Thiển Thâm khẽ gật gật đầu, nghiêng người đóng cửa lại, đi tới ngồi xuống sau bàn làm việc, nhấc tay ý bảo Cảnh Nhiên ngồi xuống: “Mời ngồi.
Cố Cảnh Nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô, Thiển Thâm lập tức có thể thấy rõ dưới mắt anh ta xanh xao, sắc mặt trắng bệch, hình như đã mất ngủ mấy đêm liền.
“Con mắt của anh làm sao vậy?” Đúng lúc Thiển Thâm nhận ra quầng mắt của anh ta thâm đen, Cố Cảnh Nhiên cũng nhanh mắt phát hiện hôm nay mắt Thiển Thâm như mắt cá vàng: “Em đã khóc sao?”
Thiển Thâm cúi đầu, có chút xấu hổ làm bộ như đang sắp xếp lại tài liệu trên bàn, nhẹ giọng “ừm”.
“Vì sao lại khóc? Là cậu ta bắt nạt em!”. Cố Cảnh Nhiên lập tức kích động, toàn bộ lông mày trên khuôn mặt nhăn tít lại, nhưng có điều, một chút mong đợi ẩn dấu trong lời nói kia trong một phút lơ đãng đã hé lộ ra ngoài.
Thiển Thâm ngạc nhiên, đứng dậy lấy chén nước rót cho hai người ly cà phê, cô đem cái chén đưa cho Cố Cảnh Nhiên nhưng do không cẩn thận đã chạm phải ngón tay hơi lạnh của anh ta, cuống quýt thu tay về, cho dù cử động vô cùng nhỏ như vậy, nhưng Cố Cảnh Nhiên vẫn đã nhìn thấy, vết thương chỉ trong nháy mắt, nỗi đau lại tồn tại thật lâu dài, có điều anh ta không nói gì.
Thiển Thâm bưng lấy cái chén của mình ngồi quay trở lại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên, Cố Cảnh Nhiên đang cúi đầu nhìn khói nóng bốc lên hôi hổi trong chén, khuôn mặt tuấn mỹ của anh mờ mờ ảo ảo.
“Tôi…”
“Em…”
Hai người bỗng nhiên đồng thời mở miệng, Cảnh Nhiên ngẩng phắt đầu dậy, Thiển Thâm hạ mắt xuống, nói: “Anh nói trước đi”.
“… Tôi tới muốn giải thích chuyện ngày hôm qua. Mẹ của tôi hơi quá đáng, nói nhiều lời nhằm vào em như vậy. Nếu tôi biết em cũng sẽ tham dự tôi tuyệt đối sẽ ngăn bà lại, không cho bà đi.”
Thiển Thâm lắc lắc đầu, bình thản nói: “Chuyện này không liên quan tới anh, vốn là do người lớn tự làm chủ. Huống hồ, quả thật em cũng có một phần trách nhiệm trong đó, lúc trước em vốn cũng mặc kệ, cũng không có phản đối kịch liệt, mới có thể khiến cho cục diện hôm nay trở nên như thế.”
“Thiển Thâm …”
Thiển Thâm thở dài, trực tiếp đem những lời tận đáy lòng của Cố Cảnh Nhiên chôn càng sâu xuống nền đất, tất cả những lời tiếp theo đều nghẹn lại ở yết hầu không phát ra tiếng.
Thiển Thâm nhấp một hớp cà phê, nét mặt mơ màng, từ từ nói: “Em biết cà phê rất dễ gây nghiện, nhưng mà em vẫn thích uống cà phê. Thậm chí ngày hôm nay so với ngày hôm trước lại càng yêu thích hương vị này hơn, cũng như với…” Cô khẽ cười, thuần khiết như hoa bách hợp: “Cảm giác của em đối với Tân Tử, chỉ cần nhấp qua một ngụm, liền không cách nào buông ra. Ngày hôm qua, em và anh ấy đã nói chuyện rất lâu, cuối cùng chúng em quyết định… không bao giờ chia tay.”
Cố Cảnh Nhiên im lặng nhìn Thiển Thâm, giống như chưa từng quen biết cô, loại ánh mắt này giống như đóm lửa cuối cùng bùng cháy sau đó tắt lịm chẳng còn lại gì.
“Chúng em xa nhau tám năm, kể cả sau khi kết hôn vẫn luôn tra tấn lẫn nhau, ngày hôm qua Tân Tử hỏi em, vì sao chúng em yêu nhau lại vẫn làm như vậy. Sau đó, em đã khóc, anh ấy nói rất đúng, yêu nhau không thể ở bên nhau thật sự rất đáng buồn, chúng em yêu nhau hơn nữa còn đã kết hôn, như vậy vì sao không thể thấu hiểu và khoan dung bỏ qua, bắt đầu lại một lần nữa?” Thiển Thâm đem cái chén ném tới trước mặt mình, ánh mắt lạnh nhạt tuyệt đối không hàm chứa thương hại: “Không phải em tàn nhẫn, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, anh biết sớm một chút cũng tốt.”
Ở trong thế giới tình yêu khi xuất hiện người thứ ba liền mất đi sự cân bằng, cho nên, cho dù hiểu rằng như vậy sẽ mang đến cho đối phương đau khổ rất lớn, nhưng tốt nhất là nên dứt khoát, thẳng thừng thì hơn. Cố Cảnh Nhiên ngồi ở đây chỉ vì muốn cô giải thích rốt cuộc cô đang làm gì, cho nên, cô nhất định phải đưa ra câu trả lời cuối cùng thật thuyết phục.
E rằng bị đả kích quá lớn, cũng có thể do cuối cùng ảo tưởng cũng tan biến, trong chốc lát Cố Cảnh Nhiên có chút nói năng lộn xộn:” Không bao giờ chia tay… em tha thứ cho anh ta? Anh ta biết em… còn nữa, nhà em…”
“Cảnh Nhiên”, Thiển Thâm ấm giọng ngắt lời anh ta: “Chúng em đã quyết định quên đi những chuyện không vui, còn về nhà của em em cũng chỉ còn cách nói rõ tình hình cho bọn họ, cho dù bọn họ có phản ứng như thế nào, cũng không đến lượt em lo lắng.”
Cố Cảnh Nhiên hoàn toàn mù mịt, trơ mắt nhìn Thiển Thâm chìa một bàn tay về phía anh, mỉm cười thân thiết nhưng không phải thân mật: “Chúng ta vẫn là bạn bè, bạn bè tốt nhất.”
Trước đây công việc đầu tiên khi Tân Tử đến công ty chính là đem tất cả những tài liệu mà thư ký đã sửa soạn lại đặt hết ở trên bàn đọc qua và ký duyệt một lượt, nhưng hôm nay anh đã ngẩn ngơ đứng một mình ở trước cửa sổ mỉm cười nửa ngày vẫn chưa bắt đầu công việc.
Sau khi Mạc Thiên gõ cửa tiến vào liền nhìn thấy cậu ta đang quay lưng về phía cửa không biết đang suy nghĩ gì, anh gọi cậu ta hai câu, vẫn không hề có phản ứng. Mạc Thiên đi đến bên cạnh Tân Tử, Tân Tử vẫn không phát hiện ra, anh lại tiền gần thêm hai bước, Tân Tử vẫn không phát hiện, đúng lúc này Mạc Thiên kinh ngạc nhìn thấy Tân Tử đang nhìn khung cửa sổ nở nụ cười, hoàn toàn giống như một tên ngốc vậy.
“Chủ tịch à, có người đang âm thầm thu mua cổ phần của công ty chúng ta, làm sao cậu… còn có tâm trạng bật cười?” Mạc Thiên bực mình đến cực độ, cuối cùng không nhịn được đem người nào đó kéo về với thực tại.
Lần đầu tiên Mạc Thiên nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Tân Tử như vậy làm Mạc Thiên thật sự khó xử, gần nửa ngày sau anh mới hồi phục lại tinh thần, sau đó lập tức bị Mạc Thiên nhìn trừng trừng rất lúng túng: “Cậu đến rồi sao? Ngồi xuống trước đi, có gì từ từ nói.”
Tính tình Mạc Thiên cũng khá dễ chịu, cho nên, anh ta chỉ bị chọc cho tức đến chảy máu trong, cũng không đến mức hộc máu. Sau khi anh ta buồn bực ngồi xuống, đem tập tài liệu đưa cho Tân Tử, hơi có vẻ bất mãn nói: “Gần đây cậu làm sao vậy, hai hôm trước mặt đen như nhọ nồi, hôm nay tâm tình lại tốt như đang hồi xuân.”
Tân Tử không hề để ý lật xem tài liệu, khẽ cười nhưng cũng không phản bác, cũng không giải thích, chỉ nhìn nội dung tài liệu đưa ra quan điểm của mình: “Xem ra, có người muốn nuốt chửng chúng ta.”
“Đối phương nhìn qua thật cẩn thận, động tĩnh cũng rất nhỏ, lúc chúng ta phát hiện ra bọn chúng đã thu mua được nhiều như vậy, Tân Tử, câu nói xem làm sao bây giờ?”
Tân Tử không có lo lắng như Mạc Thiên, ngón tay chỉ lên trên tờ giấy gõ vài cái, lãnh đạm nói: “Tạm thời xem lại xem, mặc kệ như thế nào, cổ phần trong tay tôi, cậu và Hạ Quý vẫn vượt quá 50%, không có gì phả lo lắng. Việc hiện tại cậu cần làm chính là dùng hết khả năng tra xét xem đối phương là ai, có điều nhớ phải cẩn thận, không nên đánh rắn động cỏ.”
“Nhưng mà, bọn chúng thật sự kín đáo. Sợ rằng tìm hiểu không phải chuyện dễ dàng.” Mạc Thiên khẽ nhíu mày.
“Cũng bởi vì chuyện này không dễ làm nên mới tìm cậu.” Lời này của Tân Tử vừa ra khỏi miệng, lập tức chặn lời Mạc Thiên lại: “À đúng rồi, hai hôm nay tôi không nhìn thấy Hạ Quý, cậu ta lại đi Macao sao?”
“Haiz, anh chàng đó…” Mạc Thiên làm bộ khổ sở bất đắc dĩ: “Vừa mới hoàn thành xong một công trình liền nói muốn đi xả hơi thư giãn, xin nghỉ đông rồi.”
“Lại dư dả thời gian để xin đi nghỉ như vậy?” Tân Tử nói thì nói vậy, nhưng cũng không bày bộ mặt mất hứng: “À còn nữa, hai tuần tới tôi cũng muốn xin nghỉ đông.”
Mạc Thiên ngẩn ra, công việc bù đầu mà cậu ta lại muốn chủ động xin nghỉ phép? Hay là, người ở trước mặt anh từ đầu đến giờ, hoàn toàn không phải là Tân Tử?
“Cậu đi đâu vậy?” Mạc Thiên lập tức cảnh giác hỏi
Tân Tử ung dung khẽ dựa lên trên ghế tựa, ngón tay khẽ động một chút: “Bí mật.”
Mạc Thiên hoảng sợ run lên: “Tiểu Tân, có phải cậu bị cái gì đả kích hay không?”
Điện thoạt rung lên, Tân Tử lấy điện thoại di động ra nhìn, thuận miệng bí hiểm nói một câu: “Có gì đâu, chỉ là chợt phát hiện ra, cuộc đời lại có ý nghĩa. À, nếu xong rồi, trước tiên cậu có thể đi ra ngoài làm việc.”
Mạc Thiên chẳng hiểu gì cả nhìn Tân Tử bắt đầu chú tâm đọc tin nhắn, ý cười trên khoé môi nhếch lên càng lúc càng nồng đậm, cũng bắt đầu mải miết nghiêm túc nhắn tin lại cho đối phương, nhìn qua thật sự rất quái dị.
Tân Tử không ngẩng đầu lên lại nói thêm lần nữa: “Còn không đi ra ngoài?”
Mạc Thiên liếc mắt, càng cảm thấy buồn bực rời đi.
Thiển Thâm nhắn tin tới thấy biểu hiện của cô ấy khó chịu giống y như buổi sáng.
“Tại sao lại không gọi điện thoại cho em?”
Quả đúng là nữ vương.
Tân Tử trả lời một câu: “Em đang đợi điện thoại của anh sao?”
Rất nhanh, tin phản hồi đã tới: “Không có… chỉ nhàm chán thôi.”
“Nhàm chán?” Tân Tử cố ý đùa cô: “Nhưng mà trong tay anh còn rất nhiều tài liệu phải phê duyệt.”
Đợi một lúc, tin phản hồi lại tới nữa: “… Cố Cảnh Nhiên tới tìm em, anh muốn xử lý tài liệu của anh, hay là nghe em nói xem chúng em đã nói những gì?” Thêm một biểu tượng mặt cười đang nhíu mày, rất ư khiêu khích. (cái biểu tượng này nè >”
Tân Tử ngạc nhiên, nghĩ một chút, gõ vài chữ, lại nghĩ một chút, xoá bỏ toàn bộ, một lần nữa nhập lại: “Nhưng mà tài liệu vẫn còn rất nhiều đi.”
Sau đó, hoàn toàn im lặng. Cầm di động đợi một lát, biết người nào đó nhất định đã chạm phải tính tự ái tiểu thư, tính toán thời gian không sai biệt lắm, Tân Tử bấm số điện thoại của Thiển Thâm, tiếng chuông vừa cất lên chưa đầy hai tiếng điện thoại đã được bắt máy.
“Alo, gọi lại làm gì, không phải không muốn nghe em nói sao.” Mới mở miệng giọng điệu đã hơi khó chịu, có điều nghe thế nào cũng thấy có hương vị cố tình giận dỗi, tuyệt nhiên không có tức giận.
“Tài liệu vẫn còn một lượng lớn nữa.” Đã lâu anh không có nhìn thấy bộ dạng bị chọc giận của cô ấy, quay quay bút máy trong tay, tâm tình càng thêm vui vẻ, ngay lập tức đã muốn trêu chọc cô ấy.
Thiển Thâm nghẹn lời, im lặng nửa ngày mới nói một câu: “Vậy anh nên hoàn thành nốt lượng tài liệu lớn kia đi.”
Là người có chừng mực, biết điểm dừng, Tân Tử vội vàng sửa lời: “Không nên tức giận, anh nói đùa mà, từ đầu cho đến bây giờ anh vẫn chưa phê duyệt được một tập tài liệu nào.”
“Có thật hay không đó.” Ở đầu dây bên kia cô nói thầm một câu, anh cũng có thể đoán được bộ dạng cô ấy ở bên kia đang mừng ra mặt.
“Cố Cảnh Nhiên tìm em có chuyện gì không?” Nói không hồi hộp là giả, có điều, đã không còn giống như khoảng thời gian trước đây thấy run sợ trong lòng.
Đầu dây bên kia Thiển Thâm khẽ cười hai tiếng, chậm rãi nói: “Có a, hỏi em có thể… cho anh ta thêm một cơ hội nữa hay không, lại hỏi em bao giờ sẽ ly hôn… Khiến cho em còn nghĩ…”
Tân Tử nhịn cười, dịu dàng nói: “Thiển Thiển… Nói thật đi.”
Thiển Thâm lập tức bị chọc đúng điểm yếu, không kiên nhẫn nói: “Thật đáng ghét, bị anh nhìn thấu rồi. Được rồi, cũng không có gì, em nói với anh ta chúng ta sẽ không ly hôn, vẫn là bạn bè tốt với anh ta. Vừa lòng chưa?”
Tân Tử không có trực tiếp trả lời, trái lại dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh nói: “Nếu em muốn ngay bây giờ anh sẽ tới đón em.”
Ở đầu dây bên kia một lúc lâu Thiển Thâm vẫn chưa có phản ứng, anh biết, khẳng định là cô ấy đang thẹn thùng, thật ra, cô ấy còn hơn anh, nhìn qua cái gì cũng không để ý nhưng lại rất nhạy cảm, lại càng dễ bị một vài việc nhỏ làm cảm động, cho dù cô ấy sẽ giả bộ không sao cả như trước. Quả nhiên, chỉ chốc lát sau truyền đến thanh âm thản nhiên của cô ấy.
“Làm việc của anh cho tốt đi, còn hơn một giờ nữa mới tới giờ tan sở cơ mà.”
Thiển Thâm vội vàng cụp điện thoại, rồi lại ngồi nhìn điện thoại ngẩn người, sau đó đừng lên lại ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên, không thể nhẫn nại thêm, lập tức cầm túi xách chạy khỏi văn phòng.
Lúc Tân Tử đang duyệt được tầm một phần tư tài liệu trong tay, có người gõ cửa, anh thuận miệng hô to: “Mời vào.”
Đang lúi húi viết, tiếng giày cao gót xuất hiện, Tân Tử nghe tiếng ngẩng đầu lên, bỗng nhiên kinh ngạc, quên mất chính mình đang làm gì.
“Làm sao vây, chỉ mới có mấy tiếng thôi đã quên mất vợ của anh trông như thế nào sao?” Thiển Thâm giống như một con mèo tao nhã, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt anh, túi xách tiện tay đặt lên bàn, vắt chân dài lên, nghiêng người hai tay đan lại chống lên cằm, lông mi thật dài che đi con ngươi đen nháy, cô liếc mắt nhìn tập tài liệu trên bàn Tân Tử: “Vẫn còn chưa làm xong một lượng lớn sao?”
Tân Tử nhanh chóng ký tên đóng dấu tập tài liệu bên dưới, tiếp theo đem tất cả đống tài liệu gom lại, bút máy vừa để xuống, ngẩng đầu nhìn Thiển Thâm nói: “Xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Trái lại Thiển Thâm cảm thấy kinh ngạc: “Bây giờ sao?”
Tân Tử mặc áo khoác vào, đi qua kéo người cô, cười nói: “Anh đói bụng, muốn ăn cơm tối.”
Cô lập tức hiểu được ý của anh, cúi mắt xuống nhìn bàn tay đang được anh nắm lấy, khó có thể khống chế cảm giác nhịp tim đang đập.
Thiển Thâm giả bộ không sao xách túi đứng dậy, ngước cằm, mắt nhìn phía trước rất trấn định, giọng nói thanh thanh: “Vậy trước tiên đi mua đồ ăn đi.”
Quá trình mua thức ăn ở siêu thị quả thực thuận lợi, Thiển Thâm rất biết chọn đồ ăn, hiện tại khiến Tân Tử mở rộng tầm mắt, hơn nữa cô ấy vô cùng xoi xét, không phải đồ tốt nhất nhất định sẽ không mua, nói là vì cuộc sống khoẻ mạnh, muốn mua rau quả hữu cơ. Khi ra quầy thanh toán, nhân viên thu ngân đọc cho cô số tiền, cô đang muốn sờ ví, bỗng nhiên chỉ chỉ phía sau: “Chồng tôi trả.” Nói xong, không thèm nhìn phía sau, bắt đầu chăm chú sắp xếp đồ đã mua.
Tân Tử nghe xong hơi choáng váng, sau hai tiếng nhân viên thu ngân thúc dục, mới có phản ứng lấy ví ra thanh toán tiền. Thiển Thâm đứng ở cửa chờ anh, anh đi tới phía sau xách lấy gói đồ to ở bên trong tay phải của cô ấy, lại chìa tay trái hướng về phía cô, trên khuôn mặt trắng xanh có một chút thần thái làm lay động lòng người: “Thiển Thiển, chúng ta về nhà.”