Chỉ một thời gian không gặp, cô giờ đây đã trở nên hấp dẫn và thành thục.
Không giống như những cô gái khác khi nhìn thấy Kỷ Đình Dạ đều dùng ánh mắt ái mộ và si mê để dõi theo.
Lưu Tuyết Lam lại vô cùng bình thản và chuẩn mực.
Cô luôn giữ một khoảng cách không xa không gần đối với Kỷ Đình Dạ, xem hắn như một người anh lớn đáng kính trong nhà.
Cũng như mọi khi, người đầu tiên phá vỡ bầu không khí trầm mặc:
- Tuyết Nhi, em vẫn khỏe chứ? Lâu ngày không gặp em càng ngày càng đẹp ra.
Lưu Tuyết Lam vờ giận, cau mày đáp:
- Anh nói cứ như trước giờ em không đẹp vậy?
- Làm gì có, đại mỹ nhân như em có lúc nào mà không đẹp đâu.
Lời này thành công xoa dịu tính khí của Lưu Tuyết Lam, cô ta cười đáp lời Âu Doãn Thần:
- Anh ngược lại rất biết cách ăn nói.
Cô ta lúc này mới liếc sang Kỷ Đình Dạ, thân thiết chào hỏi:
- Anh Đình Dạ sang đây mà không nói gì với em cả, có phải là sắp quên đứa em gái này rồi không?
Kỷ Đình Dạ tuy không cười, nhưng sắc mặt cũng bớt đi mấy phần lạnh nhạt:
- Không có, chỉ là không muốn phiền đến em thôi.
Lưu Tuyết Lam biết đây là lời thật lòng, Kỷ Đình Dạ không phải típ người vì để người vui mà nói trái lòng mình.
Âu Doãn Thần cười gượng, không biết nói sao với bộ não thẳng tấp của bạn mình.
May là Lưu Tuyết Lam cũng không phải người lạ, sớm đã hiểu rõ tính cách của hắn ta.
- Em vui còn không kịp sao có thể phiền.
Dù sao khó khăn lắm mới được Âu Tổng mời cơm.
Anh không biết đấy chứ, tuy em với Âu Doãn Thần sống cùng một thành phố nhưng muốn gặp mặt anh ấy cũng khó vô cùng.
Âu Doãn Thần bị bóc phốt thì cười gượng.
- Sao lại tố cáo anh vậy chứ? Dù sao đại tiểu thư em cũng hành tung bất định kia mà.
Kỷ Đình Dạ nhìn đồng hồ, lên tiếng đề nghị.
- Được rồi, sau khi buổi đấu giá kết thúc anh sẽ mời hai người một bữa.
Âu Doãn Thần hướng mắt về phía Lưu Tuyết Lam mở miệng trêu chọc.
- Bây giờ thì hài lòng rồi chứ? Nhìn bộ dạng đói khát của em kìa.
Lưu Tuyết Lam hất hàm, kiêu ngạo đáp:
- Nếu là anh mời em sẽ càng hài lòng hơn.
Kỷ Đình Dạ lắc đầu, chậm rãi bước đi.
Âu Doãn Thần và Lưu Tuyết Lam cũng không đấu mắt nữa mà nối gót Kỷ Đình Dạ tiến vào đại sảnh.
Buổi đấu giá này quy mô không quá lớn, nhưng nó lại có thứ mà Kỷ Đình Dạ cần.
Lưu Tuyết Lam đi bên cạnh hắn, dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn những cô gái xung quanh.
Phong thái của cô ta vừa cao quý lại xinh đẹp khiến người khác không khỏi đỏ mắt ganh tỵ.
Lưu Tuyết Lam thấy mình đã thành công khẳng định chủ quyền, lúc này mới âm thầm đắc ý.
Mặc kệ là dạng phụ nữ nào, cô ta cũng tự tin bản thân sẽ đối phó được.
Chỉ cần một ngày cô ta còn là đại tiểu thư Lưu Gia, vị trí bên cạnh Kỷ Đình Dạ chỉ có thể là của cô ta.
Ai dám tranh giành với cô ta, cô ta sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết….
Danh Sách Chương: