Thiển Thâm đứng ở trước cái bàn vuông nhỏ cũ nát dơ dáy lập tức hối hận hành động ngu xuẩn của mình, Tân Tử vẫn đứng ở cửa từ đầu đến cuối không có tiến vào, cậu ta biết Lương Thiển Thâm nhất định sẽ không chịu nổi những nơi như vậy.
“Không cần miễn cưỡng, đi thôi.”
Nếu cậu ta không nói những lời này, có thể ngay sau đó Thiển Thâm muốn lấy một cái cớ để rời khỏi đây, nhưng mà, bởi vì những lời này tạo cho cô một cảm giác kích thích, cô cương quyết dằn xuống đầy bụng không bằng lòng làm bộ như không có việc gì nói: “Tại sao phải đi, cậu mau vào đi, tôi muốn gọi đồ ăn.”
Tân Tử đứng nguyên tại chỗ nhìn chăm chú vào Lương Thiển Thâm hơi có vẻ mất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế tròn nhỏ, đôi mi thanh tú vừa nhăn lại lại lập tức dãn ra, nhìn thấy cậu ta vẫn còn chưa đi vào ánh mắt lập tức trở nên có chút hung dữ.
“Cậu còn đứng đó để làm chi.”
Tân Tử lén thở dài, đúng là tính cách rất xấu. Cậu ta đi tới ngồi xuống đối diện với cô ấy, hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
Thiển Thâm lấy khăn tay ra xoa xoa ở trên mặt bàn, thuận miệng nói: “Nơi này có món gì ăn ngon không?”
“Cậu thích ăn mì hoặc phở không?”
“Ukm, cũng tạm được.”
“Mì thịt bò ở nơi này cũng không tệ lắm.”
Thiển Thâm hướng về phía người hầu bàn ở bên trong quát lên: “Hai bát mì thịt bò.” Cô lại quay đầu hỏi Tân Tử: “Cậu ăn đủ không?”
Tân Tử cho rằng chính là mình mời cô ấy ăn, vội vàng lắc đầu: “Tôi không cần.”
“Ba bát!” Thiển Thâm lại hướng về bên trong hô thêm lần nữa.
Cũng coi như là Tân Tử biết tình cách của nữ sinh này bướng bỉnh như thế nào, nếu cậu ta còn nói câu phản đối nữa phỏng chừng cô ấy sẽ gọi đến bốn bát, vì thế cậu ta cũng không tiếp tục từ chối nữa, chỉ nói là: “Tôi không mang theo tiền trên người, cậu chờ một chút tôi trở về một chuyến.”
“Cậu làm cái gì vậy?” Thiển Thâm quýnh lên vội vàng đuổi theo kéo tay Tân Tử lại, buột miệng nói: “Tôi mời.”
“Tôi không cần cậu mời.” Thân hình Tân Tử dừng lại, trả lời có chút xa cách.
Thiển Thâm từ xưa đến nay ghét nhất là phải giải thích, nhưng mà hết lần này tới lần khác ở trước mắt người kia đầu óc cứng nhắc muốn chết: “Ngày hôm qua nhờ có cậu… Cho nên, việc hôm nay coi như là tôi cảm ơn cậu, không có vấn đề gì chứ.” Để cô phải nói ra những lời này thật đúng là xấu hổ quá đi mất.
Vẻ mặt Tân Tử vẫn không gợn sóng nói: “Tôi không có làm gì hết.”
Lương đại tiểu thư hơi giận, người này tại sao nói cái gì cũng không hiểu vậy: “Cậu đủ rồi chứ, ăn một bữa cơm thật ngon miệng không được sao, nói lảm nhảm nhiều như vậy! Một bát mất bao nhiêu tiền đâu, làm người tại sao lại tính toán như vậy.”
Tâm Tử hạ tầm mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Có lẽ mỗi người có nguyên tắc xử lý công việc không giống nhau… Được rồi, lần này xem như cậu mời, lần sau tôi mời cậu.”
Lương Thiển Thâm cảm thấy nếu tiếp tục cùng tính toán tiếp với cậu ta thì bữa cơm này có thể không ăn nổi nữa, vì thế liền tùy ý gật đầu, còn ánh mắt liếc đến tay của cậu ta, đột nhiên phát hiện mình vẫn còn đang lôi kéo cậu ta, bỗng nhiên thấy trên mặt nóng lên, bỗng chốc vung tay ra, giống như bình thường bị bỏng vậy. Nhưng mà vừa buông tay ra mới ý thức được chính động tác của mình có chút quá đáng, lập tức nhanh chóng nhìn về phía Tân Tử, đối phương hình như căn bản không để ý đang cúi đầu nghịch nghịch chiếc đũa.
Hai bát mì nhanh chóng được đưa lên, đúng thật ở đây chỉ có vài viên thị bò ở trên mặt liền có thể gọi là mì thịt bò.
“Một bát của tôi, hai bát cho cậu.”
Tân Tử gật đầu, đem đũa đưa cho Thiển Thâm, nói: “Ăn đi.”
“Chờ một lát.” Thiển Thâm lại bảo người hầu bàn ở phía trong: “Mở cho tôi hai chai bia lạnh.”
“Không thể uống bia lạnh.”
“Cái gì? Cậu không uống bia sao? Nơi này không có điều hòa, ăn mì rất nóng.” Thiển Thâm khó hiểu nói.
“Tôi muốn nói, cậu hiện tại, tốt nhất… không nên uống đồ lạnh.” Nói tới đó, quả thực khiến cho Tân Tử có chút khó có thể mở miệng.
Thiển Thâm lúc đầu khó hiểu, suy nghĩ một chút lập tức kịp phản ứng, người mặt dày mày dạn như cô lúc này lại đỏ mặt trong chớp mắt, nhưng suy nghĩ lại một chút lại cảm thấy có chỗ không đúng: “Cậu rất hiểu biết về nữ sinh.”
Giọng nói của Lương Thiển Thâm hình như có chút châm chọc, tay Tân Tử đang gắp thức ăn dừng lại một chút, nhưng ngay sau đó cậu ta lại như không có việc gì nói: “Tôi có một cô em gái. Hơn nữa, nữ sinh ở bên ngoài uống rượu… không hay lắm.”
Thì ra là thế, có điều cậu ta cũng thật bảo thủ.
“Ông chủ, cho tôi hai lon Sprite, không cần đá.” Thiển Thâm gắp mì lên mặt thổi thổi, nhìn Tân Tử nói: “Như vậy là được rồi chứ.”
Hai người đều tự cúi đầu ăn mì, hương vị bát mì này Thiển Thâm không dám khen tặng, có điều trông bộ dạng Tân Tử ăn rất ngon lành.
“Cậu thường xuyên tới đây ăn?” Thiển Thâm nhấp một hớp Sprite hỏi.
“Không phải, bình thường đều tự mình nấu.” Tự mình mua thức ăn nấu cơm sẽ tiết kiệm hơn nhiều.
Tân Tử ăn mì rất nhanh, động tác lại đặc biệt sạch sẽ, Thiển Thâm không miêu tả được, chính là sạch sẽ, giống như cả người cậu ta làm cho người ta có cảm giác đó. Lúc cậu ta ăn không có đem nước canh vẩy bắn tung tóe ra ngoài, cũng không phát ra tiếng hút sợi mì rất lớn, lúc uống Sprite cũng không uống tràn ra khỏi miệng như những nam sinh khác.
Thiển Thâm ăn một miếng uống một hớp, lại hỏi: “Cô em gái kia của cậu đâu, vừa rồi xem ra hình như không ở nhà.”
“Cô ấy là học sinh nội trú.” Tân Tử đã ăn xong một bát mì rồi, ngẩng đầu nói.
Tóc mái của cậu ta hơi dài sắp che khuất cả mắt trái, lúc này Thiển Thâm mới phát hiện vì sao hôm nay nhìn thấy cậu ta cứ cảm thấy là lạ, hóa ra hôm nay cậu ta không có đeo kính, cảm thấy có chút khó chịu, cô làm một động tác chỉ chỉ lên mắt, hỏi: “Kính mắt đâu?”
Trên khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ của Tân Tử chợt lóe lên một tia do dự: “Để ở nhà.”
Thiển Thâm buồn bực: “Kính mắt sinh ra là để đeo, đang yên đang lành cấy ở nhà để làm gì.”
Do dự lại xuất hiện, Tân Tử cầm cái bát thứ hai nói: “Nếu bị đánh vỡ, sẽ không tốt.” Cậu ta ăn một miếng, lại ngẩng đầu hỏi: “Kính mắt cậu cho tôi rất đắt mà.”
“Hả?” Thiển Thâm sửng sốt: “Không có, không phải rất đắt, chỉ là một bộ kính mắt rất bình thường thôi mà.”
Không biết tại sao, nhưng mà cô không muốn nói cho Tân Tử biết bộ kính mắt kia thật ra được đặc biệt làm theo yêu cầu, một bộ tính ra hơn bốn trăm đồng.
Cô chọc chọc sợi mì, nhìn thấy Tân Tử đã ăn đến mức chóp mùi hơi đổ mồ hôi, cậu ta lấy ống tay áo lau lau, những vết thương kia lập tức đập vào mắt Thiển Thâm.
Cậu ta sợ kính mắt bị làm hỏng đại khái là ám chỉ lão béo kia đi.
“Vì sao ông ta lại đánh cậu?” Dường như cô buột miệng nói ra.
Sau khi nói xong Thiển Thân phát hiện ra Tân Tử lại bắt đầu im lặng, cũng cảm thấy chính mình vừa rồi không nên hỏi nhiều. Cô vốn là loại người nói không suy nghĩ, không để ý tới tính cách của người khác, vừa rồi cũng là không suy nghĩ gì liền hỏi luôn.
“Không muốn nói thì…”
“Tôi không cho ông ta đi đánh bạc.” Tân Tử hít vào một hơi, sau đó giống như vừa trút được gánh nặng: “Nhà của tôi chính là như vậy.”
Thiển Thâm nhìn thấy mặt cậu ta bình tĩnh như có suy nghĩ gì đó, không nhịn được hỏi: “Hôm nay không tới lớp, cũng bởi vì vết thương trên người cậu sao?”
“Không phải.” Tân Tử ôn hòa nở nụ cười, con mắt màu nhạt như ngọc lưu ly: “Em gái của tôi bị ốm, tôi đưa cô ấy tới bệnh viện rồi lại đưa cô ấy về trường học.”
Thiển Thâm không nói thêm gì nữa, nếu không phải ban nãy vì cô, nhất định cậu ta sẽ không đem hai trăm đồng tiền kia đưa cho lão béo.
Hai người lẳng lặng đem những đồ còn lại ăn xong hết. Thiển Thâm nhìn ba cái bát trốn trơn ở trên mắt bàn nhất thời có chút ngây ra, từ trước tới nay mỗi lần ra ngoài ăn cơm cô chưa bao giờ ăn hết đồ ăn, cô cảm thấy cái hành động ăn hết sạch đồ kia là một loại biểu hiện của kẻ nghèo hèn lạc hậu, những loại đồ ăn cô thích thường ăn vài miếng, sau đó không ăn nữa. Vậy mà hôm nay, cô lại uống hết cả nước dùng, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
“Đã muộn thế này rồi, cậu phải mau trở về học tiết tự học, nếu không thầy giáo sẽ lại…” Tân Tử vừa nhìn thấy đồng hồ trong quán vội hướng về phía Thiển Thâm nói.
“Không sao, đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi đi muộn.” Thiển Thâm không bối rối chút nào, thanh toán tiền cơm, mới chậm chạp đi ra khỏi quán nhỏ.
Hai người đứng đối diện nhau, trời còn chưa tối hẳn, ánh tà dương màu đỏ sậm chiếu lên những tấm bảng hiệu bày dọc trên con hẻm nhỏ, đem những đám rêu xanh ở bên trên chiếu phát ra màu hồng.
Thiển Thâm khoác chiếc cặp sách lên vai, nói: “Tôi đi đây.”
“Uhm, làm phiền cậu phải đặc biệt đưa quần áo tới, trên đường đi phải cẩn thận.”
Thiển Thâm đi về phía đầu hẻm nhỏ, đi vài bước lại quay đầu lại.
Tân Tử vẫn còn đứng ở cửa quán ăn, thân hình có chút gầy yếu, trên mặt đất đổ cái bóng thật dài, vừa thấy cô ấy quay đầu lại, liền hướng về phía cô vẫy vẫy tay.
“Cậu.” Thiển Thâm chỉ chỉ tóc mình: “Nên cắt ngắn một chút, dài rồi đó.”
Tân Tử nhìn theo Lương Thiển Thâm đi ra khỏi ngõ nhỏ, cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày đặc biệt. Cậu ta lại bình an vô sự cùng ngồi một bàn ăn cơm với cô nữ sinh nổi tiếng kiêu căng này, có ai sẽ nghĩ tới một nữ sinh xinh đẹp như Lương Thiển Thâm sẽ lại ăn cơm ở một nơi lụp xụp như thế này đây. Nghĩ đến bộ dạng nhẫn nại của cô ấy, cậu ta cảm thấy sắp bật cười thành tiếng.
Có lẽ, cô ấy cũng không tệ như lời người ngoài vẫn nói.
Nhưng mà chung quy lại bọn họ không cùng một thế giới.
Cậu ta cũng không tự ti bản thân mình bần cùng khốn khổ, cậu ta biết muốn thay đổi vận mệnh, chỉ có học tập cho tốt, thi đỗ đại học, sau này mới có thể cùng em gái có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nhưng mà, vì sao trong lòng vẫn cảm thấy có một chút cô đơn.
Ngày hôm sau, Tân Tử lại giống như dĩ vãng là người đầu tiên đến trường.
Lương Thiển Thâm vẫn lại là người cuối cùng đến trường.
Cô như cũ không coi ai ra gì không thèm để ý đến thầy giáo đi vào lớp, đúng lúc bắt gặp Tân Tử đang cẩn thận lau chùi bộ kính mắt kia, vừa lúc khi đeo kính mắt lên đối diện với tầm mắt của cô, sửng sốt một chút, lập tức nhìn cô mỉm cười.
Trên người cậu ta vẫn mặc cái áo khoác đồng phục dài tay không thể nào thoáng khí.
Thiển Thâm thu hồi tầm mắt ngồi xuống trên ghế.
“Tại sao mỗi ngày cậu đều đi muộn như vậy.” Mạc Thiên thật tự nhiên đem sách bài tập vật lý ném tới trước mặt cô, khẽ nói: “Mau chép đi, sẽ phải thu ngay bây giờ.”
“Ôi, cậu đã làm hết rồi sao, thật là lợi hại.”
“Hai bài cuối cùng tôi chép của Tân Tử.”
Tay đang chép bài của Thiển Thâm dừng lại trong chốc lát, cô lại lơ đãng hỏi: “Hôm qua các cậu tới thăm cậu ta?”
“Không có, chỉ gọi điện thoại hỏi thăm, nếu không có chuyện gì thì đi làm gì, chẳng qua là nói cho cậu ấy biết có bài tập. Cậu ta không thể lúc nào ngừng học các môn được, bài tập khó như vậy cũng làm ra luôn rồi, thật đáng sợ.”
“Vậy sao.” Thiển Thâm đem vở trả lại cho Mạc Thiên: “Chép xong rồi.”
Mạc Thiên khó hiểu nhìn thấy khóe miệng Thiển Thâm như có nét cười, nhịn không được hỏi: “Hôm nay tâm tình của cậu tốt lắm hay sao?”
“Thật à?” Thiển Thâm sờ sờ má, nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Có lẽ bởi vì hôm nay trời mát hơn một chút.”