• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cạch một tiếng, cửa phòng giam mở ra.

Mai cô cô bước vào trong phòng giam, đi từng bước đến bên cạnh nữ tử trên giường đó, bởi vì nằm nghiêng, nên Mai cô cô không nhìn rõ khuôn mặt của nữ tử kia, nhưng mà bà ta cũng không hoài nghi thân phận của người này.

Sau đó, Mai cô cô lặng yên không tiếng động, lấy cây trâm đã chuẩn bị sẵn từ trong tay áo ra.

Đầu nhọn của cây trâm, có ánh sáng xanh lóe lên, vừa nhìn đã biết là đã bỏ thêm độc!
“Tô Diễm, xuống địa ngục đi!”
Giọng nói âm lãnh của Mai cô vừa dứt, cây trâm còn chưa đâm vào phần gáy của người ở trên giường đá, một cây đao, đã gác trên cổ bà ta.

Âm trầm, lạnh lẽo…
Sự thay đổi này quá đột ngột, lúc này Mai cô cô ngây ra, cây trâm trong tay bà ta vừa thấy sắp rơi xuống đất, một giây sau đã bị người bắt được.
Mai cô cô ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy không biết đã bị cấm vệ quân bao vây từ lúc nào.

“Tiện tỳ lớn mật, lại dám vào thiên lao hành hung! Người đến, mang bà ta ra cho trẫm!”
Đây là giọng của Tây Nguyệt Hoàng Đế!

Cũng đến lúc này, Mai cô cô mới phản ứng lại, bà ta, thế mà trúng cái bẫy mà Tây Nguyệt Hoàng Đế thiết kế.

Cùng lúc đó, Phượng Ý Cung.

Từ Hoàng Hậu đang vô cùng lo lắng đi qua đi lại trong cung điện, bà ta cau mày, hai tay nắm lấy cái khăn, trong lòng đều là bất an.

“Mai cô cô đã đi lâu như vậy, sao vẫn còn chưa về chứ.”
Đang nói chuyện, bên ngoài đã có người chạy chậm trở lại, chính là tiểu thái giám mà Từ Hoàng Hậu vừa mới phái ra ngoài tìm hiểu tin tức.

Nhìn thấy tên tiểu thái giám này, Từ Hoàng Hậu lập tức vẫy hắn ta lại
“Nhanh đến đây, nói cho bổn cung, bên phía thiên lao kia thế nào rồi?”
Tiểu thám giám vội vàng bước lên, nhỏ giọng nói với Từ Hoàng Hậu.

“Nương nương, nô tài đi sang bên phía thiên lao kia, vốn là muốn vụng trộm đi vào xem, nhưng lại không vào được.”
Từ Hoàng Hậu nghe vậy, sắc mặt càng trầm xuống.

“Vì sao không vào được?”

Mặc dù trước đó thiên lao cũng thủ vệ sâm nghiêm nhưng chỉ cần có bạc, vậy thì trong hoàng cung không có chuyện gì không làm được.

Tiểu thái giám rụt rụt đầu: “Nương nương, nô tài cũng không biết, có thể… là vì thất hoàng tử phi đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, sau đó bệ hạ hạ lệnh phong tỏa thiên lao rồi, dù sao nô tài cũng thấy không ít cấm vệ quân canh giữ bên ngoài.”
“Còn có cấm vệ quân sao?” Từ Hoàng Hậu vội vã hỏi.

Tiểu thái giám không dám nói dối, gật đầu như băm tỏi.

Từ Hoàng Hậu mấp máy môi, bắt đầu trầm tư.

Bà vẫn tin vào năng lực của Mai cô cô, cho nên bà nghĩ nghĩ, sau khi hít sâu một hợi, bà ta định làm mình bình tĩnh lại.

“Nương nương, người đừng nóng vội, Mai cô cô hẳn là sẽ rất nhanh có tin tức, bà ấy chính là người đã theo người nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, lại thông mình, sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Từ Hoàng Hậu ừ nhẹ một tiếng, phất phất tay với tiểu thái giám này: “Được rồi, bổn cung biết rồi, ngươi đi xuống đi.”
Mà sau khi tên tiểu thái giám kia rời đi không lâu, bên ngoài Phượng Ý Cung đột nhiên có người đến, cũng không phải là Mai cô cô quay về, cũng không phải là nô tài đến mật báo.

Cung nữ chạy ùa vào, chỉ ra bên ngoài, sắc mặt tái nhợt nói.

“Nương nương…các cấm vệ quân…đến đây, nhìn có vẻ, hình như là…còn muốn bao vây cung điện của chúng ta lại!”
Từ Hoàng Hậu lập tức đứng lên.

“Cái gì!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK