Xe ngựa dừng lại, Tô Diễm thong thả đẩy rèm cửa ra, ngẩng đầu lên nhìn đám người.
“Có chuyện gì?”
Bọn công tử nhìn thấy gương mặt xấu xí của Tô Diễm, một cảm giác buồn nôn liền chạy thẳng từ lòng bàn chân, có nhiều người ở bên cạnh còn cố ý giả vờ như nôn khan.
“Ai nha, đây không phải là thất hoàng tử phi cướp hôn sự của muội muội đó à? Không phải ta nói chứ, gương mặt này của ngươi vẫn nên yên ổn ở trong phủ thất hoàng tử đi, đừng có ra ngoài rồi dọa người.
”
Tô Diễm khoanh tay trước ngực, liếc nhìn tiểu cô nương run rẩy cả người bị đám công tử chèn ép trong góc, híp mắt lại.
“Hóa ra là nhóm công tử phú gia tùy ý làm bậy như vậy đó à, xem ra là gia giáo của lão gia quý phủ cũng chỉ có như thế mà thôi.
”
Đám người bị mắng thẳng như thế, ai có thể nhẫn nhịn?
Thái công tử cầm đầu trong nhóm đó liền hừ lạnh nói.
“Liên quan gì tới ngươi chứ, trở về quản tốt cái tên ngốc thối tha nhà ngươi đi, đừng có để hắn ta ra ngoài giành cơm của ăn mày, đúng là không biết xấu hổ, nước gạo cũng ăn, có buồn nôn không chứ.
”
Nghe thấy bọn họ mắng chửi Tiêu Kì Lăng, nụ cười trên mặt Tô Diễm liền đông cứng, lúc này cô bước xuống xe ngựa.
Mấy tên công tử nhìn thấy cô đi đến gần mình thì vô thức lùi lại phía sau, sau đó lại cảm thấy bọn họ là đại nam nhân hà tất gì phải sợ một nữ nhân, liền ưỡn thẳng người, cúi đầu nhìn cô.
“Sao nào, không phục?”
Tô Diễm đánh giá cái tên Thái công tử gầy gò từ trên xuống dưới một vòng, thở dài nói.
“Chậc chậc chậc, thật đáng tiếc.
”
Thái công tử không hiểu cho lắm.
“Cái gì đáng tiếc?”
“Không phải ta nói chứ, dung mạo của công tử coi như cũng rất tốt, thân thể cũng được, chỉ tiếc là dưới mắt thâm quầng một mảnh, mi tâm đen thui, hai mắt vô thần, có vẻ như là túng dục quá độ, nửa đời sau chỉ sợ là tàn phế.
”
Tô Diễm nói xong, mắt còn cố ý liếc nhìn vào đũng quần của vị công tử đó, ánh mắt vô cùng kỳ quái.
Đầu tiên là xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, sau đó nhanh chóng bộc phát tiếng cười to.
Thái công tử bị lời nói thẳng của cô đâm trúng vào chuyện riêng tư của mình, gương mặt lập tức đỏ lên.
“Ngươi nói nhăng nói cuội cái gì đấy, sức khỏe của lão tử vẫn còn rất tốt.
”
Tô Diễm thuận theo hắn ta mà gật đầu: “Tốt, đúng là rất tốt, mỗi ngày một bát thuốc bổ uống vào trong bụng, sao có thể không tốt được chứ? Nhưng mà vừa uống thuốc bổ lại vừa phát tiết quá độ, âm dương mất cân đối, sẽ chỉ càng tổn hại thân thể.
”
Thái công tử bàng hoàng, trong nháy mắt vẻ khinh thường trên mặt liền bị sự kinh ngạc thay thế.
Nàng ta! nàng ta, làm sao nàng ta biết mỗi ngày mình đều uống thuốc bổ, chuyện này ngoại trừ người trong nhà căn bản không có người nào biết được.
Tô Diễm đi xung quanh hắn ta một vòng: “Đúng lúc ta có một đơn thuốc có thể chữa trị sức khỏe của ngươi, có muốn biết không?”
Thái công tử cắn môi, nhích lại gần cô.
“Trước tiên nói một chút thử xem.
”
Tô Diễm duỗi tay ra, cười hai mắt cong cong.
“Có ý gì chứ?” Thái công tử nhíu mày.
Biểu cảm của Tô Diễm như là đang nhìn kẻ ngốc.
“Là bạc đó, mấy vụ mua bán thua lỗ ta không có làm đâu.
”
“Dựa vào ngươi à? Thuận miệng nói đơn thuốc còn muốn bạc, lão tử từ bỏ.
”
Tô Diễm thờ ơ nhún vai: “Được thôi, vậy thì ngươi cứ tiếp tục đùa giỡn dân nữ, sau đó mang về nhà, lần sau đi ra ngoài lại tiếp tục nạp thêm thập thất thập bát phòng, xem xem ngươi có thể sống đến sang năm không.
”
Nói xong, Tô Diễm xoay người đi khỏi, rất có ý tứ hãy đợi đấy.
Thái công tử nhìn đám quý tử xung quanh giống như cười mà không phải cười, lại nhớ đến sức khỏe của mình, hắn ta đã vì thân thể này mà uống không ít thuốc bổ, nhưng mà đều không làm nên chuyện gì, với lại mình lại không thể kiềm chế ngày nào cũng muốn tìm phụ nữ.
Vậy thì thật sự giống như nữ tử xấu xí này đã nói, hắn ta không muốn phải chết sớm như vậy.
“Thất hoàng tử phi chờ đã.
”.
Danh Sách Chương: