Chỉ nhìn thấy Tô Diễm giơ cung tên lên ngắm ngắm trên người Thái Trác, nhưng lại chậm chạp không chịu bắn, đám người cũng chỉ có thể nghe thấy âm thanh kẻo kẹt mà cô kéo dây cung ra.
Mà đối với Thái Trác mà nói, âm thanh như thế không thể nghi ngờ gì chính là một lá bùa đòi mạng.
Ban đầu còn tốt, nhưng mà một hồi Tô Diễm vẫn không có động tĩnh, Thái Trác bắt đầu càng ngày càng bất an, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
“Tô Diễm, ngươi nhanh lên đi.
”
“Được, đây chính là Thái công tử nói nha.
”
Lại nghe thấy một tiếng vèo.
Một khắc sau, Thái Trác chỉ cảm thấy có một ngọn gió lạnh thổi qua đũng quần của mình.
Hắn ta lập tức cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là mũi tên lúc nãy bắn dưới đũng quần hắn ta, chỉ thiếu một chút là!
Không đợi Thái Trác kịp phản ứng, Tô Diễm lại nói.
“Còn một mũi cuối cùng nữa, Thái công tử chuẩn bị xong chưa?”
Lúc này, gương mặt Thái Trác đã trắng bệch, không chỉ hắn ta, ngay cả bọn nam tử ở bên cạnh cũng cảm thấy hạ thân siết chặt.
Âm thanh Tô Diễm kéo dây cung vang lên lần nữa, giọng nói của cô cũng truyền đến: “Thái công tử yên tâm đi, lần này ta nhất định sẽ bắn rất chuẩn.
”
Câu nói này lọt vào trong tai của Thái Trác lại giống như là ma âm.
Hai chân của Thái Trác bắt đầu phát run, run như cái sàn, sau đó có một dòng nước nóng chảy xuống từ đũng quần của Thái Trác! thuận theo đó chảy xuống đất.
Tô Diễm nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu vàng cam trên đất, đột nhiên lại nhướng mày cười.
“Thái công tử, ta còn chưa có bắn, sao ngươi lại đi tiểu rồi?”
Thái Trác căng thẳng đến nỗi một câu cũng không nói nên lời.
Chỉ nghe thấy tiếng vèo cuối cùng.
Không lệch đi đâu, bắn trúng vào chính giữa quả táo trên đỉnh đầu Thái Trác.
Lúc này, Thái Trác cúi đầu nhìn xuống, thấy "nhị huynh đệ" của mình hoàn toàn không bị tổn hại, hai mắt tối sầm, đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
“Thái công tử.
”
“Người đâu, mau đưa Thái công tử xuống, mời thái y.
”
Nhìn Thái Trác được người khiêng đi, dường như Tô Diễm đã nhìn thấu tất cả, chiến trận lúc nãy đã có thể dọa đám công tử thành bộ dạng này rồi?
Tô Diễm không tin, hắn ta làm như thế cũng chỉ là muốn không dập đầu xin lỗi.
“Thái công tử trở về dưỡng thương cho thật tốt, ngày khác lại nói chuyện dập đầu xin lỗi của hôm nay, yên tâm đi, ta nhất định sẽ nhớ kỹ.
”
Cô vừa mới dứt lời liền nhìn thấy thân thể của Thái Trác đang ngất dưới đất run lên, khóe miệng Tô Diễm kéo một cái, sải bước đi đến trước mặt Tiêu Kì Lăng, vỗ vỗ bả vai của hắn rồi nói.
“Có nhìn thấy chưa, sau này ai bắt nạt ngươi thì cứ trả lại như thế, dù sao cũng là hoàng tử, chúng ta không thể chịu thiệt như vậy.
”
Cũng không biết là Tiêu Kì Lăng có hiểu không, chỉ là nhẹ giọng ừm một tiếng.
Tô Diễm nhìn thấy hắn như thế này thì cho là hắn bị chuyện lúc nãy dọa sợ, thở dài một hơi rồi nói: “Được rồi, ngoan, nếu như yến hội đã kết thúc, vậy thì chúng ta hồi phủ thôi.
”
Nói xong, Tô Diễm kéo tay Tiêu Kì Lăng, nhẹ gật đầu với Tiêu Vân Hạo ở cách đó không xa.
Tiêu Vân Hạo cũng mỉm cười với hai người bọn họ.
Trước khi đi, Tô Diễm còn nhìn đám công tử ở đây một vòng, người nào mà bị cô nhìn chằm chằm thì đều không khỏi rùng mình một cái.
Nữ nhân này, thật sự không dễ chọc!
Thuận lợi rời khỏi ngự hoa viên, lại đi qua mấy con đường, Tô Diễm và Tiêu Kì Lăng đi đến trước Ngũ Đức Môn, đang định lên xe ngựa về phủ thất hoàng tử, không ngờ là bọn họ vừa mới bước ra khỏi Ngũ Đức Môn thì đã nghe thấy tiếng bước chân có lực truyền đến từ phía sau.
Chẳng mấy chốc, hai người đã bị một đám cấm vệ quân bao vây.
Tô Diễm cho rằng chuyện này là thành tựu của Thái Trác làm ra, một khắc sau lại nghe thấy cấm vệ quân dẫn đầu mở miệng nói.
“Chính là nàng ta đã hại Uyển phi nương nương, mang đi.
”
Cô hại Uyển phi hả?
Tô Diễm nghệch mặt ra, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không tốt.
Hình như là cô bị người khác gài bẫy rồi!.
Danh Sách Chương: