Tiếp đó liền thấy một nha hoàn từ ngoài chạy vào, Tô Diễm lập tức thức thời lui sang một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả như mình thật sự là gã sai vặt phủ thừa tướng.
Sắc mặt Lục thị thoáng chốc khôi phục như thường, sắc bén hỏi nha hoàn đó.
“Vội vội vàng vàng, xảy ra chuyện gì rồi.
”
“Phu nhân, đại công tử lại uống say rồi, đang ở thư phòng nổi điên, người mau đi xem xem, nếu không đợi tướng gia quay về biết được, nhất định lại muốn dùng gia pháp.
”
Lục thị vừa nghe Từ Ngạn Phong lại uống say quay về, mày cau chặt lại.
“Biết rồi, đi ngay đây.
”
Sau đó, Lục thị xoay người nhìn sang Tô Diễm, suy nghĩ một chút vẫn là nói.
“Lạc công tử, ngài vẫn là theo ta đi, để ngài một mình ở đây, ta cũng không yên tâm.
”
Tô Diễm ở đâu cũng không sao cả, nhưng nghe lời của nha hoàn vừa rồi, Từ Ngạn Phong hẳn đang ở thư phòng, thư phòng của nhà quyền quý, là một nơi thú vị, nếu đi một chuyến…
Vì vậy, Tô Diễm thu lại tia sáng trong mắt, gật đầu với Lục thị.
“Được.
”
Cứ như vậy, cô tiếp tục ngụy trang thành gã sai vặt phủ thừa tướng, theo phía sau Lục thị, đi tới thư phòng.
Chân trước vừa tới cửa thư phòng, đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng động binh binh bang bang, bước chân Lục thị khựng lại, sắc mặt trầm xuống.
“Cả ngày ra ngoài mua say, không làm chính sự, ta cũng không biết ban đầu mù mắt thế nào, gả cho người như vậy.
”
Nàng ta như đang nói với chính mình, nói xong lại thở dài một tiếng, nhìn về phía Tô Diễm, tiếp đó đi vào.
Trong thư phòng, Từ Ngạn Phong nằm sóng xoài trên bàn, mặt đất rơi đầy sách bút.
Lục thị vừa vào đã chun mũi.
“Dậy đi, mau lên, phụ thân về nhìn thấy ngươi như vậy nhất định sẽ tức giận.
”
Từ Ngạn Phong đẩy nàng ta ra: “Tránh ra, đừng quấy rầy ta ngủ.
”
Từ Ngạn Phong đẩy cú này vô cùng mạnh, thân thể Lục thị vốn không tốt, không chút phòng bị bị chàng ta đẩy, lập tức ngã xuống đất, trán đập vào cạnh bàn, đổ máu.
Tỳ nữ kinh hô, cùng Tô Diễm bước tới đỡ Lục thị.
“Phu nhân, người không sao chứ.
” Tô Diễm quan tâm hỏi.
Lục thị giật khóe miệng: “Không sao, ta cũng quen rồi.
”
Tô Diễm thở dài trong lòng, thực sự là mỗi nhà mỗi cảnh, tức phụ hoàng gia không dễ làm, nhà quyền quý lại có thể dễ dàng đi đâu được.
Tỳ nữ bên cạnh nói.
“Phu nhân, nô tỳ vẫn là bôi thuốc lên miệng vết thương cho người trước đi.
”
Lục thị nhìn Từ Ngạn Phong lật người ngủ tiếp, hận sắt không thể biến thành thép, sau đó cực kỳ áy náy nói với Tô Diễm.
“Lạc công tử…”
Không đợi nàng ta nói xong, Tô Diễm đã mở miệng trước.
“Không sao, phu nhân đi bôi thuốc trước, ta ở đây đợi người là được rồi.
”
Tô Diễm bây giờ thân phận là gã sai vặt, cũng không tiện xem xét vết thương cho Lục thị, còn may vết thương cũng không tính là nặng, nha hoàn bôi thuốc là được rồi.
Lục thị gật đầu, cùng tỳ nữ đến phòng ngoài thư phòng.
Lúc này, nơi đây chỉ còn lại Tô Diễm và Từ Ngạn Phong.
Tô Diễm xoay người, nhìn nam tử đã ngủ say, bĩu môi, tự mình đi tới cạnh giá sách.
Cô muốn xem xem, hôm nay có thể đánh bậy đánh bạ lật trúng thứ gì không.
Mà chính vào lúc này, chỉ nghe thấy phía sau bỗng truyền tới giọng nói.
“Không được cử động!”.
Danh Sách Chương: