• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Anh đi đâu mà say thành bộ dạng này?
Hạ Y Thuần ghét bỏ nhìn thân hình nghiêng ngã của Lăng Thiên, từ người hắn xộc lên một mùi cồn nồng nặc khiến cô ta không khỏi nhíu mày.
Lăng Thiên cố mở đôi mắt đã mơ màng của mình, lè nhè nói:
- Cô đến làm gì? Giữa chúng ta đã chấm hết rồi.
Hạ Y Thuần không quan tâm đ ến Lăng Thiên, vươn tay nhập mật khẩu mở cửa căn hộ.

Nhưng khi âm báo mật mã không chính xác vang lên, sắc mặt cô ta liền trở nên khó coi.
- Lăng Thiên, mối quan hệ của chúng ta đã bị chị em phát hiện.

Cho dù anh cắt đứt với em thì chị ấy cũng sẽ không về bên anh đâu.

Anh đừng vọng tưởng nữa.
Lăng Thiên bám vào tường, bất giác cười thành tiếng:
- Phải, vậy nên bây giờ tôi đã hối hận rồi.

Đáng ra ban đầu tôi nên tránh xa cô, trân trọng hạnh phúc mà tôi đang có.
Hạ Y Thuần khoanh tay, trong lời nói mang theo sự trào phúng:
- Tiếc quá, trên đời này không có thuốc "hối hận".

Người thật lòng yêu anh chỉ có em thôi, anh nên tỉnh táo lại mà nhìn cho rõ.
- Thật lòng...
Lăng Thiên khinh thường nhìn Hạ Y Thuần, cất giọng lạnh băng:
- Ngày hôm đó là cô nhắn tin gọi Mẫn Hi đến khách sạn có phải không? Cô cố tình để cô ấy thấy chúng ta lén lút hẹn hò, hại cô ấy gặp tai nạn suýt mất mạng.
Hạ Y Thuần đứng thẳng dậy, vờ tức giận để che đi sự chột dạ của mình:
- Anh nói linh tinh gì thế? Chẳng lẽ em không cần mặt mũi sao? Vì yêu anh mà em trở mặt với chị, bây giờ anh còn vu oan cho em hại chị sao? Lăng Thiên, anh còn có lương tâm không vậy?
- Từ khi chấp nhận dan díu với cô, tôi đã là thằng đàn ông vô lương tâm rồi.

Hạ Y Thuần, cô đừng tỏ ra mình là người bị hại nữa.

Cô yêu tôi ư? Không hề, cô chẳng qua xem tôi như chiến lợi phẩm để thỏa lòng hiếu thắng của cô, cô muốn tranh giành mọi thứ của Mẫn Hi.
Lăng Thiên một tập hồ sơ vào người Hạ Y Thuần, bên trong là ghi chép tin nhắn mà cô ta đã gửi cho Hạ Mẫn Hi vào tối đó.

Hạ Y Thuần sửng sốt, rõ ràng cô ta đã xoá hết rồi mà.

Lăng Thiên không muốn nói thêm lời nào với người phụ nữ tâm cơ này, hắn đúng là mắt mù mới nhìn ra cô ta là một cô gái đơn thuần lương thiện.
Hạ Y Thuần hoảng hốt, ôm lấy eo của Lăng Thiên bật khóc:
- Lăng ca ca, anh đừng đi.

Em biết mình sai rồi, em làm vậy chỉ vì em yêu anh.

Em không thể giương mắt nhìn anh kết hôn với chị.

Rõ ràng em cũng là thiên kim Hạ Gia, vì sao tất cả mọi người đều cảm thấy em không xứng.
Lăng Thiên nhắm mắt, vừa đau lòng vừa tự trách.

Hắn vỗ vai Hạ Y Thuần, khàn giọng nói:
- Không phải lỗi của cô, đây là lỗi của tôi.

Nếu tôi có thể kiên định, chung thủy và trách nhiệm thì những chuyện này đã không xảy ra.
Nói đến đây, Lăng Thiên thở dài chán nản:
- Thuần Nhi, anh xin lỗi đã làm hại đến cuộc đời em.

Nhưng giữa chúng ta không thể nào đâu, anh không muốn đã sai lại càng sai.
Hạ Y Thuần cắn môi, giấu ánh mắt thù hận và ganh ghét trong lòng Lăng Thiên.

Lời nói ra vừa mềm yếu vừa ủy khuất:
- Em không cần anh xin lỗi, em chỉ cần anh ở bên em thôi.

Lăng ca ca, em yêu anh mà.

Xin anh đừng vứt bỏ em...
Hạ Y Thuần nức nở, bả vai gầy nhỏ không ngừng run rẩy.

Lăng Thiên không đành lòng, nhưng vẫn kiên quyết đẩy cô ta ra.
- Anh xin lỗi, em quay về đi...
Lăng Thiên nhập mật mã, dãy số quen thuộc nhức mắt khiến Hạ Y Thuần như muốn điên lên vì đố kỵ.

Khi cánh cửa đóng lại, sự đáng thương của cô ta cũng biến mất.

Cô tay siết tay bằng nắm đấm, hung ác nghiến răng:
- Muốn thoát khỏi tôi, anh nằm mơ đi.
Hạ Y Thuần xoay người rời đi, tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà tạo ra những thanh âm lạnh lẽo...
Phong Khiêm lần nữa quay lại thư phòng của Kỷ Đình Dạ, bầu không khí trầm mặc âm u vẫn chưa lui.

Anh ta nuốt khan, ngập ngừng nói:
- Boss, người của mình vừa báo là thiếu gia của Lăng Thị đến tìm Hạ tiểu thư ở căn hộ bị đám "chó săn" chụp trộm.

Bọn họ đã lấy được máy ảnh của tên đó đem về đây.
Kỷ Đình Dạ đứng quay lưng lại với Phong Khiêm nên anh ta không nhìn rõ sắc mặt lúc này của hắn.

Qua rất lâu, Kỷ Đình Dạ mới lạnh lẽo nói:
- Điều tra tình hình tài chính và các mối quan hệ gần đây của Lăng Gia.

Càng chi tiết càng tốt, hoãn chiến đi Ma Cao vào đầu tuần sau.
- Vâng
Phong Khiêm đổ mồ hôi, đây là bắt đầu thâu tóm tình địch sao? Lăng Gia đúng là đã cạn phúc rồi, lại để Kỷ Đình Dạ đích thân chỉ mặt điểm tên.


"Hồng nhan họa thủy" các cụ ngày xưa nói cấm có sai.
Sáng sớm, Tống Kiều bị chuông điện thoại đánh thức.

Cô mò mẫm trong đống chăn nệm, dựa vào quán tính bắt máy:
- Ai vậy?
Bên trong điện thoại truyền ra giọng nói của Hàn Tịnh:
- Em vẫn đang ngủ à? Chiều nay có lịch chụp quảng cáo, em đừng quên đấy.
Tống Kiều nhíu mày, đại minh tinh đúng là bận rộn.

Thế mà vẫn có thời gian hẹn hò yêu đương, đúng là nể phục.
- Tôi biết rồi, bảo trợ lý đến căn hộ đón tôi đấy.
- Không phải em đang ở nhà Kỷ Tổng sao?
Tống Kiều ngồi dậy, cất giọng vô cảm:
- Không thích, không muốn ở nữa.
Trong điện thoại, Hàn Tịnh nói với giọng nghi hoặc:
- Em và ngài ấy cãi nhau rồi?
- Những chuyện không liên quan công việc tôi có quyền từ chối trả lời.

Tạm biệt
Tống Kiều dứt khoát tắt máy, cuộc sống mới này quá khó khăn rồi.

Bây giờ muốn đến quán bar cũng phải nhìn trước ngó sau.

Vẫn là nghĩ cách rút lui an toàn thì hơn.
Bữa sáng ở Kỷ Gia hôm nay đặc biệt gay gắt, đơn giản vì không có Hạ tiểu thư mà khiến tiểu thiếu gia không vui.
Trong khi Kỷ Đình Dạ tâm bình khí hòa chậm rãi nhai nuốt thì Kỷ Duệ lại u ám không chịu động, nhóc chỉ chăm chăm nhìn ba mình bằng ánh mắt lên án.

Kỷ Đình Dạ không thèm chu ý, giải quyết xong miếng bít tết cuối cùng hắn mới vừa lau miệng vừa nói:
- Ăn đi, cô ấy sẽ không đến đâu.
Kỷ Duệ quay ngoắt, không vui đáp:
- Con không ăn, đều tại ba đã chọc giận cô ấy.

Ba mau đón cô Mẫn Hi đến đây đi.
Kỷ Đình Dạ lạnh mặt, nhìn con trai gằn giọng:
- Chưa đến lượt con ra lệnh cho ba.

Là cô ấy tự muốn đi, sao ba phải hạ mình đi đón.
- Là lỗi của ba.


Suốt ngày trưng ra bộ dạng dọa người còn nghĩ đó là ngầu.

Con không nói với ba nữa, con về phòng đây.
Kỷ Đình Dạ bị chọc giận, lập tức quát lớn:
- Phong Khiêm, đem nó đến từ đường quỳ gối.

Chưa có sự cho phép của ta không được đứng lên.
Kỷ Duệ vẫn không hề chùn bước, nhóc ương ngạnh nhìn ba mình.

Chịu phạt thì chịu phạt, ai sợ ai.
Phong Khiêm khóc không ra nước mắt, lên tiếng khuyên nhủ:
- Boss, tiểu thiếu gia còn nhỏ chưa hiểu chuyện.

Ngài bớt giận, thể chất thiếu gia không tốt, căn phòng đó không khí ẩm ướt sẽ ảnh hưởng đến cậu ấy.
- Không hiểu chuyện thì dạy cho nó hiểu.

Mau lên...
Kỷ Duệ tụt xuống ghế, dứt khoát đi đến từ đường.

Nhóc không sai, là ba quá cứng nhắc khiến cô Mẫn Hi chán ghét.

Nhóc cũng vậy, nhóc ghét ba...
Phong Khiêm nhăn mày, vội chạy theo Kỷ Duệ.

Mới sáng sớm cha con nhà này như ăn phải thuốc súng, anh ta khuyên không được, chỉ có thể cầu cứu viện.
Tống Kiều từ phòng tắm bước ra, nhận được tin nhắn thì nhíu mày.

Kỷ Đình Dạ này thật là bá đạo, ngay đến con trai cũng nghiêm khắc thế này.

Cô không nghĩ nhiều, khoát áo lên nhanh chóng đến Kỷ Gia..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK